Vài ngày sau, Nghi Hi đều bận việc, đến cuối tuần mới thu xếp được nửa ngày rảnh rỗi, nhưng không phải hẹn hò với Lê Thành Lãng, mà để đi một trường hợp quan trọng khác.
Lễ đính hôn của Thẩm Phong.
Nói về chuyện này Nghi Hi vẫn cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng năm trước đã nghe nói trong nhà đang sắp xếp cho Thẩm Phong đi xem mắt, nhưng cô nghĩ anh họ nhà mình phong lưu tiêu sái như vậy, thế nào cũng phải chống chế đến mới có thể ngoan ngoãn đầu hàng, ai ngờ còn chưa đến tuổi, đã chậu vàng rửa tay chuẩn bị đi vào nấm mồ hôn nhân.
Trong phòng nghỉ, Nghi Hi ôm một nắm hoa tú cầu, không hề để tâm bứt xuống, "Anh vô dụng vậy sao? Bảo anh kết hôn là kết hôn, khí khái đâu!"
Cô biết được chút nội tình. Vị hôn thê của Thẩm Phong cũng có gia thế hiển hách như anh, cuộc hôn nhân này là tiêu chuẩn của liên hôn gia tộc, thậm chí trước đây hai người còn không hề quen biết nhau. Cũng bởi vậy, Nghi Hi đối với việc hôn sự này vô ý thức bài xích, cảm thấy anh họ quá mức qua loa.
Thẩm Phong mặc âu phục màu đen, đang cúi đầu điều chỉnh cúc áo. Góc nghiêng của người đàn ông vẫn phong lưu đa tình như cũ, nghe vậy cười như không cười lườm Nghi Hi một cái, "Lớn bé có thứ tự, quy củ của nhà chúng ta nhiều như vậy, anh không kết hôn sớm một chút, há chẳng phải em sẽ bị trì hoãn chờ không nổi?"
Nghi Hi mím môi không cao hứng, càng hăng say xé hoa. Thẩm Phong nhướng mày, hài hước nói: "Muốn cứu ông anh này như vậy? Vậy được, Tôn tiểu thư cũng có một người anh, em gả cho Tôn tiên sinh, thì anh sẽ không cần kết hôn với cô ấy."
Ý của Thẩm Phong rất rõ ràng. Thẩm lão tiên sinh sinh được một nam một nữ, con gái lớn Thẩm Nhất Lộ lúc tuổi còn trẻ đã tranh cãi với cha, dấn thân vào sự nghiệp diễn xuất, Nghi Hi là cháu ngoại cũng đi lên con đường y như mẹ ruột, hoàn toàn mặc kệ việc kinh doanh trong nhà. Con trai út Thẩm Chiêu lại ngoan ngoãn kế thừa công ty, nhưng chỉ sinh được một người con là Thẩm Phong. Nói cách khác, trừ khi Nghi Hi tâm huyết dâng trào không đóng phim nữa trở về kinh doanh, nếu không gia nghiệp to như vậy của nhà họ Thẩm cũng chỉ có giao cho Thẩm Phong kế thừa, trách nhiệm nối dõi cũng theo đó rơi xuống đầu anh.
Nghi Hi đảo mắt, nói rất chân thành: "Bằng không chúng ta chờ thêm chút nữa, Crystal cũng tuổi, nói không chừng con bé có hứng thú với chuyện quản lý công ty. Có thể đem tài sản giao cho em ấy, tiện thể để con bé tới liên hôn đi!"
Thẩm Phong nhìn cô trong chốc lát, ý vị thâm trường nói: "Nhìn không ra, thì ra em còn có tiềm chất đóng chị kế ác độc. Mở rộng dạng vai rồi."
Nói đi nói lại, Nghi Hi chỉ là không thích anh cứ như vậy tùy tiện kết hôn. Thẩm Phong không nhịn được thở dài, "Chuyện như này không phải rất bình thường sao? Đừng nói anh là con trai duy nhất trong nhà, cho dù là em, tìm bạn trai gia thế quá kém, ông nội cũng sẽ không đồng ý. Lê Thành Lãng tuy rằng tuổi tác hơi lớn, tốt xấu gì những chỗ khác cũng xứng với em."
