Lão thầy bày biện đồ rồi gạch hình vẽ lên mặt đất, bảo với người phụ nữ:
- Giờ là nguyên liệu cuối cùng - tóc và máu của con.
Người phụ nữ có chút sợ hãi nhưng cũng chịu cắt máu để vẽ bùa.
- Dừng tay lại! Ngươi đang làm trò gì vậy?
Bông Xù quát lớn, cô đã không còn chịu nổi hành động kỳ quái của tên thầy bói nữa. Lucasta cũng buộc phải lẽo đẽo theo sau. Hai người đã không đi mà ở lại theo dõi người phụ nữ theo ý kiến của Lucasta vì cô nhìn thấy được hắc khí bao quanh người thị. Điều kỳ lạ ở Lucasta, dù sợ bóng tối, nhưng những thứ tối tăm lại thường khơi gợi và lôi cuốn Lucasta lao vào một cách vô thức.
Cả lão thầy bói và người đàn bà đều ngạc nhiên.
- Là đám người đứng trước cửa khi nãy… - Thị sực nhớ ra reo lên – Chúng mày dám theo tao đến tận đây sao? Chúng mày có ý đồ gì?
- Bà bị ngốc à? Chúng tôi đang cứu bà đấy. Cái tên lang băm này đang làm trò bẩn thỉu sau lưng bà.
- Các con còn nhỏ lắm, chưa hiểu những việc người lớn làm đâu. Các con đang làm kinh động đến thần linh. Đấng ở trên cao sẽ không tha thứ việc này mà giáng cơn thịnh nộ xuống đầu các con. Nhưng các con còn trẻ người non dại, thầy sẽ xin các thần linh tha thứ cho các con đây. Thế nên hãy biết ngoan ngoãn mà nghe lời rời khỏi đây trước khi thần linh nổi dậy.
- Đừng tưởng tôi đây sẽ bị mắc bẫy! Kẻ làm việc dối trên lừa dưới, đã ăn cướp còn la làng như ông mới là người bị trừng phạt.
- Chúng mày là cái thá gì mà dám nói thầy như vậy.
- Cháu có thể hỏi cô bị làm sao mà phải đến đây không? – Lucasta hơi run rẩy, hỏi khẽ, cố gắng không chọc điên người phía trước.
- Bọn mày thì biết cái gì!
- Là cắt đứt duyên âm ạ? Của bạn trai cũ nhỉ?.
Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần
Thị nghe vậy không chửi bới nữa mà đồng tình: ‘’Phải vậy. Chúng mày không biết nó đã làm khổ tao thế nào đâu. Suốt ngày bám theo tao ám tao, không cho số mạng tốt, buôn bán thì ế ẩm, thằng chồng thì say xỉn, con cái thì hư hỏng. Chẳng buổi nào tao được ngủ ngon. Cái thân tao phải chi chết đi cho rồi!’’
- Có phải bạn trai đó là người đã chết hơn chục năm trước không?
- Sao mày biết?
- Thế thì cô yên tâm, không ai bám cô đâu. Còn cô muốn cải thiện cuộc sống thì li hôn để thoát khỏi chồng say xỉn, muốn buôn bán tốt thì học thêm kinh nghiệm, quan tâm giáo dục con cái hơn một chút, và sống chan hòa thì căng thẳng sẽ được giải tỏa.
Bông Xù ở bên nghe Lucasta nói cũng gật đầu đồng ý, khuyên giải thêm:
- Hơn nữa cái trò này của lão thầy không giúp cắt duyên âm. Cô nhìn xung quanh xem, những tượng này đều rất quái dị, không phải tượng thần linh mà là tượng yêu quái. Trên người cô trông cũng u ám là vì đã đến đây nhiều lần vậy, bị ma quỷ xâm nhập.
- Cái gì? – Thị trố mắt. Nửa tin nửa ngờ.
- Này, mấy đứa nhóc, đừng ăn nói linh tinh. Dựa vào đâu mà chê bai nơi này. Tự dưng không đâu đi chọc phá người khác. – Lão thầy đã chịu đủ kiên nhẫn.
- Muốn biết dễ thôi. Chỉ cần bạn tôi ra tay là đủ hiểu.
