Ánh Sao Chờ Đợi Em

chương 104

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một bữa cơm ăn tiếng, Nghi Hi thật sự quá phấn khởi, lại kéo Lê Thành Lãng chạy lên sân thượng bắn pháo hoa. Kết quả vừa mở cửa ra liền thấy bốn năm người đứng ở đây, bên chân túi ni lông để không ít đồ, xem ra cũng ôm mục đích giống nhau.

Đều là hàng xóm trong tiểu khu, trong đó một cô gái còn là bạn học cấp với Nghi Hi, bọn họ cũng phát hiện ra cô, vừa mừng vừa sợ nói: “Nghi Hi? Cậu về nhà ăn Tết sao? Tớ còn định ngày mai tới nhà cậu thăm chú Lương, không nghĩ rằng ở đây gặp được cậu!”

Nghi Hi có phần bất ngờ, nhưng vẫn vui vẻ cùng bọn họ chào hỏi. Đều là bạn cũ quen biết mười mấy năm, đột nhiên gặp mặt mọi người đều có chút kích động, nhất là mấy người kia, tin tức năm ngoái bọn họ cũng theo đến cùng, tưởng tượng đến đồng bọn chơi với mình từ nhỏ đến lớn, lại là con gái của huyền thoại ảnh hậu, quả thực có loại cảm giác vinh quang bản thân cũng đi theo gà chó thăng thiên. Nhưng bọn họ cũng có chừng mực, không có ai trực tiếp nhắc tới, chỉ là làm như có thật cùng Nghi Hi bắt tay, dường như đang được yến kiến lãnh đạo quốc gia.

“Chào Nghi tiểu thư chào Nghi tiểu thư! Người nổi tiếng a! Toàn bộ sân thượng đều được cô chiếu sáng rồi!”

“Cậu hiện tại thật sự trở thành ác mộng của trẻ con cả tiểu khu, cha mẹ nhà nào bắt đầu giáo huấn đều coi cậu làm ví dụ, may là cậu không hay trở về, bằng không tớ thật sự lo lắng cho người thân của cậu!”

“Năm ngoái họp lớp cậu không tới, lớp trưởng còn đặc biệt bày một ly cho cậu, mọi người đều kính một ly vào không khí, để bày tỏ sự hiện diện bất hủ của cậu!”

Nghi Hi cười gạt đi, “Có yên đi không? Trêu chọc tớ thú vị đến vậy sao!”

“Đương nhiên là thú vị, bình thường nào có nữ ngôi sao nổi tiếng để bọn tớ bắt nạt? Quà năm mới, không muốn cũng uổng!”

Mọi người ồn ào một lát, rốt cục có người phát hiện người đàn ông đứng phía sau cô. Sân thượng khá tối, nhìn không rõ diện mạo của anh, chỉ biết người đàn ông thân hình cao lớn, dáng vẻ nhìn qua vô cùng đáng tin.

“Tiểu Hi, vị này là họ hàng nhà cậu?”

Nghi Hi dừng một chút, “Ờ, họ hàng nhà tớ.”

Mọi người cùng Lê Thành Lãng chào hỏi đơn giản, liền kéo Nghi Hi đến giữa sân thượng, Nghi Hi nhìn Lê Thành Lãng, nhất thời có loại cảm giác đâm lao phải theo lao.

Tôn Dĩnh – bạn học cấp của Nghi Hi nói: “Tới đây tới đây, cùng nhau đốt đi, A Kiệt mua nhiều, chúng mình đang lo đốt không hết này!”

Nghi Hi nói: “Không cần đâu, tớ vẫn là qua bên kia đi. Tớ cũng mang rất nhiều pháo hoa lên, cũng phải đốt a!”

“Vậy cậu đem ra đây! Còn cả vị họ hàng kia của cậu, là chú hay anh? Cũng tới đây chơi cùng nhau đi!”

“… Chú.”

Tôn Dĩnh lập tức đầy nhiệt tình vẫy tay, “Chú, chú cũng tới đây chơi cùng bọn cháu đi! Mau giúp chúng cháu tiêu diệt hết đống pháo hoa ạ!”

Nghi Hi vội vàng giữ vai cô, “Tớ nghĩ rồi, vẫn là trước đốt giúp các cậu đi! Tới đây tới đây, nhanh giúp tớ một tay, tớ qua bên kia châm lửa!”

