Hai tháng sau
“ ọe….
ọe”
Bên trong nhà tắm tiếng nôn mửa của người phụ nữ vang khắp căn phòng, An Nhiên hai tay bấu chặt vào bồn rửa mặt cúi gập đầu mà nôn thốc nôn tháo, cô đang trong thời ký ốm nghén nhưng so với những người phụ nữ khác thì chỉ bị nhẹ, cô ăn nhiều ngủ nhiều, cách hai ba ngày mới ốm nghén một lần nhưng mỗi lần nôn là nôn đén chết đi sống lại, nôn đến mức thở không ra hơi.
Mỗi khi ói xong lại nằm thở cả ngày ngủ một giấc dậy lại ăn lấy ăn để.
Nữ giúp việc bên canh cô /, nếu không phải việc quan trọng sẽ không rời cô nửa bước.
“ Cô An, cô sao rồi, có cần gọi bác sĩ không ạ? “
Hôm nay An Nhiên ói lâu hơn bình thường, liền hơi lo lắng, mỗi ngày trước khi rời đi Dylan luôn dặn dò kỹ bọn họ về tình trạng của cô vậy nên tất cả giúp việc trong nhà đều phải trong tình trạng tỉnh táo mà lo cho cô chu toàn nhất, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng khiến Dylan phát điên đến mức có giết người cũng dám.
“ Không sao? tôi nằm một lát “.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm đã thấy bóng dáng của Dylan bước nhanh vào phòng, nhìn An Nhiên nhắm chặt hai mắt, gương mặt mệt mỏi còn đẫm mồ hôi ánh mắt người đàn ông tối sầm lại đi lại bế thốc cô đến giường, dịu giọng bên tai cô.
“ Lại nôn à? “
An Nhiên không đáp lại chứ thế nằm xuống kéo lại tấm chăn rồi quay lưng về phía hắn.
Mấy tháng qua, dù có làm gì, đối tốt với An Nhiên thế nào cũng không khiến cô chấp nhận hay rung động với mình, Dylan đã có lúc muốn từ bỏ nhưng nghĩ lại trách nhiệm cùng đứa con chưa chào đời của mình mà tiếp tục ở lại, anh cũng biết rõ tình khí người phụ nữ này thế nào nên cũng không trách cứ hay khó chịu với cô, hơn nữa cô lại đang mang thai nên tâm trạng luôn có lúc thất thường như vậy, Dylan không thể vì như vậy mà mắng nhiết, nặng lời với cô.
Dylan ngồi nhìn bóng lưng cô, ánh mắt u tối hỏi nữ giúp việc gần đó: “ Hôm nay cô ấy ăn nhiều không? “
“ Dạ, cô An ăn hai bát cháo còn thêm một hủ yến dinh dưỡng ạ nhưng hình như lúc nãy đều ói ra hết rồi “.
Dylan gật đầu ra hiệu cho nữ giúp việc rời phòng, còn mình ngồi lên giường ngay tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc khô rối, sau khi mang thái tóc cô cũng trở nên sơ đi còn rụng không ít công với tình trạng luôn chống đối với mọi thứ nên cơ thể càng ngày càng xuống sắc.
“ An Nhiên, làm thế nào em mới cho anh cơ hội, anh phải làm gì em mới chấp nhận anh,…anh phải rời đi em mới vui à? “
Hắn nghỉ cô đã ngủ nên mới tâm sự nổi lòng bao nay của mình, anh cũng đau khổ cũng từng ngày mong chờ tình cảm từ cô, từng ngày mong chờ cô nhìn thấy được sự chân thành của minh, tuy thời gian chưa bao lâu nhưng Dylan không nghĩ bản thân đã thật sự rung động với cô, một người lạnh lùng, cứng nhắc lại còn vô cùng nguyên tắc, kỷ luật lại vì An Nhiên một cô gái bướng bỉnh, cứng đầu còn không xem ai ra gì mà phá bỏ tất cả, khi nhìn cô thì Dylan đã thật sự nhận ra cô gái này chính là giành cho mình nhưng sao cô vẫn không cảm nhận được tình yêu này, vẫn không một lần cho mình và anh một cơ hội.
“ An Nhiên, đến bây giờ em vẫn không muốn đứa con này sao?, em vẫn muốn phá thai sao?, vậy thì….
chúng ta phá thai, anh không chờ em được nữa cũng không muốn làm mất thời gian của em nữa, anh không giam cầm em nữa, em vui không?”
Mỗi câu mỗi chữ An Nhiên đều nghe rõ vào tai không thiếu một chữ, cô nằm co mình mắt mở hé nhìn vào khoảng không trước mặt lắng nghe anh nói, cô thật sự còn muốn phá thai không, muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn nửa không, thật sự không thể cho cả hai một cơ hội sao?!
“ Anh nói thật? “, An Nhiên cất giọng mạnh mẽ, cô muốn biết tên đàn ông này có thật sự như lời anh nói, vì thời gian qua anh cũng đã nói như vậy nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ là muốn trêu chọc, làm cho cô bực tức thôi.
“ Thật “, Dylan dứt khoát đáp lại, giọng chứ đựng nổi u buồn khó mà giấu được.
An Nhiên từ từ quay về phía anh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô nhìn Dylan vẫn không thay đổi thẫn thờ còn xa cách, lạnh lùng lên tiếng: “ Tôi muốn phá thai “.
Không khí xung quanh hai người trở nên ngột ngạt khó thở, như thể đang ở tận dưới vực sâu dù có làm gì cũng không ngóc đầu lên được nữa, chuyện tình cảm của bọn họ cũng giống như vậy không thể cứu vãn, nói đúng hơn là hoàn toàn không có cơ hội.
Dylan nhắm chặt hai mắt kiềm nén lại cảm xúc, anh nắm chặt tay cô, đành chấp nhận mở miệng nặng nề: “ Được “
“ Tôi muốn phá, ngay bây giờ “, An Nhiên ngồi bật dậy, cô nhìn anh vẫn không chút thay đổi hay do dự, cô chính là như vậy, đã không muốn là không muốn sẽ không có chuyện mưa dầm thấm lâu như những cô gái khác.
“ Được, chúng ta đến bệnh viện “
…
Bước vào phòng hồi sức, An Nhiên đã thật sự bỏ đi đứa bé mà cô không móng muốn, cũng chính là đứa con đầu tiên cô mang trong người, thời gian qua cô đối với cái thai như vô hình không một cảm xúc lạ đối với việc có con, cô không có cảm giác với nó càng không muốn sinh nó ra, đây là đứa con cô không tự nguyện, là trong tình trạng không hay biết gì mà có nó thì làm sao vui vẻ mà sinh ra.
Dylan từ lúc An Nhiên rời phòng phẫu thuật đến khi cô tỉnh lại anh không dám xuất hiện trước mặt cô nữa, bóng dáng người đàn ông lén lút đứng trước cửa phòng bệnh qua ô kính dõi theo cô, là người phụ nữ đầu tiên anh có tình cảm, là người phụ nữ đầu tiên cho anh biết cảm xúc rung động với một người là thế nào, là người phụ nữ đầu tiên xuất hiện trong tim anh.
Nhưng cô đối với anh cũng chỉ là một người xa lạ, lỡ qua đường.