Bông Xù chắc mẩm Lucasta sẽ phát ra linh khí ánh sáng quang người. Đám người này chắc chắn sẽ kinh ngạc mà sợ hãi. Nhưng mà không ngờ Lucasta gật đầu, rồi mang ra chiếc đèn pin khiến Bông Xù trố mắt. Cô bật đèn chiếu vào tượng thần, khí đen cuồn cuộn bay ra khiến người phụ nữ khiếp đảm, ba chân bốn cẳng chạy biến. (chẳng nói thì cũng biết đèn pin ở đâu ra rồi, từ lightstick chứ đâu). Lão pháp sư vẫn ở lại mà kinh hãi nhìn. Hắn cầu xin tha mạng vì không biết đây là tượng yêu quái, chỉ biết thờ chúng thì có pháp lực rất mạnh. Bông Xù hài lòng tha cho lão. Lão liền mau chóng chạy khỏi.
- Giờ chúng ta phải phá hết đám tượng này! – Bông Xù nói với Lucasta. Cô gật đầu đồng tình.
Đột nhiên, các cửa đền đóng lại. Trong đền tối om. Lucasta phát ra ánh sáng bao phủ xung quanh người, thắp sáng căn đền.
- Thôi chết, chúng ta mắc bẫy lão thầy bói rồi. Đền này ở trong nhà hắn, thì chắc chắn là do hắn dựng lên. Hắn làm sao không biết mấy pho tượng này là gì. Nhất định là hắn đã nhốt chúng ta trong đây.
Lucasta cũng đồng tình dù còn khó đồng tình việc một con người thờ phụng yêu quái. Hơi lạnh và hắc khí vùn vụt tụ quanh hai chiến binh. Hai người phải né các đòn tấn công từ mắt các tượng. Một vài tượng cử động, tấn công Bông Xù và Lucasta. Bông Xù lấy ra chiếc đĩa sắt sắc bén phóng ra chém vào các bức tượng. Lucasta biến ra thanh kiếm đánh trả. Lực của đám tượng rất lớn, ấn cô chùn xuống. Hai người không phải là đối thủ của chúng. Thuật chạy nhanh như chớp để chạy trốn của Lucasta bị vô hiệu bởi cửa đã khóa thêm niêm phong ma lực không thể mở được. Hai người như hai con cừu bị nhốt vào một cái nhà tù đầy sói. Tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Lucasta liều mình dùng thuật bẻ cong ánh sáng chưa thuần thục. Cô phải tinh chỉnh các điểm ánh sáng trên người để hướng về điểm nhìn của đám tượng. Thuật này có vẻ vô hiệu vì đám tượng dựa vào chuyển động cơ thể và năng lượng phát ra để tấn công chứ không dựa vào thị giác. Nếu chỉ có ba bốn tượng, hai chiến binh còn có thể tiêu diệt được nhưng ở đây lại có tới hơn chục tượng yêu nghiệt, lại thêm ở trong hang ổ của chúng, sức mạnh chúng lại càng được nhân lên.
Lucasta đang bận tay với các chiêu tấn công từ hai bức tượng ở trước, một bức tượng lớn liền ngã xuống, rơi trúng đầu cô ở phía sau khiến cô trở tay không kịp, bị bức tượng đập vào đầu chảy máu.
- Lucasta! – Bông Xù hoảng hốt thốt lên. Cô kéo Lucasta ra khỏi tượng nhưng chưa kịp trở tay phải tiếp tục chống trả đợt tấn công liên hoàn từ đám tượng.
Bông Xù cảm nhận được tình hình không ổn. Có lẽ cô và Lucasta sẽ chết ở đây. Cảm giác hối hận tràn ngập, cô và Lucasta chỉ mới vừa làm hòa chưa được bao lâu. Đáng ra cô không nên giận Lucasta. Giờ mới thấy giây phút thật ngắn ngủi ; bạn không thể biết được khi nào mình chết, và giận dữ, chán ghét trở nên thật vô nghĩa và đáng tiếc trước khi chết.
Lucasta bò đi. Cô nhận thấy có hình vẽ bùa chú hay trận pháp gì đó trên mặt đất mà khi nãy lão thầy bói đã vạch ra. Đó là gì nhỉ? Để cắt đứt duyên âm? Không phải. Lúc đó, hắn cần tóc và máu của người phụ nữ đó, để làm gì nhỉ? Cô bôi máu từ trên đầu xuống vòng tròn. Cô cũng không nhận thức được bản thân mình đang làm gì nữa. Đầu cô ong ong chóng chánh, mọi thứ xung quanh chỉ mờ mờ. Từ vòng tròn, hiện lên linh hồn chàng thanh niên ở sa mạc Oan Hồn. Rồi các linh hồn khác ở sa mạc cũng lần lượt hiện lên.