"Hiện tại anh gọi anh ấy là Lê Thành Lãng?"
Thẩm Phong khinh thường: "Muốn làm em rể anh, chẳng lẽ còn bắt anh gọi anh ta là "thầy Lê"?"
Nghi Hi xé gần hết hoa, rốt cục tạm thời khuất phục, "Được rồi, cô dâu tương lai ở phòng nghỉ bên kia hành lang nhỉ? Em muốn đi xem chị dâu tương lai, anh giới thiệu giúp em đi."
Thẩm Phong hơi nhíu mày, "Không hay đâu, dù sao anh và cô ấy cũng không thân lắm."
"Sắp kết hôn đến nơi rồi còn không thân lắm?"
"Cộng thêm hôm nay, bọn anh tổng cộng gặp nhau bốn lần, em cảm thấy thế nào? Có điều cô ấy cùng lớn lên với Chu An Kỳ, nếu em còn nhớ Chu An Kỳ, có thể bảo em ấy giúp em giới thiệu gặp mặt."
Đương nhiên Nghi Hi vẫn nhớ Chu An Kỳ, lúc trước cũng tại lễ cưới của cô gái này, Lê Thành Lãng nhận ra thân phận thật sự của cô. Chẳng qua nhoáng lên một cái cũng trôi qua nhiều năm, Nghi Hi và Chu An Kỳ trong thời gian này cũng không còn liên lạc, hiện tại lại đi giao thiệp cũng lúng túng. Cô nhún nhún vai, bất đắc dĩ bỏ qua.
Nghi Hi tự an ủi mình, "Không gặp thì không gặp, dù sao cũng chỉ là lễ đính hôn, cuối cùng có kết hôn không còn chưa chắc chắn!"
Thẩm Phong trợn trắng mắt, "Lời chúc của em thật là cảm động lòng người, rất thích hợp tặng cho cặp đôi đính hôn."
Bởi vì chỉ là lễ đính hôn, cũng không mời quá nhiều trưởng bối, tới đây hầu hết là bạn thân của Thẩm Phong và cô dâu. Địa điểm tổ chức là sân bãi tại một biệt thự ở ngoại thành của Thẩm Chiêu, có bảo vệ cao cấp, không thể không nói điều này rất cần thiết, dù sao ngoài Nghi Hi và Lê Thành Lãng, hôm nay còn có nhiều đại minh tinh cũng đến hội trường.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên sau khi công khai tình cảm, Nghi Hi và Lê Thành Lãng cùng nhau lộ diện trong trường hợp xã giao. Hai người đều ăn mặc nghiêm túc, mỉm cười chào hỏi các vị khách, bởi vì Nghi Hi là em họ của chú rể, còn phải nhận trách nhiệm chủ nhà, nên càng phải nhẫn nại tính tình xã giao. Đa số mấy cô cậu con nhà giàu đối với nữ minh tinh đều đan xen hai loại cảm xúc là hiếu kỳ và xem thường, nhưng bản thân Nghi Hi đã là tiểu thư nên sẽ không giống nhau, các cô cậu ấm đều nhiệt tình với cô, nếu như không phải nhân dân cả nước đều biết Nghi Hi có bạn trai, sợ rằng cô chỉ đứng đây một lúc đã có mười mấy người theo đuổi.
Chờ đến khi rốt cục trở lại bên cạnh Lê Thành Lãng, cô không ngừng kể khổ, "Em hối hận rồi, anh họ em vẫn nên an phận kết hôn đi, bằng không nỗi khổ mà em nhận trong lễ đính hôn này đều uổng công! Những người đàn ông kia sao có thể tán gẫu như vậy, em suýt thì nghĩ đang xã giao với các cô các thím vào năm mới!"