Tôn Dĩnh đem pháo hoa đưa cho cô, Nghi Hi lập tức chạy đến rìa sân thượng, cúi đầu định châm lửa, nhưng cô vẫn luôn có phần sợ đồ vật này, cứ do do dự dự không dám tiến lên.

Bên cạnh có một ánh lửa khác cháy lên, chiếu sáng lên khuôn mặt đẹp trai của Lê Thành Lãng. Anh cầm chiếc bật lửa màu trắng bạc, giúp cô châm ngòi nổ, một bàn tay khác để qua vai cô, cùng cô giữ pháo hoa. Nghi Hi quay đầu lại nhìn anh, trong mắt Lê Thành Lãng chất chứa nụ cười ấm áp vui, kề tai nói nhỏ: “Giữ lấy.”

Trên tay truyền tới một cỗ áp lực, có ánh lửa xông ra, trong trời đêm tách ra thành hoa văn đẹp mắt. Mặt Nghi Hi giãn ra nở nụ cười, vui vẻ nhìn bầu trời, anh lại chuyên chú nhìn cô. Trong mắt cô chiếu rọi ra đầy trời phồn hoa, tươi cười ngây thơ giống như đứa trẻ vậy, anh thấy lòng xao động, chậm rãi nắm chặt tay cô.

“Tiểu Hi, tớ tới đây đốt với cậu!” Tôn Dĩnh đột nhiên xuất hiện, Nghi Hi giật nảy mình, vừa muốn nói gì, lại phát hiện vẻ mặt Tôn Dĩnh đã thay đổi. Cô nàng trợn mắt há mồm nhìn Lê Thành Lãng, dường như đã gặp quỷ, “Chú chú chú… Chú là cái đó… Cái đó ai!!!”

Nghi Hi nhào lên che miệng cô bạn, sau khi xác định người khác không phát hiện động tĩnh bên này, mới hạ giọng nói: “Đừng kêu! Tớ buông cậu ra, nhưng cậu ngàn vạn lần đừng kêu to, nghe thấy không?”

Tôn Dĩnh chậm rãi gật đầu, Nghi Hi do do dự dự buông cô bạn ra, đối phương thở phì phì, mới nói: “Chú là Lê… Lê Thành Lãng sao? Sao chú lại ở đây? Tiểu Hi, chú ấy tới nhà cậu chơi Tết? Hai người có quan hệ gì!”

Nghi Hi nhất thời trầm mặc, Tôn Dĩnh chờ vài giây sau lại đem lực chú ý để tới trên người Lê Thành Lãng, trên mặt nam thần treo nụ cười thản nhiên, sau khi phát hiện tầm mắt của cô còn gật đầu ra hiệu. Tôn Dĩnh chưa từng có khoảng cách gần đến thế này với siêu sao, hơn nữa đối phương còn đẹp trai như vậy, lập tức tim đập rộn lên, nắm chắc cổ áo khoác ngoài nói: “Tiểu Hi, đừng nói với tớ mấy cái scandal tình cảm kia là thật, chẳng lẽ hai người…”

Lúc này Nghi Hi cũng tỉnh táo lại, kỳ thật lý do giải thích có rất nhiều. Tôn Dĩnh chắc chắn biết quan hệ của cô cùng Thẩm Nhất Lộ, cô hoàn toàn có thể nói Lê Thành Lãng là trong nhà không có ai, cho nên tới tìm cha cô ăn Tết. Anh đã là bạn của Thẩm Nhất Lộ, giao hảo cùng chồng trước của bà ấy cũng thuận lý thành chương.

Nhưng mà…

Ánh mắt cô liếc về hướng Lê Thành Lãng, dáng vẻ đối phương biểu hiện chờ cô tỏ thái độ, vừa rồi khi ở cửa đụng mặt nhóm Tôn Dĩnh, anh cũng như vậy. Đứng từ một nơi bí mật gần đó không nói chuyện, dường như bất luận cô nói lung tung thế nào, anh cũng sẽ chấp nhận thân phận cô sắp đặt.

Nghi Hi mấp máy môi, bỗng nhiên giữ chặt tay đồng bọn, “Vậy tớ nói với cậu, không cho cậu nói với người khác. A Kiệt cũng không được.”

Tôn Dĩnh gật đầu liên tục, “Đương nhiên! Tớ xin thề!”

