Ánh mắt cô quá sắc bén, Lê Thành Lãng dừng một lát mới nói, "Tiểu Hi, rất nhiều chuyện em không hiểu rõ, nói đến cùng đây cũng là vấn đề của cô Thẩm và Lương tiên sinh, chúng ta không nên nhúng tay vào, được không em?"
Cô không hiểu. Cô quả thật không hiểu.
Từ hôm đó tới nay, ba chữ cô để ý nhất chỉ là, không hiểu rõ.
Rõ ràng cô là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất trong ân oán vướng mắc này, nhưng từ đầu đến cuối lại bị gạt ra ngoài. Không ai chịu nói với cô, chuyện năm đó rốt cục là như thế nào.
Lồng ngực dường như bị vật gì chắn ngang, ngột ngạt khiến cô khó thở. Cô cười nhạt, "Nói cứ như anh hiểu rất rõ vậy."
"Tiểu Hi..."
"À, em quên mất, anh là bạn của cô Thẩm cơ mà. Có lẽ so với em anh còn hiểu rõ hơn thật."
Lời nói mang tính trẻ con này, Lê Thành Lãng bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đều là người ngoài cuộc, chỉ dựa vào quan niệm vốn có đi phán đoán mọi chuyện, rất dễ xử oan người khác. Anh chỉ hi vọng em bình tĩnh một chút, đừng nghĩ mẹ em là kẻ tội ác tày trời..."
Nghi Hi nhăn mày, "Ý anh là gì? Anh đang ám chỉ em, những chuyện đó đều do cha em sao? Anh biết được gì?"
"Anh không biết..."
"Đã không biết, thì không cần đề xuất linh tinh cho em. Hay nên nói anh cũng chung suy nghĩ với đám truyền thông kia, cho rằng cha em không chịu được người vợ quá cường thế, nên buông tay cho hôn nhân của hai người? Anh nghĩ như vậy sao?"
Lê Thành Lãng không nói lời nào, giống như cam chịu. Nghi Hi gật gật đầu, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, "Vậy em nói cho anh biết, đề nghị ly hôn là Thẩm Nhất Lộ. Cha chưa từng nói với em, nhưng có lần ông uống say, khi nói mớ bị em nghe được. Là Thẩm Nhất Lộ muốn ly hôn, là bà ấy muốn rời khỏi cha. Không phải lỗi của ông."
Lê Thành Lãng yên lặng. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người đứng cầm cự, giống như đang giằng co. Rất lâu sau, Lê Thành Lãng há miệng thở dốc, tựa như muốn nói gì đó, cô lại đưa tay ra chắn ở giữa hai người, "Em mệt rồi, muốn vào trong ngủ một lát. Anh đi trước đi. Chúng ta cứ quanh quẩn trong viện, nếu để ký giả chụp được, thì cha sẽ không có cách nào an tâm dưỡng bệnh."
Lê Thành Lãng nhìn cô một lát, "Được, vậy anh về công ty trước. Em nghỉ ngơi đi."
Nghi Hi quay người, cứ nhìn rèm cửa màu xanh da trời chăm chú, không hề nhìn anh, "Khi ra ngoài chú ý một chút."
Đại khái quá phút, Trương Băng do dự đi đến bên cạnh, "Tiểu Hi, chị..."
Nghi Hi xoa xoa gò má, bình tĩnh tự nhiên nói: "Chị nói thật mà, tháo trang sức xuống chuẩn bị giúp chị một chút, chị phải nắm chặt thời gian ngủ bù. Ngày hôm qua lại thức suốt đêm, vành mắt đã đen lại càng đen, chị An Huệ mà nhìn thấy sẽ mắng chị."
Xem ra, hẳn là cô và Lê Thành Lãng đang cãi nhau. Hơn nữa còn là chiến tranh lạnh.
Thực ra cảm giác này rất mới lạ, hẹn hò hơn hai năm, bọn họ luôn theo nguyên tắc cãi nhau không quá một đêm, còn chưa từng xung đột vượt quá một ngày. Kỳ thật Nghi Hi cũng biết, bản thân đang giận chó đánh mèo, về chuyện này Lê Thành Lãng thật sự có phần vô tội. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh thanh minh thay Thẩm Nhất Lộ, cô liền vô cùng bực mình, hơn nữa anh còn chung suy nghĩ với đám truyền thông đáng ghét kia, dùng ý tưởng đó để suy đoán về cha cô.