- Ủa tại sao tôi lại ở đây? – Cậu nhìn thấy Lucasta đang nằm trên đất. – Cô triệu tôi đến đây để làm gì vậy? Người thân của tôi ra sao rồi?
- Ổn hết. Bố mẹ anh đang sống ở nhà cũ, em gái đã lấy chồng và có một con. Cô người yêu cũng lấy chồng và có con.
- Vậy à? Tôi cũng sớm đoán được.
- Đánh chúng! – Lucasta hét lên.
Tức thì đám oan hồn xông lên chống lại các tượng yêu quái. Bông Xù không khỏi ngạc nhiên. Các hồn ma thường không có nhiều ma lực nhưng oan hồn và ác ma thì khác, chúng có nhiều tâm ma và uất hận nên ma lực được tích tụ. Giờ thì đám tượng trở thành nơi cho chúng trút hết hận thù trong người. Hai bên đánh nhau dữ dội. Bông Xù nhận thấy đám oan hồn có gì đó kỳ lạ, trên người chúng có phảng phất sắc đỏ, mắt chúng long đỏ sòng sọc giống như màu của máu. Chúng công kích hung bạo mất hết tính người như sắp nghiền nát hết đám yêu quái. Chúng tại sao lại có mặt ở đây? Cô quay ra nhìn Lucasta thảng thốt. Người Lucasta đã trở nên trắng bệch, cứ như cô đang bị rút cạn máu. À không, chính xác là cô đang bị rút cạn máu cho đám oan hồn. Ma trận dưới đất được vẽ dùng để hiệu triệu hồn ma ở sa mạc Oan Hồn. Dùng máu và tóc làm chất xúc tác. Dùng cơ thể người để làm thức ăn. Và mục đích của tên thầy bói là mang đám oan hồn đến đây cho đám yêu quái làm thức ăn và tăng pháp lực. Hắn cần một người quen biết với linh hồn ở sa mạc Oan Hồn để làm người dẫn đường. Rồi từ đám oan hồn này có thể dẫn dụ người thân của chúng đến đây. Chỉ cần đàm yêu quái đủ mạnh, chúng sẽ không cần trốn trong bóng tối nữa. Giờ đây, Lucasta lại là người đang triệu lên các oan hồn, dùng máu của mình để điều khiển chúng nghe lệnh. Đó là yêu pháp. Nhưng Bông Xù không hiểu điều này.
Bông Xù cõng Lucasta lên người, chạy về phía cửa. Cô cần phải mau chóng cứu Lucasta. Cửa vẫn chịu phong ấn. Bông Xù không ngần ngại sử dụng tất cả ma thuật tập trung sức mạnh lại phá cửa, dù thân thể bị tổn hại nghiêm trọng. Cô đưa Lucasta đến trung tâm trị thương. Bản thân cũng đến giới hạn cuối cùng, ngất đi.
Lucasta tỉnh lại trong một căn phòng có chứa song sắt, bản thân bị cố định tay chân bởi xích sắt. Lucasta đang bị cách ly. Trên người cô có ma thuật hắc ám. Rồi cô nghe thấy tiếng gào khóc.
- Đừng cản cháu, cháu phải gặp được Lucasta! Cô Anna cho cháu gặp Lucasta! – Là giọng của Bông Xù.
Một lát sau Bông Xù chạy vào chỗ cô, nhưng chỉ có thể đứng ngoài song sắt. Các tân chiến binh cũng chạy theo sau.
- Các cậu đang làm gì vậy? – Lucasta cười.
- Cậu còn cười được sao? – Tiểu Phong nghiêm mặt nói.
Bông Xù trách móc: – Cậu có biết là bản thân đang bị cô lập không hả? Lucasta, cậu tội nghiệp quá!
- Thật sự cậu đã giết chết hết cả chục đám yêu quái tượng sao? - Bánh Bao xuýt xoa.
- Không đáng vui thế đâu, Bánh Bao, vì điều đó mà Lucasta mới bị nhốt lại. – Sherry lên tiếng. – Nhưng cậu yên tâm nhé, Lucasta, chú Đại Phong nói vì cậu đã giết nhiều yêu quái trong một lúc, với năng lực chưa hoàn thiện của một tân chiến binh, nên cậu bị ám rất nhiều tà khí, có thể gây hại cho chính mình và mọi người xung quanh. Thế nên các chiến binh công lý mới quyết định cách ly cậu ở đây. Cậu hãy an tâm chữa trị, mấy ngày sau sẽ được ra khỏi đây. Nếu cậu thấy buốn, tớ sẽ chơi đàn bên ngoài cho cậu nghe.