Lê Thành Lãng ở bên cạnh tiếp tục duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Tôn Dĩnh thì ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, Nghi Hi cùng cô bạn đối mắt, nghiêm túc thành khẩn nói: “Không sai, tớ đang cùng Lê Thành Lãng hẹn hò, anh ấy chính là đặc biệt tới nhà tớ ăn Tết!”

Thẳng đến khi từ sân thượng trở về nhà, Nghi Hi còn có thể nghĩ đến Tôn Dĩnh quá độ phấn khởi mà mặt đỏ lên, Lê Thành Lãng suốt dọc đường đều không nói gì, chờ đến trước cửa nhà mới hỏi: “Vì sao nói như vậy?”

Nghi Hi thuận miệng nói: “Bởi vì là sự thật.”

Lê Thành Lãng nhìn cô, Nghi Hi le lưỡi, không tiếp tục làm bộ làm tịch, “Không có vì cái gì, em thích nói thì nói.”

Nghĩ nói thì nói.

Đáp án này anh không nghĩ đến, lại trở thành niềm vui bất ngờ. Nghi Hi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, em cũng muốn hỏi anh, vì cái gì cai thuốc? Khi nào bắt đầu cai?”

“Muốn cai thì cai.”

“Không được học em, trả lời cho đứng đắn!”

Lê Thành Lãng bất đắc dĩ, “Thật sự là nghĩ cai thì cai. Không phải em cũng không thích mùi khói sao? Vừa lúc anh quay xong 《 Phượng hoàng phi thiên 》 liền có suy nghĩ này, thế là thừa cơ từ bỏ. Cũng là chịu trách nhiệm với người ở bên cạnh mình.”

“Biết giác ngộ như vậy! Quốc gia phải mời anh đi làm đại sứ cấm hút thuốc mới đúng!”

Lê Thành Lãng nhíu mày, “Đại sứ uống rượu lái xe không an toàn, đại sứ cấm hút ma túy, em đang châm chọc anh sao?”

Nghi Hi cười nghẹn, Lê Thành Lãng nắm bàn tay mềm mại của cô, chậm rãi bổ sung, “Hơn nữa anh cũng cảm thấy, hút thuốc bất lợi đối với có thể khỏe mạnh đời sau, vẫn nên từ bỏ thì tốt.”

Nghi Hi ngẩn người, sau khi phản ứng lại mặt trực tiếp ửng hồng, tức giận đấm lên lồng ngực anh, “Không cho nói hươu nói vượn!”

Bọn họ vẫn dùng biện pháp an toàn, lời của Lê Thành Lãng hoàn toàn là nói đùa, chí ít là ở chỗ Nghi Hi, trong thời gian ngắn là không có ý định sinh baby.

Mắt thấy thời gian cũng đến rưỡi, đêm khuya vừa qua liền có thể đi ngủ, Nghi Hi nghĩ đến Lê Thành Lãng còn chưa có đi xem qua phòng, nhiệt tình dẫn anh tới.

Lê Thành Lãng ở tại gian phòng thứ phía đông trên lầu hai, có ban công xinh đẹp cùng buồng vệ sinh độc lập, trong số những phòng Lương gia chuẩn bị cho khách, số lần nó được sử dụng là nhiều nhất. Mỗi lần khách rời đi, bảo mẫu đều sẽ dọn dẹp sạch sẽ một lần nữa, toàn bộ khăn trải giường vỏ chăn đều được giặt qua, lần này cũng như thế. Nghi Hi ở bên trong quan sát một vòng, rõ ràng phi thường sạch sẽ, cô lại vẫn chê trên mấy thứ trên giường đã bị người lần trước ngủ qua, lại bỏ chăn mền hoàn toàn mới ra, nghiêm túc chăm chú thay ra giúp anh.

Cô đứng ở kia trải giường chiếu, Lê Thành Lãng thì ở phía sau xem, khi Nghi Hi làm việc luôn luôn chuyên chú, tuy rằng bởi vì không thường làm việc nhà, động tác của cô có chút vụng về. Lưng khom xuống thấp, áo len đan màu bạc bó sát dáng người, hiện ra vòng eo uyển chuyển, còn có mông tròn cùng chân dài… Anh phát hiện bản thân đang chệch hướng, yên lặng đưa ánh mắt chuyển qua gương mặt cô, cô gái nào đó đang kìm nén sức mạnh, muốn đem toàn bộ ruột bông nhét vào trong vỏ chăn.