Quả nhiên, có lẽ anh cho rằng Thẩm Nhất Lộ thẹn với cô, nhưng trong chuyện giữa cha mẹ cô, anh vĩnh viễn nghiêng về phía Thẩm Nhất Lộ. Bọn họ quen biết hơn hai mươi năm, tình cảm không phải chuyện đùa.
Công việc chất chồng như núi, Nghi Hi không thể giao hết cho đoàn đội xử lý, thấy bệnh tình của cha đã ổn định, rốt cục bớt thời gian đến công ty một chuyến.
Cô không nghĩ tới sẽ gặp được Hứa Mộ Châu ở đây.
Hắn đội mũ lưỡi trai, đi cùng với một nhân viên nữ của Hoa Thụy, Nghi Hi chỉ thấy bóng lưng hắn từ xa, nhưng dù sao đã từng là người quen thuộc như vậy, chỉ dựa vào nó cũng đủ để cô nhận ra người tới là hắn.
Tình thế của cô mấy năm nay bay lên rất mạnh, tuy rằng Hứa Mộ Châu thua kém cô, nhưng cũng coi như thuận lợi. Mấy drama đóng gần đây đều có ratting không tệ, movie tình cảm đầu tiên đóng nam chính có doanh thu vượt hai trăm triệu, bây giờ luận về thành tích, cũng được tính là top đầu trong hàng tiểu sinh sau .
Mà tuy rằng hai người không còn hợp tác, nhưng không phải là hoàn toàn không thấy mặt, đều là người trong giới, các loại trường hợp chạm mặt là chuyện bình thường, ngẫu nhiên đứng cùng sân khấu còn có thể khiến fan CP hú hét, hàng loạt đề tài kéo theo xuất hiện. Nghi Hi nghĩ đến trước kia khi CP của hắn và Yên Như còn hot, bản thân nằm mơ cũng muốn nhận được đãi ngộ này, không nghĩ rằng sau khi cả hai đã mỗi người một ngả, ước nguyện lại được đền bù.
Gần đây cũng có vài tin đồn về Hứa Mộ Châu, hợp đồng giữa hắn và Hạ Sách sắp hết hạn, hắn lại không quyết định ký tiếp, phía Hạ Sách đã tạm dừng tất cả hoạt động của Hứa Mộ Châu, còn truyền ra nói hắn vong ân bội nghĩa. Hễ muốn rời khỏi chủ cũ, nghệ sĩ đều sẽ gặp phải chèn ép bôi đen, Nghi Hi lại không hề lo cho Hứa Mộ Châu, việc này hắn có thể đối phó được.
Cô biết hắn chắc chắn đã âm thầm bàn bạc tốt với công ty mới, lại không đoán được hắn sẽ xuất hiện tại Hoa Thụy, vào thời kỳ nhạy cảm này, có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.
Lúc ấy Nghi Hi không gọi hắn lại, sau khi bàn bạc công việc với Vương An Huệ xong, mới trực tiếp hỏi: "Không phải chị định ký với Hứa Mộ Châu chứ?"
Trở lại giang hồ sắp được năm, dưới trướng Vương An Huệ cũng ký thêm với , nghệ sĩ, đồng thời xử lý hợp đồng phim ảnh của Thái Kiệt Hồng tại đại lục. Đương nhiên, trong số đó Nghi Hi là nổi tiếng nhất, cho nên các nghệ sĩ khác đều đánh tiếng là sư đệ sư muội của cô để lưu lạc giang hồ, cũng mặc kệ tuổi có khi còn lớn hơn cả Nghi Hi.
Ký hợp đồng với người khác Nghi Hi không ý kiến, nhưng nếu như Hứa Mộ Châu đến dưới trướng Vương An Huệ, truyền thông và fan còn không kích động đến điên! Trước kia một phần nguyên nhân cô không chịu ký với Cao Chí Văn chính là cân nhắc đến việc này.
Vương An Huệ nói: "Nghĩ cái gì vậy, chị với Hứa Mộ Châu đầu óc đều không có vấn đề, sao có thể làm ra chuyện này? Cậu ta giống em ngày xưa, nhìn trúng tài nguyên điện ảnh của Hoa Thụy, chỉ có điều người cậu ta chọn là Từ Sâm. Hồi đó em cũng nói đấy thôi, Từ Sâm am hiểu làm việc với nam nghệ sĩ, cậu ta tới vừa vặn thích hợp."