Lucasta vui sướng nói: ‘’Tốt quá! Tớ thích nhất là nghe cậu đàn, cậu hát cũng được luôn!’’ Lúc này Bông Xù đã bình tĩnh hơn. Rồi các tân chiến binh buộc phải ra ngoài sau đó.
Chà, mình ngốc thật, làm Bông Xù phiền lòng chi, giờ thì phải lãnh hậu quả bị cô lập, chẳng có lấy một người bạn ở bên. Lucasta thở dài buồn bã.
- Sử dụng máu để triệu hồi oan hồn, cháu biết lỗi của mình chưa? – Cô Anna đi vào nói với Lucasta.
Lucasta chỉ biết gục đầu xuống: ‘’Cháu xin lỗi.’’
- Đó là yêu pháp bị cấm.
- Cháu sẽ chịu phạt ạ.
- Vấn đề không phải chịu phạt hay không. Lấy máu mình khống chế ma quỷ sẽ bị chúng hút cạn máu. Nếu như Bông Xù không mang cháu về kịp thì cháu đã chết vì mất máu rồi. – Đại Phong thở dài – Cháu đang không lo cho cả mạng sống của mình đấy.
- Đám hồn ma đó, sao rồi ạ? Có thể cho cháu biết không?
- Chết hết rồi. Đám hồn ma với lũ yêu quái đánh nhau một trận ác liệt giết sạch lũ yêu nhưng chúng cũng bị giết chết hết. Vì cháu đã dùng trận pháp và máu của mình nên có thể nói trận này là do cháu đánh thắng. Lợi hại lắm, cô bé!
- Chẳng có gì tán thưởng ở đây đâu Ed. Cháu không phải là đã luyện yêu pháp chứ? – Cô Anna nghiêm nghị hỏi.
- Không ạ.
- Vậy tại sao cháu lại biết vẽ trận ma pháp gọi hồn?
- Là lão thầy bói đó đã vẽ ra. Lúc đó Bông Xù và cháu bị nhốt trong căn đền chỉ còn đường chết. Cháu nhìn thấy hình vẽ và cháu đã liều mình thử một phen. Cháu thật sự biết lỗi rồi. – Lucasta rủ đôi mắt xuống. Cô cảm thấy tội lỗi, vì đã biến đám hồn ma thành công cụ giết chóc trong tay mình.
- Cháu hãy ở đây để kiểm điểm lại lỗi lầm của mình và tuyệt đối không có lần sau. – Cô Anna nói đanh thép.
Ba chiến binh đi ra khỏi phòng nhốt Lucasta.
- Không ngờ con bé lại liều mình đến vậy. May mắn lần này nó được cứu kịp thời.
- Cần phải giám sát số một nghiêm ngặt để đảm bảo con bé không gặp phải yêu ma cho tới khi trưởng thành. – Đại Phong lên tiếng.
- Khó thực hiện đây! Làm chắc không nổi đâu. – Ed bình luận.
- Hả? – Cô Anna, và có chút thắc mắc từ cả Đại Phong dành cho Ed.
- Thì đấy, tớ cứ là cảm thấy Lucasta như nam châm hút bọn ma quỷ đến. – Ed giải thích.
- Ừ, chính là vậy. Lucasta chạy đến đâu ma quỷ bám theo đến đấy, toàn dính vào nguy hiểm. Tớ không hi vọng con bé sẽ mang số phận ngắn ngủi như Hugo. – Đại Phong trầm ngâm.
Lucasta sau khi được kiểm tra, cô được thả ra và quay về cuộc sống bình thường.
- Bông Xù! – Lucasta ôm chầm Bông Xù. Hai người mừng quấn quấn quýt quýt bên nhau.
- Này Tiểu Phong, tối nay tớ sẽ giữ Lucasta. – Bông Xù nói với Tiểu Phong, rồi quay ra Lucasta, nói: - Đêm nay sang phòng tớ ngủ nhé! Tối nay sẽ có diễu hành ở đường phố khu Dần, ở phòng tớ có thể nhìn xuống thích lắm.
- Cậu không phải là không muốn tớ đến sao?
- Nếu…nếu cậu không chê bà dì nhà tớ phiền phức?