Lê Thành Lãng nói: "Em nên vui là hôm nay không có phóng viên, không thì hai ta cũng đừng nghĩ thanh tĩnh."
Ở một mức độ nào đó, đám phóng viên so với các cô các thím họ hàng ruột thịt cũng không có gì khác biệt, hôm trước thì bắt gió bắt bóng chuyện ngôi sao thừa nhận chuyện tình cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng không ngừng theo sát truy hỏi. Có lần Nghi Hi vô cùng buồn bực, khi công khai tình cảm còn khờ dại nghĩ, chí ít về sau không ai hỏi bạn trai cô là ai. Nhưng sau khi cô kết thúc chuyến du lịch, lần nữa bắt đầu làm việc, vấn đề chờ cô đã từ "Khi nào quen bạn trai" biến thành "Khi nào thì kết hôn", "Kết hôn sẽ áp dụng hình thức nào", "Có khi nào lựa chọn kết hôn bí mật không". Sau đó Trương Tư Kỳ nói với cô, cho dù kết hôn cũng không có cách gì thoát khỏi, đến lúc đó mọi người sẽ quan tâm em khi nào thì sinh con, cả vấn đề sinh trai hay gái...
Nghi Hi tưởng tượng ra hình ảnh kia, rùng mình một cái. Chung quanh bỗng nhiên xôn xao, Nghi Hi thuận theo nhìn lại, Tống Chấp mặc âu phục màu xám bạc, sải bước đi về phía cô.
Nghi Hi: "Simon, sao anh lại tới?" Không phải nói hôm nay có thông cáo, không có thời gian sao?
Tống Chấp nhìn quanh bốn phía. Bởi vì anh ta đột nhiên xuất hiện, các tiểu thư nhà giàu đều như uống tiết gà, tốp năm tốp ba, tứ phía đều mỉm cười quan sát, có thể nhìn ra vô cùng muốn lên bắt chuyện với "Đệ nhất mỹ nam" một phen.
Tống Chấp hạ giọng nói: "Tư Quân có ở đây không? Anh tới tìm cô ấy."
Lê Thành Lãng cùng Nghi Hi liếc nhau, đều không nói lời nào. Gần đây bị tin tức của Nghi Hi và Thẩm Nhất Lộ giành đi đầu ngọn gió, nhưng scandal giữa Phạm Tư Quân và Tống Chấp vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt. Sự kỳ lạ của showbiz cũng hiện ra, rõ ràng hai người cũng âm thầm nói chuyện chia tay, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ lại là một đôi vừa bị phanh phui chuyện tình cảm. Tuy rằng hai bên đều không ra mặt thừa nhận, nhưng đủ loại dấu vết để lại trước sau nổi lên mặt nước, đáp án đã được miêu tả quá rõ ràng.
Nhưng điều này cũng cho Tống Chấp cơ hội, nghe nói anh ta còn định níu kéo Phạm Tư Quân, lấy hết vốn liếng muốn gặp lại chị ấy một lần, nhưng vẫn bị Phạm Tư Quân né tránh. Không nghĩ tới người này còn chưa từ bỏ ý định, lại theo tới lễ đính hôn.
Nghi Hi nói: "Cô Phạm không phải do em mời, em không biết chị ấy có ở đây không."
Phạm Tư Quân trước tham diễn một phim điện ảnh của tập đoàn Minh Đạt, hôm nay cũng là nể mặt Chu An Kỳ - thiên kim của tập đoàn Minh Đạt mới tới đây. Chỉ có điều Nghi Hi đang bịa chuyện, vừa rồi cô còn gặp qua Phạm Tư Quân, chị ấy nói với cô, hôm nay sau lễ đính hôn, chị ấy sẽ xuất phát đến Mỹ, mang tiếng là đi đến Hollywood quay thử, trên thực tế là đến chỗ bố mẹ chờ sinh.
Tống Chấp cau chặt lông mày, "Anh có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô ấy, em thật sự không biết cô ấy đang ở đâu?"
Nghi Hi buột miệng nói: "Chuyện gì muốn hỏi chị ấy? Anh biết?"
Tống Chấp nghi hoặc chớp mắt, "Cái gì?"
Nghi Hi phục hồi lại tinh thần, "Em... Chỉ là em hiếu kỳ, anh muốn hỏi cô Phạm chuyện gì? Thật sự em không biết chị ấy đang ở đâu, có điều biệt thự lớn như vậy, anh thử tìm... Có khi lại gặp được."
Ánh mắt Tống Chấp đột nhiên sắc bén, "Nghi Hi, em giấu anh chuyện gì sao? Về Tư Quân?"
"Không có đâu..."
Tống Chấp giữ vai cô, mấy cô tiểu thư ở phía xa đều hút vào ngụm khí. Anh ta chăm chú nhìn Nghi Hi, trong đôi mắt xanh xinh đẹp tràn đầy thỉnh cầu chân thành, khiến cho lòng người không yên, "Nghi Hi, chúng ta là bạn bè đúng không? Đã là bạn tốt, em đừng lừa anh. Em thử suy nghĩ kỹ một chút, quen biết mấy năm, anh vẫn luôn đối với em rất chân thành? Hiện tại đến lúc em báo đáp anh đấy."
Hiện tại anh ta... Đang trêu chọc cô ở trước mặt bạn trai sao?
Lê Thành Lãng ho khan một tiếng, dùng hai ngón tay nhấc cổ tay Tống Chấp, mỉm cười lại không cho từ chối lấy ra. Anh ta tội nghiệp nhìn Lê Thành Lãng, đối phương lắc đầu, Tống Chấp rốt cục thở dài, "Được rồi, để tôi tự đi tìm cô ấy."
Nghi Hi bị sự cô đơn của anh ta đâm trúng, lại nghĩ đến dáng vẻ Phạm Tư Quân mỉm cười vuốt ve bụng, rốt cục thở sâu, "Simon, thật ra cũng không có gì, chỉ là... Cô Phạm nói với em, sau khi lễ đính hôn kết thúc chị ấy sẽ đi Mỹ, sau đó e rằng sẽ không thể trở về một thời gian. Nếu như anh muốn tìm chị ấy, phải nắm chặt đi."
Sau khi Tống Chấp rời đi, Lê Thành Lãng hỏi: "Rốt cuộc em đang giấu cậu ấy chuyện gì?"
Nghi Hi lười nhìn anh, "Bí mật. Bí mật của chị em bọn em."
Nói xong câu đó, Nghi Hi liền thuận tay lấy một ly champagne, uống một hơi cạn sạch sau đó đem ly nhét vào trong tay Lê Thành Lãng. Cô chớp mắt xuống, thần thái sáng láng nói: "Ngoan ngoãn chờ ở đây, em phải lao tới chiến trường đây!"
Phạm Tư Quân cùng Tống Chấp đều là ngoài ý muốn, nhưng còn có một đại minh tinh nữa cũng đến trong dự liệu, sau khi uống hết ly champagne vào bụng, Nghi Hi cảm thấy cả người tràn đầy sự hăng hái, giẫm lên giày cao gót đi về phía vườn hoa Lư Yên vừa mới xuất hiện.
Các vị khách trong hội trường bắt đầu hưng phấn. Dù là gia đình tương đối giàu có, qua lại với không ít doanh nhân, cũng rất hiếm khi có thể thấy nhiều đại minh tinh như vậy trong cùng một trường hợp. Lê Thành Lãng, Phạm Tư Quân, Tống Chấp và Nghi Hi phân lượng đã rất khiến người ta kinh hãi, hiện tại lại xuất hiện thêm Lư Yên, đã có cậu ấm bắt đầu trêu chọc, Thẩm lão tam ngay cả lễ đính hôn cũng rêu rao như vậy, thì lúc kết hôn phải mời vị khách thế nào mới đủ phân lượng?
Mọi người cười, "Điều đó còn phải hỏi sao? Chí ít người bác ruột phong hoa tuyệt đại của cậu ta chắc chắn sẽ tới hội trường."
Lúc Nghi Hi đi tới, Lư Yên đang được mấy vị công tử vây quanh trò chuyện. Hôm nay chị ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ, tóc xoăn rối tung sau đầu, có vẻ xinh đẹp rung động lòng người. Nghi Hi cười nói: "Cô Lư."
Lư Yên sau khi thấy cô cũng không hề bất ngờ, tự nhiên quay lại cười một tiếng, "Nghi tiểu thư. Trước khi tới đây tôi đã nghĩ, liệu có thể gặp được em hay không."
"Anh họ tôi đính hôn, đương nhiên tôi phải có mặt, chính là không nghĩ tới cô Lư cũng đến."
Lư Yên nói: "Tôi và Thẩm công tử có chút giao tình."
Nghi Hi cười nói với các cậu ấm bên cạnh, bọn họ hiểu ý tản ra, để lại không gian riêng cho hai người. Lư Yên nói: "Nghi tiểu thư có lời muốn nói với tôi?"
"Đương nhiên. Nơi này không tiện, không biết cô Lư có hứng thú không, tôi mang chị đi thăm quan biệt thự?"
Nhìn ra có một khắc Lư Yên định từ chối, nhưng cuối cùng chị ta vẫn gật đầu, Nghi Hi đưa Lư Yên rời khỏi vườn hoa, vào lầu chính, Nghi Hi nói: "Từ đây đi lên là lầu hai, anh họ tôi và cô dâu tương lai đều ở trên đó, chỉ có điều hiện tại không tiện đi chào hỏi. Hồi còn nhỏ tôi cũng từng sống ở đây, gian nhà lầu ba ở phía đông chính là của tôi, chị có muốn đi xem không?"
Lư Yên nói: "Không cần. Nơi này không có ai, Nghi tiểu thư có lời gì muốn nói thì nói thẳng đi."
Nghi Hi dừng bước lại.
Bắt đầu từ một tuần trước tán gẫu qua với Lê Thành Lãng, cô đã đưa ra kết luận chủ mưu mọi chuyện là Lư Yên, lý do và động cơ ban đầu còn đang chờ, mấu chốt là trực giác nói với Nghi Hi chính là chị ta. Nhưng dù sao chăng nữa, cô cũng không có chứng cớ, chỉ là tự mình phán đoán. Vốn còn nghĩ, chờ Lư Yên bắt đầu bôi đen cô, khi chị ta tung ra tin tức mới thao túng dư luận, cô sẽ nhân dịp đó tìm ra sơ hở của Lư Yên. Nhưng không nghĩ rằng sự tình trên mạng cứ để mặc kệ như vậy, cũng không lan truyền tin tức bất lợi về cô, đối phương lại sớm thu tay.
Nghi Hi không rõ là vì sao, lại không cam tâm cứ như vậy bỏ qua cho Lư Yên. Vị hôn phu trước của chị ta là bạn làm ăn với nhà họ Thẩm, Thẩm Phong cũng bởi vậy có giao thiệp mấy lần với Lư Yên, Nghi Hi liền bảo anh lấy cớ này, mời chị ta tới đây.
Lư Yên còn đang chờ cô trả lời, Nghi Hi quay đầu, khoanh tay lạnh lẽo nhìn chị ta. Thái độ của cô chuyển biến quá nhanh, gần như là nháy mắt từ khách khí chu đáo biến thành chủ nhân, biến thành trên cao nhìn xuống khiêu khích.
Nghi Hi nói: "Tôi muốn hỏi chị, rốt cuộc tôi có chỗ nào đắc tội với chị, mà khiến cho chị xuống tay đối phó với tôi ngoan độc như vậy?"
Lư Yên không hề biến sắc, "Cô có ý gì?"
Nghi Hi giễu cợt, "Chị còn định đóng kịch đến khi nào? Giống như chị nói, nơi đây không có ai khác, tôi cũng sẽ không ghi âm hay làm gì cả, sao nào, thừa nhận chuyện mà bản thân đã làm khó đến vậy à?"
Chị ta dùng một loại ánh mắt không hiểu ra sao cả nhìn cô, "Cô tìm tôi tới đây, chỉ để lên án chuyện không bằng không chứng này? Vậy thì xin thứ lỗi, tôi không thể phụng bồi."
Lư Yên xoay người định đi, Nghi Hi nhún nhún vai, "Thấy dáng vẻ này của chị, tôi xem như đã hiểu, vì sao Lê Thành Lãng không thích chị rồi."
Đối phương dừng lại động tác, Nghi Hi khinh thường nói: "Chỉ là thừa nhận với tôi cũng không dám, rốt cuộc chị vô dụng đến mức nào chứ? Hay là chị sợ tôi trả đũa? Ha Lư ảnh hậu ở trong giới hô mưa gọi gió nhiều năm như vậy, lại sợ một vãn bối xuất đạo chưa đầy năm như tôi, không thể không nói, tôi cảm thấy mình được tâng bốc."
Lư Yên không biểu hiện gì, Nghi Hi đi đến bên cạnh chị ta, khẽ nói: "Chuyện tin tức tản mát tâm sự về tôi và cô Thẩm lần trước, chị dám nói, chuyện đó không phải chị làm?"
Chị ta trợn mắt nhìn, vô ý thức muốn phủ nhận, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt trào phúng của Nghi Hi, Lư Yên lại chần chờ. Con ranh này nói mình sợ nó! Sao mình có thể sợ nó chứ! Một con ranh không biết trời cao đất rộng như vậy, dựa vào đâu mà đứng ở đây cười nhạo mình!
Nếu như không phải sau lưng nó có Thẩm Nhất Lộ, sau lưng nó có nhà họ Thẩm, thì con ranh này nghĩ nó có thể ở trước mặt mình mà kiêu ngạo à?!
Chính sự chần chờ trong chốc lát này, làm cho Nghi Hi hiểu rõ tất cả. Quả nhiên đúng là Lư Yên, bọn họ không hề đổ oan cho chị ta.
Nghi Hi: "Cám ơn chị đã thẳng thắn thành khẩn."
Trên mặt Lư Yên dường như phủ kín một tầng băng lạnh, cũng không hề phủ nhận phán đoán của cô. Nghi Hi ngắm nhìn bốn phía, thoải mái cười tươi, "Thật ra vừa rồi chỉ gạt chị thôi, tôi tìm chị tới đây, không phải để nói chuyện đó. Tôi có chuyện khác phải báo cho chị."
Một lần nữa Nghi Hi duỗi tay đến trước mặt Lư Yên, trên ngón giữa bên tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương, ánh sáng lấp lánh giống như châm chọc đâm vào mắt chị ta.
"Tôi và Thành Lãng đã đính hôn, cho nên hy vọng từ nay về sau, chị đừng dán mắt vào anh ấy nữa. Mười mấy năm trước ngấp nghé coi như xong đi, nhưng từ thời khắc tôi và anh ấy bắt đầu yêu nhau, chị đã không còn tư cách. À, xin lỗi, trước giờ chị chưa từng có tư cách nhỉ. Dù sao nhiều năm như vậy Lê Thành Lãng có bao nhiêu bạn gái cũ, chị ngay cả một cái ghế cũng không chiếm được."
Lư Yên tức đến mức đầu vai rối loạn, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng cười lạnh, "Chẳng qua cô chỉ hẹn hò với Lê Thành Lãng, một người đàn ông thôi mà, tính là gì! Tôi đã từng thích anh ta, thì sao nào? Tôi cũng không phải người chết chỉ thắt cổ trên một ngọn cây. Lê Thành Lãng đối với tôi, không quan trọng như cô nghĩ." Chị ta khinh thường nói, "Sự trả thù của cô, chỉ thế thôi sao?"
