Crystal một phen kéo anh, “Đừng đứng ở cửa, vào trong trước đã.”
Nghi Hi đóng cửa lại, Lê Thành Lãng nói: “Simon vừa gọi điện thoại cho anh, nói không thấy Crystal, vừa lúc anh đang ở nhà, liền ra tìm xem.”
Lê Thành Lãng mua căn nhà ngay gần đây, đường xe chỉ có mười mấy phút, cho nên tối nay là anh vừa lúc ở chỗ ấy, mới có khả năng nhanh như vậy tìm tới đây?
“Không phải anh đang ở Bắc Kinh sao? Không nghe nói tin tức anh tới Hồng Kông.” Nghi Hi hỏi.
Lê Thành Lãng: “Lặng lẽ trở về.”
Crystal hưng phấn giữ chặt tay anh, “Chú Lê chú tới là quá tốt, cháu thật sự rất đói, chú nấu cơm cho cháu ăn có được hay không?”
Nghi Hi: “Không phải em vừa ăn bánh ngọt và pudding sao?”
“Mặc kệ mấy thứ đó, em muốn ăn mì sợ chú Lê làm. Ở tháng tại London, đồ ở đó làm cho em ăn đến muôn nôn, hiện tại cần cứu vớt ngay!”
Lê Thành Lãng cười cười, “Cho dù chú muốn làm cho cháu, trong phòng này cũng không có nguyên liệu nấu ăn, bằng không trước tiên chú đưa cháu về nhà, ngày mai hoặc khi khác sẽ làm cho cháu ăn?”
Crystal lập tức suy sụp sụ mặt, “Vậy thì thôi, cứ để cháu đói đi.”
Tiểu công chúa co người trở lại ghế sofa, Nghi Hi thấp giọng nói: “Quan hệ của hai người rất tốt nha.” Crystal rõ ràng bắt đầu phát cáu với Lê Thành Lãng, còn với người chị gái ruột là cô cô bé lại đối xử khách khí hơn nhiều.
Ánh mắt của Lê Thành Lãng cổ quái, “Thu hồi mấy ý nghĩ lung tung của em đi, cô bé thật sự có thể làm con gái anh.”
Nghi Hi nghẹn cười, anh cúi đầu gửi dòng tin ngắn, sau đó kéo cô vào phòng khách. Crystal đang ngẩn người, thấy thế hỏi: “Chú Lê, chú biết Alice là ai? Chị ấy nói với chú?”
Nghi Hi: “… Ờ, chị với chú Lê quen biết từ trước, chú ấy nhớ được dáng vẻ của chị.”
Nói như vậy, cô bỗng nhiên nhận ra, mười mấy năm trước lần đầu tiên bọn họ gặp chính là ở căn phòng này. Xuyên qua cửa sổ sát đất còn có thể thấy bãi cỏ bên ngoài, bởi vì khuyết thiếu xử lý đã có chút hoang vu, bàn đu dây an tĩnh treo tại nơi ấy, khi còn nhỏ cô ôm chú cún ngồi ở trên đó, ngẩng đầu liền thấy Lê Thành Lãng áo trắng.
Crystal: “Alice, chị sao vậy? Biểu tình rất kỳ quái a.”
Nghi Hi khụ một tiếng, “Không, không có gì.”
Đôi mắt của tiểu công chúa xoay một vòng, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Đợi một chút, hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Trước em thấy không ít scandal của hai người, suýt định gọi điện thoại cho chú Lê chứng thực!”
Lê Thành Lãng trầm mặc, Nghi Hi nói: “Em cũng nói là scandal, lời của truyền thông có thể tin sao?”
“Aunt cũng nói như vậy, bảo em đừng cả ngày nghĩ ngợi lung tung, nhưng em cảm thấy cũng không phải là không có khả năng, hai người mà hẹn hò, chính là đại thúc x loli, rất đáng yêu!”
Đây là người đầu tiên sau khi biết được quan hệ của hai người bọn họ còn vui sướng nhìn hai người hẹn hò, Nghi Hi dưới sự kinh ngạc, không tránh khỏi cảm khái thế hệ x quả nhiên không thể khinh thường!
Chẳng qua lời nói của Crystal cũng làm cho cô tỉnh ra, Hồ Chính Chi quả nhiên thấy scandal tình cảm giữa cô cùng Lê Thành Lãng, như vậy Thẩm Nhất Lộ thì sao? Hiện tại điều cô không hy vọng nhất chính là hai người đó biết được đoạn tình cảm này.