Sau khi làm tốt cái này, cô ưu sầu nhìn đệm chăn, ruột bông ở bên trong còn bị vò thành một cục, mỗi lần muốn đem nó làm bằng phẳng chính là phiền toái nhất. Hồi cấp vì lắp cái này, có một lần cô suýt thì chui luôn vào trong vỏ chăn …

Hiện tại chắc chắn là không thể làm như vậy, cô liếc mắt ra hiệu với Lê Thành Lãng, “Anh bắt lấy kia hai cái giác, em trảo nơi này, chúng ta cùng nhau đem nó run bình đi.”

Lê Thành Lãng biết nghe lời phải, đệm chăn bốn góc, hai người bắt hai đầu, Nghi Hi đã hoàn toàn vùi đầu vào niềm vui việc nhà, hưng trí bừng bừng ra lệnh, “Được, nắm chắc! , , —— rất tốt! Làm lại một lần nữa! cut, hoàn mỹ!”

Ga trải giường màu xanh nhấp nhô như sóng biển, cô ôm lấy nó vừa mới nghĩ để lên trên giường, Lê Thành Lãng đã đi tới ôm lấy cô.

Anh đứng tại ở phía sau Nghi Hi, cằm để ở hõm vai cô, làn môi khó khăn lắm mới chạm vào vành tai. Nghi Hi hỏi: “Sao anh?”

“Vừa mới thấy em giúp anh trải giường chiếu, bỗng nhiên có phần cảm động.”

“Chuyện này có gì mà cảm động …”

Vì cái gì không? Người con gái anh thích trải giường chiếu xếp chăn vì anh, bình thường như vậy, nhưng cũng bởi vì việc nhà bình thường này mới tràn đầy quý giá. Thông qua phút chốc này, dường như có thể thấy rât nhiều ngày về sau, bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân bình thường trên đời này, làm bạn với nhau.

Anh ôm quá nhanh, đôi tay của Nghi Hi chậm rãi buông lỏng, đệm chăn rơi xuống cạnh giường. Cô xoay người giữ lấy mặt Lê Thành Lãng, chủ động hôn anh, Lê Thành Lãng cũng rất nhanh đáp lại. Cô từng bước ép sát, anh đi theo lui về phía sau, cuối cùng cô đẩy anh đến trên giường, liền đè lên khăn trải giường cô vừa mới trải xong. Hô hấp Lê Thành Lãng đã trở lên dồn dập, cánh tay Nghi Hi chống đỡ hai bên người anh, giống như tổng tài bá đạo, ánh mắt sáng ngời có thần, “Lê Thành Lãng.”

“Ừ?”

“Chú Lê.”

Anh phục hồi lại tinh thần, mỉm cười nói: “Alice.”

“Chú Lê, em thật sự vô cùng vô cùng vô cùng thích anh.”

Cô gối cánh tay nằm lên người anh, chỉ trong nháy mắt biến thành chim nhỏ nép vào người, Lê Thành Lãng đè nén xuống tình triều bắt đầu khởi động, ra hiệu cô hướng nghiêng trước mặt nhìn lại. Nơi đó có một mặt gương, dáng vẻ hai người nằm ôm nhau hiện ra, kỳ thật đây không tính là cái gì, tư thế thân mật hơn gấp trăm lần bọn họ đều đã làm. Nhưng bởi vì địa điểm là chỗ này, tại nơi cô lớn lên, tất cả khiến nó trở lên vô cùng ái muội.

Cô trước giờ chưa từng nghĩ có một ngày, anh sẽ tới nhà cô, cùng nhau đón Tết.

giờ tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, tiếng pháo hoa và tiếng hoan hô ùn ùn kéo đến, Nghi Hi bỗng nhiên nghĩ đến một năm trước, cô ở trên lầu anh ở dưới lầu, khi đó bọn họ chỉ có thể thông qua tin nhắn chúc phúc lẫn nhau, nhưng hiện tại, cô đang nằm trong lòng anh.

“Alice, năm mới vui vẻ. Anh yêu em.”

Anh tại đỉnh đầu nói khẽ.

Đây câu đầu tiên, cô nghe được vào năm mới.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio