Vẻ mặt Hứa Mộ Châu không thay đổi chút nào, lời nói lại như lưỡi đao sắc bén. Yên Như chưa từng nghĩ hắn sẽ trực tiếp như vậy, toàn bộ đối sách đã chuẩn bị tốt đều không dùng được. Hai tay nắm chặt váy, cô ta cười lạnh một cái, “Không hiểu anh nói cái gì. Tôi xem anh như bạn bè, anh lại hỏi tôi vấn đề này làm gì!”
Cô ta đứng dậy muốn đi, lại bị Hứa Mộ Châu đồng thời bắt được cánh tay. Phẫn nộ nhìn qua, lại phát hiện sắc mặt Hứa Mộ Châu tái nhợt, chỉ có đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta.
Hắn nói: “Cô Yên, tuy rằng từ trước đến giờ tôi chưa từng nói qua, nhưng ở trong lòng tôi vẫn rất kính trọng cô. Tôi cảm kích lúc quay phim cô luôn dìu dắt tôi, cũng tin tưởng nhân phẩm của cô, cho nên mỗi lần Nghi Hi hoài nghi cô, tôi đều giúp cô thanh minh.”
“Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi hỏi cô vấn đề này, nếu như hiện tại cô phủ nhận, về sau ngàn vạn lần cũng đừng sửa lại cách nói này. Trong cuộc đời tôi hận nhất là có người lừa tôi, không hi vọng giao tình của chúng ta bởi vì chuyện này mà cắt đứt.”
“Cho nên, cô thích tôi sao?”
Đôi môi của Yên Như trắng bệch, vài lần cô ta muốn phủ nhận, nhưng dưới anh mắt sắc bén của hắn, câu nói kia thế nào cũng không nói nên lời. Hai chân có chút nhũn ra, cô ta một phen tránh khỏi tay hắn, hoảng loạn lui về phía sau vịn vào ghế dựa.
Phản ứng này của cô ta, Hứa Mộ Châu còn cái gì không rõ ràng. Giống như một câu đố huyền bí rốt cục có đáp án, hắn nhắm mắt lại, nở nụ cười vừa trào phúng lại bi thương.
Hắn đã biết từ sớm, sau khi ở Thành Đô biết được Yên Như cũng chia tay, liền mơ hồ đoán ra. Chỉ là hắn không dám đi tìm tòi nghiên cứu. Hắn quá sợ hãi, nếu như chứng thật những lời cô ta nói đều là dối trá, như vậy hơn một năm tới nay chính là hắn đã nghĩ oan cho Tiểu Hi. Người mà hắn thật lòng thích, lại bị hắn xử oan lâu như vậy.
Hắn không dám đối mặt với kết quả này.
Âm thanh khàn khàn, hắn vô lực hỏi han: “Yên Như, thời gian dài như vậy tới nay, có phải cô cảm thấy tôi rất ngu đúng không, trêu đùa rất vui đúng không?”
Yên Như hoảng sợ nói: “Không, không phải. Mộ Châu, là em thích anh, nhưng cái gì em cũng không làm! Biết anh và Nghi Hi ở cùng một chỗ, em liền buông tay, anh thật sự phải tin tưởng em!”
Cô ta muốn kéo tay hắn, lại bị Hứa Mộ Châu hung hăng bỏ ra. Hắn nhìn cô ta, giống như trước giờ chưa từng quen biết cô ta, “Đến bây giờ cô còn muốn tiếp tục lừa dối tôi? Trong lòng cô rốt cuộc tôi là kẻ đáng bị cười nhạo đến mức nào đây!”
“Mộ Châu…”
Trong mắt hắn hoàn toàn là thất vọng và chán ghét, khiến cho trái tim của cô ta rơi thẳng xuống đáy vực. Trong ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt hắn vẫn đẹp trai như vậy, giống như lần đầu tiên khi ở đoàn phim nhìn thấy hắn. Người đàn ông chững chạc đàng hoàng hướng về phía cô ta chào hỏi, cô ta lại bị đôi mắt xinh đẹp ấy hấp dẫn chú ý, suýt nữa không phản ứng kịp.
Lòng có cảm giác đau đớn mơ hồ, cô ta nhắm mắt lại, nước mắt thuận theo chảy xuống, “Chỉ là em thích anh, cũng giống như Nghi Hi thích anh. Vì cái gì con bé đó có thể thích, em lại không thể? Em chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn thương anh…”
“Vậy cô có thể làm tổn thương cô ấy sao?!”
“Em không có làm tổn thương con bé đó!” Yên Như dùng giọng nói thé phản bác, “Con bé đó nói gì với anh? Nó đổ oan cho em! Em thừa nhận em không giấu tốt, bị nó nhìn ra, cho nên con bé đó mới có thể bài xích em như vậy! Nhưng từ đầu tới đuôi em cũng chưa từng làm gì gây trở ngại đến chuyện tình cảm của hai người, cái sai duy nhất của em, chính là không nên thích anh…”
Hai tròng mắt người phụ nữ rưng rưng, buồn rầu bất lực tới cực điểm, Hứa Mộ Châu lại chỉ cảm thấy mỉa mai. Hắn từng bước một lui về phía sau, ánh mắt cô ta kích động đuổi theo hắn, rốt cuộc hắn xoay người, cô ta lại một phen nhào tới bắt lấy hắn.
“Buông tay.”
“Mộ Châu, Mộ Châu anh tin tưởng em được không? Nếu như anh cảm thấy em sai, em có thể xin lỗi anh, nhưng anh không thể không để ý đến em…”
“Cô không sai, đều là tôi sai.”
Cô ta ngu ngốc nhìn hắn. Hứa Mộ Châu từng chút từng chút kéo tay cô ta xuống, bờ môi là nu cười tự giễu, “Tin tưởng cô là tôi sai, nghĩ oan cho Tiểu Hi là tôi sai, chia tay với cô ấy càng là tôi sai. Cho nên bây giờ tôi mất đi cô ấy, đây là báo ứng của tôi. Đều là do tôi gieo gió gặt bão.”
Một câu cô ta cũng không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông đó rời khỏi, bóng lưng không mang theo chút lưu luyến nào.
Nghi Hi vốn tưởng rằng Thái Kiệt Hồng nói muốn mời Lê Thành Lãng ăn cơm, đơn giản chỉ là hai người bọn họ, nhưng đến hiện trường mới phát hiện, tới đây toàn là ngôi sao Đài Loan. Phòng bao rộng rãi xung quanh toàn là ánh sao rực rỡ, nữ có nam có, có diễn viên có ca sĩ, không biết còn cho rằng nơi đây đang tổ chức hoạt động gì lớn!
Nghi Hi vừa vào cửa liền kinh ngạc nói không nên lời, Lê Thành Lãng lại không hề bất ngờ đối với trường hợp này. Trong giới giải trí chính là như vậy, Thái Kiệt Hồng nói muốn mời ăn cơm, anh liền biết tuyệt đối không phải chỉ có hai người, cho nên ngay từ đầu mới có thể do dự.
Chỉ là Nghi Hi xuất hiện ở chỗ này vẫn làm cho anh có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Sao em không nói em cũng tới đây?”
Nghi Hi nhất thời chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, ngược lại là nam ca sĩ bên cạnh cười nói: “Zac mời khách ăn cơm, Nghi tiểu thư đương nhiên phải tới nha, đúng không? Trước đây tôi vẫn muốn trông thấy Nghi tiểu thư, chỉ là cái tên gia hỏa này luôn không chịu giới thiệu cho tôi gặp mặt, hiếm khi hôm nay gặp được ở chỗ này, tới đây, tôi mời cô một ly.”
Mọi người trong phòng đề hiểu ý cười rộ lên, tin đồn tình ái giữa Thái Kiệt Hồng và Nghi Hi đang là tin hot Đài Loan, vốn mọi người cũng không coi ra gì, nhưng hôm nay thấy cô xuất hiện ở chỗ này, cơ bản đều ngầm thừa nhận chí ít thì hai người này đang có gì mờ ám.
Thái Kiệt Hồng nhìn vẻ mặt Lê Thành Lãng, lập tức nói: “Các người đừng an nói lung tung, tôi và Nghi tiểu thư gần đây cùng làm việc, cô ấy lại từng đóng chung phim với thầy Lê, cho nên mới có thể tới đây. Người ta là đi theo thầy Lê tới!”
Ở trong này ai cũng nghĩ anh ta ăn nói lung tung. Nghe giọng điệu vừa rồi của Lê Thành Lãng, căn bản là không biết Nghi Hi cũng sẽ tới, lấy cớ cũng không biết tìm hiểu tốt một chút!
Mắt thấy vẻ mặt quần chúng hoặc là không tin, hoặc là “Tôi hiểu tôi hiểu “, Thái Kiệt Hồng khổ mà không nói được. Chỉ hi vọng Lê Thành Lãng đừng coi những tin đồn tình ái kia là thật, nếu bởi vậy mà anh có ý kiến gì với mình thì thật sự là mất nhiều hơn được!
Lê Thành Lãng nghe mọi người nói chuyện, cảm giác có chút vi diệu. Mấy tháng trước, anh và Nghi Hi vẫn là đối tượng bị trêu chọc, nhưng mà nhanh như vậy, cùng cô đã đổi thành người khác. Những người này đại khái là không chú ý đến tin tức ở đại lục, mới có thể trêu đùa kiểu này trước mặt anh.
Cười nhẹ một tiếng, anh gắp một miếng sò biển lên, để vào chiếc bát sứ trắng mạ vàng. Tuy rằng tình cảm phức tạp, nhưng tin tức chính là như vậy, có náo động cũng chỉ có thể quản một lúc, rất nhanh liền có tin mới bổ sung. Anh xuất đạo mười mấy năm cũng đã đổi không biết bao nhiêu “Bạn gái”, tin đồn tình cảm về Nghi Hi và Thái Kiệt Hồng bị truyền ra vụ cũng không cái gì ngạc nhiên.
Đừng nói khả năng này là giả, cho dù là thật, cũng không dính dáng gì tới anh.
Đang suy nghĩ như vậy, ngón tay lại một trận ấm áp. Anh kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy Nghi Hi dè dặt chạm vào đầu ngón tay anh, thấp giọng nói: “Chuyện kia không phải sự thật, giữa em và Thái Kiệt Hồng chỉ là quan hệ công việc. Anh ta… Anh ta đang mờ ám với bạn thân của em ấy…”
Đôi mắt sáng ngời yên lặng nhìn anh, cô nghiêm túc giải thích với anh như thế, giống như bình thường anh vẫn có tư cách hỏi đến chuyện này. Lê Thành Lãng bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái, khoảng thời gian này thái độ của Nghi Hi đối với anh cũng khiến cho anh bất an, dường như có chuyện gì quan trọng đã xảy ra trong lúc anh không biết.
Nhẹ nhàng “À” một tiếng, anh che giấu đem miếng sò biển cho vào miệng. Nghi Hi thấy anh lại lãnh đạm như vậy, bất mãn chép miệng. Cái gì đây, gần đây người này lại giở trò chơi đùa tàn khốc hay sao, đối với cô không nóng không lạnh, rõ ràng là trước đây không phải như vậy a.
Chẳng lẽ là để ý cô chạy tới bữa tiệc? Không phải nhỏ mọn như vậy đi…
Bỏ qua suy nghĩ xấu xa trong lòng hai người, nhìn tổng thể bữa tiệc vẫn rất vui vẻ. Là người đứng đầu trong thị trường âm nhạc Đài Loan hiện nay, ngườiThái Kiệt Hồng mời đều là những nghệ sĩ có địa vị nhất định trong giới, mọi người nói chuyện đều biết đúng mực, thái độ đối đãi với Lê Thành Lãng nóng bỏng mà không lộ vẻ nịnh hót, không cần xài quá nhiều tinh lực cũng có thể đem cuộc nói chuyện tiến hành thông thuận. Tán gẫu về điện ảnh, lại nói đến âm nhạc, trêu chọc mấy câu về tin tức hot gần đây, thời gian cứ như vậy trôi qua.
Bữa tiệc kết thúc lúc giờ, vốn còn đề nghị đi KTV, nhưng bởi vì Lê Thành Lãng nói ngày mai còn có thông cáo, quần chúng không thể miễn cưỡng, thế nên đi tới bên ngoài khách sạn liền tách ra.
Nghi Hi đương nhiên trở về cùng Lê Thành Lãng, ngồi trên xe, cô nhìn những tòa nhà không ngừng hiện lên bên ngoài, có chút mất mát thở dài. Vốn còn cho rằng trong đêm nay có thể phát huy phần nào, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, thật sự cái gì cô cũng ngại làm.
“Sao thế?”
Nghi Hi quay đầu, “A?”
“Tôi nghe thấy em thở dài.”
Nghi Hi vừa định giải thích, lại cảm thấy lời thoại này rất quen thuộc. Cẩn thận nhớ lại, ngày sinh nhật của Trương Tư Kỳ một năm trước, Lê Thành Lãng đưa cô về khách sạn, ngồi trên xe hai người cũng từng nói như vậy.
Cô không nhịn được cười rộ lên. Lê Thành Lãng nghi hoặc, cô cũng không giải thích, chỉ là nghiêng đầu ngắm người đàn ông. Anh mặc Âu phục màu xám, chiếc kính mắt trên sống mũi, giống năm trước khi lần đầu nhìn thấy anh cũng trong sạch, sâu sắc, rung động lòng người.
Cô cười nói: “Thầy Lê rốt cuộc anh lại đeo kính. Gần đây vẫn luôn thấy anh đeo kính áp tròng, em rất nhớ nhung dáng vẻ khi anh đeo kính.”
Nhớ nhung.
Trái tim anh đập mạnh, giải thích nói: “Lúc tham gia phải hoá trang, đeo kính áp tròng tương đối thuận tiện. Tối nay là bạn bè tụ tập, tôi có thói quen đeo kính mắt.”
“Chính là lần trước lén gặp mặt ở Bắc Kinh, anh cũng đeo kính áp tròng.”
Khi ấy…
Khi ấy anh một lòng muốn thoát khỏi hình tượng thành thục trong mắt cô, cho nên đặc biệt thay đổi thói quen hóa trang.
Lê Thành Lãng ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn về phía trước không trả lời. Đôi mắt Nghi Hi nhanh như chớp chuyển động, thân thể chậm rãi tới gần anh, Lê Thành Lãng vốn còn chưa thấy, chờ đến khi phát hiện cô dựa vào quá gần thì đã quá trễ.
Nghi Hi cười dài nhìn anh, nói: “Em có một vấn đề, nếu như lấy đi kính mắt, anh còn thấy rõ em không? Anh có cận nặng không?”
Mùi nước hoa trên người cô vô cùng thanh nhã, giống cây dành dành, lại có điểm giống hoa nhài. Lê Thành Lãng không biết, thậm chí anh không phát giác mình vô ý thức ngừng lại hô hấp, chỉ nhìn gương mặt kia đang gần trong gang tấc. Nhà phê bình điện ảnh đã đánh giá về cô thế nào nhỉ, cô xinh đẹp đủ để khiến người ta quên đi thời gian.
Nghi Hi bỗng nhiên nâng tay, hai đầu ngón tay nắm hai bên giá đỡ. Anh lẳng lặng dựa vào ghế, mà thân trên của cô nghiêng về phía trước, phần lưng khom thành độ cong xinh đẹp, từng chút từng chút lấy đi kính mắt của anh. Chờ sau khi cầm lấy, cô thích thú bừng bừng hỏi han: “Như thế nào, có thể nhìn rõ em không?”
Mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, chỉ có khuôn mặt cô còn in trong mắt. Anh không nói gì, trong đầu óc không ngừng hiện lên mọi chuyện mấy ngày nay, đột nhiên cô đối với anh thân thiết, còn có vài động động tác nhỏ muốn nói mà ngừng. Quá rõ ràng, lấy tuổi tác của anh cùng kinh nghiệm tình cảm của bản thân không thể chậm chạp như vậy, chỉ là từ sau khi biết được thân phận của cô, anh cũng không dám suy nghĩ về mặt kia.
Chính là giờ khắc này, nhìn cô gái xinh đẹp tươi cười, cuối cùng không thể tiếp tục coi thường phán đoán đó. Thở sâu, anh còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sự tình lại có thể phát triển đến bước này.
Nghi Hi hiện tại… Là đang theo đuổi anh sao?
HẾT CHƯƠNG