Vẻ mặt cô trở lên thành khẩn, “Crystal, chị và chú Lê chính là bạn tốt, sau này em đừng nói những lời như vậy, nhất là ở trước mặt các trưởng bối.”
Lê Thành Lãng: “Bạn tốt?”
Nghi Hi: “Có vấn đề gì sao?”
Trong giọng nói của cô tràn đầy uy hiếp, Lê Thành Lãng trầm mặc một lát, “Ý tứ của anh là, anh vẫn là chú em.”
Crystal nâng mặt nhìn bọn họ, “Được rồi, em hiểu, về sau sẽ không nói linh tinh nữa. Có điều là chú Lê, vì sao chú lặng lẽ trở lại Hồng Kông? Có công việc gì sao?”
Câu này vừa nói ra, ngay cả Nghi Hi cũng quay đầu nhìn anh, Lê Thành Lãng dừng một chút, “Ừ, có chuyện rất quan trọng, nhất định phải sớm giữ bí mật, bằng không sẽ không có hiệu quả.”
Nơi nào đó trong lòng Nghi Hi bị đâm trúng, tại chỗ tầm mắt tiểu công chúa chạm không tới, lặng lẽ giữ lấy đầu ngón tay Lê Thành Lãng. Mất giây anh mới lật lại cầm tay cô, trên mặt hai người đều điềm nhiên như không, lòng bàn tay lại nóng hầm hập.
Mấy phút sau đều không có ai nói gì, Crystal lấy một cái máy tính bảng bắt đầu chơi, Nghi Hi nói: “Ngồi ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm, tôi định lên lầu xem, anh đi cùng tôi.”
“Vì sao muốn chú Lê đi cùng chị? Em muốn chú ấy ở cùng em.”
Nghi Hi nghẹn lời, cô bé nghĩ ngợi một lát lại nhận ra, “A, chị là sợ tối đi? Giống y như Cầm Thư!”
Bởi vì lâu nay không có người ở, đa phần trong căn nhà đều phủ vải trắng, buổi tối nhìn vẫn rất dọa người. Nghi Hi thuận nước đẩy thuyền, “Đúng rồi, chị sợ tối. Em sợ không?”
“Em mới không sợ đâu! Hai người muốn đi thì đi đi, một mình em chơi càng thanh tĩnh.”
Cô bé hào phóng khoát tay, Nghi Hi đang chuẩn bị đi lên, Lê Thành Lãng lại ngồi xổm trước mặt Crystal, nghiêm chỉnh chăm chú nhìn vào mắt cô bé, “Vậy cháu đáp ứng với chú, khi chú Lê cùng chị đi lên lầu, cháu không được tự ý rời đi.”
“Vâng ạ.”
“Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy đi, nếu cháu không tuân thủ lời hứa hẹn, chú nhất định sẽ rất thất vọng.”
Giọng điệu của anh nghiêm túc mà thành khẩn, không giống như đang đối thoại với trẻ con, ngược lại giống như đối mặt với bạn bè bình đẳng. Crystal mím môi cười một tiếng, “Yên tâm đi, cháu chính là người giữ chữ tín!”
Chờ đến khi ở trên lầu hai, Nghi Hi mới nói: “Anh thật sự biết cách đối phó với trẻ nhỏ, khó trách Crystal thích anh như vậy.”
Đứa trẻ tầm tuổi này, ghét nhất là người khác coi bọn nó là trẻ con, thái độ vừa rồi của Lê Thành Lãng không biết đã mang lại bao niềm vui cho Crystal!
Nghi Hi hâm mộ thở dài, “Làm con gái anh nhất định rất hạnh phúc.”
Lê Thành Lãng dừng bước lại, “Hử?”
“Chính là cảm thấy, anh có kiên nhẫn như vậy, bất luận là lứa tuổi nào phiền não đều có thể tìm anh giải quyết. Hơn nữa dáng vẻ còn đẹp trai, được bế đi trên phố, giống như Beckham cùng thất công chúa!”
Lê Thành Lãng cười như không cười, “Anh cảm thấy, làm vợ anh càng hạnh phúc hơn.”
Nghi Hi: “… Hả?”
“Con cái và cô ấy anh đều có thể chăm sóc, vợ anh chỉ cần yên tâm chơi đùa là được rồi. Nếu như cô ấy muốn, anh còn có thể không ôm con gái, chỉ ôm cô ấy trên phố.”
Hàm ý trong ánh mắt anh rõ ràng như thế, Nghi Hi bị trêu chọc đến đỏ mặt, vừa né tránh ánh nhìn chăm chú vừa cứng ngắc nói sang chuyện khác, “Đến rồi đến rồi!”
Đây là phòng ngủ ngày xưa của cô, Lê Thành Lãng không rõ ràng cô dẫn anh tới chỗ này làm gì, Nghi Hi tiến lên xốc mảnh vải trắng, ngắm nhìn bốn phía, trên mặt chậm rãi biểu lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Bố trí trong gian phòng, lại không có quá nhiều thay đổi so với khi cô rời đi. Giấy dán tường màu hồng ảo mộng, rèm che viền hoa, trên bàn trang điểm là chiếc lược không mang đi, ngay cả món đồ chơi bằng nhung trên giường đều là những đồ khi cô rời đi không biết nên đặt ở nơi nào. Ngoài chuyện nó đã cũ và bẩn, nơi này nhìn qua gần như giống y hệt mười mấy năm về trước.
Lê Thành Lãng: “Đây chính là chỗ trước đây em sống? Thật đáng yêu. Đáng tiếc phòng cũ ở nhà anh đã sớm dỡ xuống, không thể đưa em trở lại chốn cũ.”
Nghi Hi phục hồi lại tinh thần, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xổm xuống, trước kia không phát hiện, cái bàn này lại thấp như vậy. Kéo ra ngăn kéo phía dưới cùng, không ngoài dự liệu thấy được một cái khung hình màu nâu, cô trực tiếp dùng tay lau tro bụi phía trên.
Lê Thành Lãng đi đến phía sau, “Đây là?”
Nghi Hi xoay người, cười giơ ra cho anh xem, “Tấm hình đầu tiên chúng ta chụp chung!”
Lê Thành Lãng ngẩn người.
Trong tấm hình là ánh nắng tươi sáng buổi chiều, anh ở trên bãi cỏ dắt tay cô, lúc ấy bọn họ vừa mới phá hỏng bánh ngọt, tâm tình anh phức tạp, cô đắc ý hả hê. Hai người vụng về chơi trò bạn tiến tôi lùi, vừa lúc bị Hồ Chính Chi ra ngoài tìm người trông thấy, dùng camera chụp được một màn này.
“… Sau aunt rửa hình ra, em cảm thấy tấm hình này chụp đẹp nhất, cho nên liền mang giấu đi. Trước em toàn đem nó bày ở đầu giường!”
Lê Thành Lãng nhìn cô bé trong tấm hình, khóe môi cong lên, Nghi Hi kéo chặt cánh tay anh, thấp giọng nói: “Em chưa nói cho anh nghe đúng không? Lúc trước em quyết định theo đuổi anh, chính là bởi vì thấy tấm hình chụp chung.” Sinh nhật đó ban đầu làm cho cô phiền chán, nhưng bởi vì có anh ở đây, liền trở thành một đoạn ký ức trân quý nhất trong cuộc đời.
Lê Thành Lãng ôm eo Nghi Hi, chạm nhẹ vào trán cô. Hai người yên lặng đối diện, cuối cùng cô chủ động tới gần, nhẹ nhàng cắn chặt môi anh.
Hơn mười giây sau hai người tách ra, anh thấp giọng nói: “Crystal ở dưới lầu.”
Nghi Hi hỏi: “Tại sao anh tới Hồng Kông?”
Anh nâng mặt cô, “Định cho em kinh hỉ, ai biết công chúa chạy mất, anh đành phải tới tìm người.”
“Ừm, tiểu công chúa thật là phiền toái.”
Anh cười, cọ xát chóp mũi cô, “Công chúa anh nói, là em.”
Crystal vừa mới đánh xong một cửa trò chơi, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, cô bé không nói gì ngẩng đầu, căn nhà này năm không có người ở, đêm nay thật là náo nhiệt quá mức đi.
Cô đi tới, nhìn qua mắt mèo, vẻ mặt lập tức thay đổi. Chờ hơn mười giây mới chậm rì rì mở cửa, “Mẹ, aunt.”
Thẩm Nhất Lộ kéo lại chiếc áo khoác vàng nhạt không nói một lời, Hồ Chính Chi cười nói: “Crystal, cuối cùng cũng tìm được con, anh Dịch Sâm của con sắp phát điên rồi.”