Lúc này Nghi Hi mới nhẹ nhàng thở ra, Vương An Huệ nhìn cô một lát, dựa vào ghế xoay xoay bút, "Em và Lê Thành Lãng có chuyện gì?"
Nghi Hi nhíu mày, rõ ràng cô đã dặn Trương Băng, không được đem chuyện này kể với người khác, nhưng Vương An Huệ vẫn biết. Giống như không có việc gì nhún nhún vai, cô nói: "Không có gì, bọn em có chút mâu thuẫn. Không phải chuyện gì lớn."
Vương An Huệ nói: "Chị mặc kệ hai người có vấn đề gì, đừng để ảnh hưởng đến công việc, nhất là tiệc mừng công vài ngày nữa."
Tròn một tuần đoàn phim 《 Phượng hoàng phi thiên 》 trở về nước, rốt cục tuyên bố muốn tổ chức tiệc mừng công, đến lúc đó cả đoàn lộ diện, bao gồm cả Nghi Hi – người đang bận chăm sóc cha nằm viện.
Nghi Hi đương nhiên nói được, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vương An Huệ, cô cảm thấy có chút mệt mỏi. Trương Băng nhắm mắt theo đuôi, Nghi Hi cảm thấy cô ấy giống như cái máy giám sát Vương An Huệ để bên cạnh mình, rõ ràng bắt đầu từ một năm trước, tiền lương của cô ấy là Nghi Hi mở, không tiếp tục chuyển qua tài khoản công ty, nhưng người này vẫn coi Vương An Huệ mới là bà chủ thật sự.
"Đừng đi theo chị."
Trương Băng sững sờ, "Nhưng mà..."
"Chị và Lê Thành Lãng cãi nhau, là em nói cho chị An Huệ?"
Trương Băng ngập ngừng, "Chị ấy hỏi đến, em không biết làm thế nào nên..."
Nghi Hi ngắt lời cô ấy, "Trở về bệnh viện chăm sóc cha giúp chị, có chuyện gì thì gọi cho chị." Cuối cùng, vẫn là nhịn không được châm chọc một câu, "Chỉ là chị muốn ở một mình một lát, nếu em không yên tâm, cứ cách một lúc chị sẽ báo lại lịch trình cho em."
Trương Băng dừng lại tại chỗ, Nghi Hi giữ chặt nút thắt áo khoác ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại đi ra ngoài. Nhưng mà vừa mới đến hành lang, đúng lúc đối mặt với ba người vừa tới, trên mặt Từ Sâm và Hứa Mộ Châu đều tươi cười, đang thấp giọng nói gì đó, bên cạnh còn có trợ lý của Từ Sâm đi theo.
Từ Sâm cười nói: "Nghi Hi, hôm nay em về công ty à? Đã lâu không gặp, anh còn chưa chúc mừng em, 《 Phượng hoàng phi thiên 》 thật đúng là giúp chúng ta nở mày nở mặt! Hôm trao giải, cả công ty đều xem trực tiếp đấy!"
Nghi Hi cùng anh ta hàn huyên vài câu, dường như Từ Sâm giờ mới chợt nhớ ra, giới thiệu: "À, đây là Mộ Châu, hai em cũng coi như là người quen cũ. Mộ Châu đã quyết định ký hợp đồng với công ty chúng ta, về sau mọi người chính là sư huynh sư muội đồng môn."
Nghi Hi đút tay trong túi áo khoác, khẽ gật đầu cười với Hứa Mộ Châu, "Chào Hứa sư huynh, hoan nghênh anh."
Hứa Mộ Châu nhìn cô, trên mặt vốn là nụ cười lễ độ, một lát sau nở nụ cười tươi tỉnh, hắn cũng khẽ gật đầu với cô, âm thanh trầm thấp vẫn như trước đây, "Chào tiểu sư muội."
Chiếc SUV màu trắng chạy trên đường cái, Hứa Mộ Châu lái xe, Nghi Hi ngồi trên ghế lái phụ, vẫn không nói lời nào. Hứa Mộ Châu liếc cô một cái, "Anh mời em ăn cơm, không muốn đến như vậy à? Sắc mặt khó coi quá."
Nghi Hi nở nụ cười có phần miễn cưỡng, "Em chỉ đang nghĩ trong viện còn rất nhiều việc, không yên lòng thôi."
"Ăn bữa cơm không mất bao nhiêu thời gian, với lại bên cạnh chú Lương không thiếu người chăm sóc, em cũng có thể cho mình nghỉ ngơi thỏa đáng một chút."