- Không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì đâu, tớ chỉ muốn biết cậu thích tớ đến không?
- Lucasta, đương nhiên là tớ muốn cậu đến, tớ sắp bị buồn chết rồi!
Tiểu Phong chứng kiến hai cô gái từ nãy giờ. Không thèm quan tâm đến cảm nghĩ của mình luôn.
Bông Xù cùng Lucasta đi về nhà cô, dãy chung cư ở toàn nhà khu phố Hổ. Khu Dần có biểu tượng là một con bạch hổ vồ mình về phía trước hùng dũng oai nghiêm. Các ngôi nhà và đồ trang trí ở nơi đây có vẻ đẹp cứng cáp và khỏe mạnh, ít có sự mềm mại uyển chuyển như khu Rồng. Một vài bức tượng tướng sĩ được khắc họa có phần dữ tợn nổi bật lên.
Cửa mở ra, bà dì ghẻ không hung dữ mà tỏ ra lịch sự giả tạo. Bố Bông Xù đang ở trong phòng, nhìn Lucasta một lượt từ đầu đến chân.
- Cháu chào các bác. – Lucasta lễ phép thưa.
- Ừ, chào cháu. Cháu là bạn của Bông Xù à?
- Vâng ạ.
Bố của Bông Xù có vẻ hài lòng khi nhìn thấy Lucasta. Người bạn này của Bông Xù ăn mặc giản dị và không có vẻ chơi bời như những người bạn trước đây của con gái mình. Bông Xù có người bạn như này là điều tốt.
- Cậu ấy hôm nay sẽ ở nhà mình ngủ, con dẫn cậu ấy về phòng đây. – Bông Xù kêu với bố, rồi đẩy Lucasta vào phòng của cô.
Khỏi nói phòng của Bông Xù dán đủ tấm poster và tranh ảnh về Eric, về thần tượng yêu thích và về võ thuật. Phòng cô cũng không phải quá gọn gàng nhưng chưa đến nỗi bừa bộn như phòng cũ của Lucasta. Trong phòng của Bông Xù còn treo một bao tạ ở giữa để luyện tập. Ngoài ra còn có một cửa sổ hướng ra ngoài đường.
Tối, đoàn người diễu hành trên con đường rộng thênh thang khu phố Dần. Tiếng hò hét ầm ĩ cùng tiếng hát xen lẫn vào không gian. Cô không thích ồn ào náo nhiệt nhưng nhìn thấy Bông Xù đang hò reo cổ vũ cô thấy mình như cũng đang hòa nhịp vào đám náo động ngoài kia. Đám em trai Bông Xù chen lấn nhau sang phòng Bông Xù để xem đoàn người dưới đường. Không chỉ có một mình phòng Bông Xù ồn ào mà cả những phòng khác trong khu chung cư cũng ngó ra ngoài cửa sổ và hò hét.
Hai người có một buổi tối ồn ào mà yên bình.
Những ngày hôm sau Lucasta đến nhà của Bông Xù tìm cô. Bà dì vẫn cái thái độ quái gở hách dịch chửi mắng cô. Lucasta lần đầu còn thẫn thờ và cảm thấy khó khăn nhưng không hiểu sao những lần sau cô chỉ còn cảm thấy buồn cười và vào phòng gặp Bông Xù không còn để ý gì đến bà dì ghẻ lả lướt. Điều này khiến bà ta phát điên hơn.
Cốc, cốc. Lucasta gõ cửa nhà Bông Xù.
- Bông Xù không có ở nhà, đi đi!
- Cháu vừa gọi cho Bông Xù, cậu ấy đang ở nhà. Bác không cho cháu gặp Bông Xù cũng đành chịu thôi vì đây là nhà bác. Nhưng không sao cháu sẽ ở đây đợi đến khi bác trai trở về, bác ấy nhất định cho cháu vào nhà. Cơ mà cháu phải nói chuyện với bác ấy về việc bác đối xử thậm tệ với khách thế nào đây?
- Hừ, mày cũng là thứ chẳng tốt đẹp gì. Bạn của nó chẳng đứa nào tốt đẹp hết. Mày nghĩ chồng tao tin lời mày sao?
- Không tin lời cháu nhưng chắc tin đoạn ghi âm này.
- Cái gì? Mày dám …– Bà ta mở cửa phòng ra. Lucasta liền chạy vào trong, còn ngoảnh đầu cười tươi nói: ‘’Cảm ơn bác nhiều.’’