Cô bé xoay người đi vào trong, Hồ Chính Chi theo ở phía sau, “Đừng cáu kỉnh với mẹ, con xem trễ như vậy bà ấy còn đặc biệt tới đón con, có lời gì thì về nhà nói sau.”
“Hiện tại con đang ở trong nhà mà, nơi này không phải nhà con sao?”
Thẩm Nhất Lộ thản nhiên nói: “Căn nhà này đã sang tên với danh nghĩa Alice, không phải nhà con.”
Crystal chán nản, “Sao nhà của chị con không phải nhà con?”
Thẩm Nhất Lộ lười phải tranh luận với cô bé, ánh mắt rơi lên chiếc túi xách trên ghế sofa, Crystal hừ nhẹ một tiếng, “Con nghĩ rồi, con vẫn nên đi theo chị ở vài ngày đi, chị ấy xem ra không giống như những gì mọi người nói, rất dễ ở chung. Hai chị em cũng cần bồi dưỡng tình cảm.”
“Chị con?” Hồ Chính Chi kinh ngạc, “Con đang nói Alice? Con đã gặp con bé?”
“Hai người chẳng lẽ không phải nhận được tin tức chị ấy gửi mới tới đây? Hay là nói, là chú Lê thông báo?”
Hồ Chính Chi càng thêm kinh ngạc, “Chú Lê? Lê Thành Lãng cũng ở đây?”
Crystal chần chờ gật đầu, Hồ Chính Chi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Thẩm Nhất Lộ. Hai người vốn là nhận được tin tức của Chu Dịch Sâm, nói Crystal náo loạn mất tích, vì vậy mới đi tìm người. Thẩm Nhất Lộ nghĩ đến căn nhà tại Thiển Thủy Loan của Phùng Hạc Đức, đề nghị nói tới nơi này xem thử, không nghĩ tới không chỉ tìm được Crystal, ngay cả Alice cùng Lê Thành Lãng cũng ở đây.
Không nghe ai nói tin tức Lê Thành Lãng về Hồng Kông.
Thẩm Nhất Lộ hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Lầu, trên lầu, chị nói muốn xem phòng ngủ trước kia, chú lê cùng chị…”
Thẩm Nhất Lộ cất bước đi lên, Hồ Chính Chi cùng Crystal theo ở phía sau. Hiện tại trong lòng có một phán đoán, kỳ thật một năm nay Hồ Chính Chi thường hay nghĩ như vậy, dù sao scandal tình cảm của Alice cùng Lê Thành Lãng quá nhiều, bà muốn coi thường cũng không được. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với Lê Thành Lãng, bà không có mở miệng hỏi thăm, nhưng hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, hai người kia không ở dưới tiếp tiểu cô nương, lại núp trong phòng ngủ trên lầu, bà thật sự khống chế không nổi hướng suy nghĩ về hướng đó.
Phòng ngủ Nghi Hi quả nhiên đèn sáng, cửa không khóa, có thể thấy hai người bọn họ đều ngồi ở bên giường, Nghi Hi đang cho cậu ấy xem vật gì.
“Lần trước aunt đem tấm hình chụp hôm sinh nhật này đều đưa cho em, trừ tấm này còn rất nhiều, luôn luôn quên cho anh. Chờ sau khi em quay về Bắc Kinh liền gửi vào mail cho anh đi. Thật hoài niệm, khi ấy chú Lê anh vẫn thiếu niên áo sơ mi trắng!”
Không có xảy ra cảnh như bà tưởng tượng, thậm chí Nghi Hi cũng quy quy củ củ gọi cậu ấy là chú, Hồ Chính Chi nhẹ nhàng thở ra. Cười thầm chính mình quả nhiên là ở trong giới giải trí đến ngốc, mới có thể bắt đầu hoài nghi chuyện này, cho dù Nghi Hi nhất thời xúc động, Lê Thành Lãng bao giờ cũng nhớ được thân phận của bản thân.
Đang muốn mở miệng gọi hai người họ một chút, lại thấy Nghi Hi bỗng nhiên tới gần Lê Thành Lãng, hôn lên môi cậu ấy một cái thật nhanh.
Cô gái ôm cổ người đàn ông, cười dài nói: “Đừng sợ, tuy rằng anh không phải thiếu niên xanh tươi, em vẫn thích anh.”
HẾT CHƯƠNG