Nghi Hi cúi đầu ngắm dây an toàn, Hứa Mộ Châu đánh tay lái, "Chỉ là bạn cũ gặp mặt, em không cần nghĩ quá nhiều. Gần đây anh đọc được vài tin, rất lo cho em. Không đến mức chia tay thì cả đời không muốn qua lại với nhau nữa chứ?"
Thái độ của hắn tự nhiên hào phóng, hoàn toàn là dáng vẻ đã để xuống quá khứ, cũng vì nhìn ra điểm này, Nghi Hi mới không tránh hắn như rắn rết. Ngẫm lại thì dù sao, chuyện của bọn họ cũng là chuyện của năm về trước, hai năm qua Hứa Mộ Châu cũng không phải không có scandal tình cảm nào, làm sao còn rối rắm trong chuyện xa lắc xa lơ này được nữa?
Hứa Mộ Châu dừng một chút, "Hơn nữa nếu như em thật sự không muốn đi, hoàn toàn có biện pháp để từ chối anh. Đã đi, thì nên vui vẻ một chút."
Hắn vẫn như vậy, dù sao cũng không giống Lê Thành Lãng không để lại mặt mũi cho người ta. Nghi Hi cười khổ. Quả thật cô không hề thể hiện không muốn đi đến vậy, nửa tháng gặp phải quá nhiều chuyện, nhân sinh lên lên xuống xuống, mỗi ngày cô đều nằm trong sự chú ý của người khác, rốt cục hôm nay chạm đến giới hạn. Không muốn quay lại bệnh viện, không muốn đối mặt với những người đó, chỉ nghĩ ở một mình. Đáng tiếc cô không tiện đánh xe, lại không có thi bằng lái, trợ lý lại đi vắng, cuối cùng chỉ có thể theo hắn đi ra ngoài.
Hứa Mộ Châu nói: "Tiểu sư muội, em muốn ăn gì?"
Nghi Hi thở dài một hơi, quyết định đã tới rồi thì cứ an tâm. Cô quay đầu nhìn hắn, nghiêm chỉnh nói: "Em vào công ty sớm hơn anh, nghiêm khắc mà nói, em là sư tỷ của anh mới phải."
"Vừa rồi trước mặt Từ tổng giám, sao em không nói như vậy? Hiện tại muốn sửa lại, đã muộn rồi."
Nghi Hi cong môi, nhìn dáng vẻ mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của Hứa Mộ Châu, cô có chút khó chịu, bỗng nhiên sinh ra tâm tư trêu ghẹo, "Anh vào dưới trướng Từ tổng giám, phải cẩn thận đấy..."
Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, Nghi Hi giải thích với Vương An Huệ vì sao mình lại chọn chị ấy, đã từng tỏ ra rất tin tưởng nhân phẩm của Từ Sâm, chỉ là không tin tưởng năng lực của anh ta. Lúc ấy Vương An Huệ cực kỳ mừng rỡ, nhưng rồi mấy tháng sau lại bổ sung một câu, "Ngay cả nhân phẩm của anh ta em cũng đừng tin."
Lúc đó Nghi Hi đã nghe nói không ít chuyện, hóa ra Từ Sâm dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ dưới tay là chuyện thường, ngay cả ảnh hậu Lư Yên và anh ta cũng có tin đồn không rõ ràng. Mà đáng sợ hơn là, nghe nói vị này nam nữ đều xơi, sau đó không lâu, có một lần Nghi Hi thấy bên cạnh anh ta xuất hiện một tiểu thịt tươi non mịn, trong đầu không thể khống chế tưởng tượng...
Hứa Mộ Châu vốn còn chưa hiểu, sau khi thấy vẻ mặt mờ ám cùng biểu cảm cổ quái của cô, chợt ngộ ra. Tức giận lườm cô một cái, "Đa tạ quan tâm, anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."
Hắn mở ra radio, bên trong vừa lúc đang phát OST của 《 Phượng hoàng phi thiên 》, giọng nói của MC ngọt ngào, hết sức ca ngợi cô và Lê Thành Lãng. Tâm trạng của Nghi Hi vừa mới tốt lên lại lần nữa xuống thấp, Hứa Mộ Châu thấy thế tự nhiên chuyển kênh, mỉm cười nói: "Nếu em đã không biết ăn cái gì, vậy để anh quyết định cho. Có một chỗ gần đây anh vẫn muốn đi, em chắc chắn cũng sẽ thích."
HẾT CHƯƠNG