"Có lý, tôi cũng cảm thấy một người phụ nữ chỉ có một người đàn ông, thì cho rằng bản thân đã có được cả thế giới thật đáng thương. Cho nên tôi muốn nói với chi, bất luận tôi có đóng 《 Liên hoàn 》hay không, bất luận cô Thẩm có nhận 《 Liên hoàn 》hay không, chị cũng không có cách nào giành được nó." Cô cười giảo hoạt, "Bộ phim này đối với chị rất quan trọng, đúng không?"
Mấy năm nay, trong tứ đại hoa đán chỉ có có Lư Yên phát triển không tốt, từ sau 《 Võ Tắc Thiên 》 doanh thu thảm bại, chị ta bắt đầu cái số con rệp, liên tiếp mấy bộ phim đều doanh thu và danh tiếng tệ hại. Tài nguyên của chị cũng càng ngày càng ít, Nghi Hi và Lư Yên đều thuộc Hoa Thụy, nghe mấy tin này thật sự không ít.
Cho nên lần này, dù phân cảnh của nữ chính trong 《 Liên hoàn 》 không được xuất sắc, chị ta vẫn muốn giành đến tay, thậm chí không tiếc hạ thủ với Thẩm Nhất Lộ. Bởi vì trước mắt đây là tài nguyên tốt nhất mà Lư Yên có thể bắt lấy, có Tạ Phàm cùng Chu Học Uyên trấn thủ, còn tốt hơn mấy phim tình cảm dung tục thốt nát mà chị ta đóng năm ngoái!
Sắc mặt Lư Yên trắng nhợt, "Mày nghĩ mày là ai, mày..."
Chị ta không nói thêm gì nữa. Nói Nghi Hi làm không được? Vậy quá ngu xuẩn. Đương nhiên cô có thể làm được. Chu Học Uyên là cha nuôi của cô, là người đầu tư kiêm diễn viên chính của bộ phim này, chỉ cần Chu Học Uyên không muốn dùng Lư Yên, Bạch Khánh Xuân cũng không phản đối. Hơn nữa chị ta cũng biết, dựa vào biểu hiện của mình mấy năm nay, thì đúng là không có sức cạnh tranh gì, nói không chừng ngay cả so với Chu Bội Bội cũng không bằng.
Lư Yên cắn chặt răng, giờ khắc này trong mắt mới thực sự biểu hiện sự oán hận. Nghi Hi cười nói: "Thực ra tôi vốn cũng thể làm như chị, xào nấu câu chuyện lan truyền khắp nơi, nhưng điều đó không cần thiết. Cô Lư, tôi muốn trả thù chị, chỉ cần chiến thắng chị. Bất luận là Lê Thành Lãng, hay là sự nghiệp diễn xuất chị coi trọng nhất, tôi đều thắng."
Có lẽ Trương Tư Kỳ và Phạm Tư Quân còn chưa xuất xu hướng suy tàn sự nghiệp, thì Lư Yên đã bắt đầu thật sự trượt dốc. Tuy rằng bây giờ địa vị vẫn trên Nghi Hi, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, Nghi Hi thắng chị ta, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Cuối cùng cô đánh giá Lư Yên cao thấp một vòng, "Đúng rồi, vừa nãy thấy chị cùng mấy vị thiếu gia tán gẫu không tệ, tôi có lòng tốt khuyên chị một câu, vẫn nên buông tha đi. Hôm nay tới tham gia lễ đính hôn, đều là bạn bè của anh họ tôi, tuổi đời còn trẻ, đối với nữ minh tinh đã qua không có hứng thú. Chị bỏ lỡ một vị hôn phu, lại muốn tìm kim chủ vừa có địa vị vừa giàu có, thì phải kiếm người từ tuổi trở lên. Hơn nữa với cái tính ăn trong chén, nhìn trong nồi này của chị, cho dù có vận may đó, e rằng cuối cùng cũng sẽ như mấy năm trước, gà bay trứng vỡ công dã tràng."
HẾT CHƯƠNG