Ánh Sao Duy Nhất

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào ngày tháng , trên weibo rất náo nhiệt.

Những năm gần đây, các đài truyền hình đều tổ chức tiệc cuối năm. Thị hiếu càng ngày càng phổ biến, đến năm nay đã đạt tới đỉnh cao. Thế nhưng trong cùng một lúc có tận bốn đài truyền hình lớn phát trực tiếp tiệc tối, cạnh tranh quả là kịch liệt. Các đài truyền hình vì muốn tranh giành rating, không thể không xuất chiêu. Kết quả chính là, chỉ cần là ngôi sao hơi nổi trong năm một chút cũng được mời. Mặc kệ là ca hát hay diễn trò, tất cả đều lên sân khấu thể hiện tài năng. Điều này cũng làm cho tiệc cuối năm trở thành carnival của các fandom.

Fan của Giang Ngật cũng không ngoại lệ.

Tin tức anh sẽ biễu diễn tại truyền hình Thượng Hải vừa tung ra đã bùng nổ ngay lập tức. Bởi vì đa phần người hâm mộ đều vì xem phim của Giang Ngật mới nhảy hố, cho nên mặc dù biết anh xuất thân là ca sĩ nhưng vẫn là lần đầu tiên ngồi trước TV chờ xem anh hát. Các fan mới đều rất kích động, ngay cả Bí Đỏ – chan đã là fan lâu năm cũng trào dâng cảm xúc.

“Trời ơi, tớ đã không nhớ nổi lần trước nghe anh nhà mình hát một cách chân chính là lúc nào. Đêm nay tớ nhất định phải nổi loạn một phen, đừng ai cản tớ!”

Tâm trạng của Giản Duy cũng y như vậy.

Từ lúc Giang Ngật bắt đầu làm diễn viên, rất hiếm khi có trường hợp để cất tiếng hát. Quả thật cô rất nhớ dáng vẻ lúc anh đứng trên sân khấu.

Hơn nữa, lúc nào Giản Duy cũng không kiềm chế được nhớ tới hôm đó. Lúc Facetime Giang Ngật đã nói chờ anh hát cho cô nghe…

Làm sao bây giờ, cảm giác giống như ước hẹn ấy! o (////▽//// )q

Bữa tối hôm đó ăn ở nhà bà ngoại, dì Bạch làm một bàn đầy các món ăn. Mặc dù tết dương lịch không quan trọng như tết nguyên đán, nhưng dù gì cũng là ngày lễ, mọi người đều nên ăn uống linh đình một bữa. Chờ đến sát giờ, Giản Duy ngồi vào trướcTV, mới vừa ấn đến kênh muốn tìm, bên cạnh đã có một người ngồi xuống.

Là em họ của cô.

Em ấy là con gái của cậu, chỉ nhỏ hơn Giản Duy một tuổi, hiện đang học năm ba tại Thượng Hải, lần này là về Bắc Kinh ăn Tết.

Em họ nhìn ti vi, hỏi: “Chị muốn xem Giang Ngật à?”

Thật ra người trong gia đình đều biết rõ Giản Duy thích Giang Ngật, hỏi như thế rất bình thường, nhưng cô vẫn chột dạ một cách vô thức: “Ờ, đúng vậy…”

Cô em họ thở dài, thâm trầm nói: “Thật hâm mộ các chị mê muội sản phẩm trong nước, có thể tiếp xúc gần gũi với idol, còn có thể đến đoàn phim làm việc cùng anh ấy… Em thì chả có vận may như thế!”

Em họ cũng theo đuổi thần tượng. Nhưng người mà cô ấy thích đều là ngôi sao bên Âu Mỹ. Trước đây nghe nói Giản Duy mang mèo đi quay phim, còn cảm khái một phen, nói không biết khi nào mới có thể gặp Tom Hiddleston một lần.

Giản Duy không nhịn được cười. Tròn Ung Ủng ở bên chân kêu meo meo. Cô ôm lấy nó, giương cao móng vuốt của Tròn Ung Ủng nói: “Đơn giản thôi, em qua bên kia học là được rồi, không phải cậu vẫn muốn đưa em sang Anh du học sao?”

“Thôi đi, vì idol mà đi du học? Em chưa có điên cuồng đến thế.” Cô ấy nói, cười trêu một tiếng: “Tuy nhiên, nếu như Giang Ngật tới Hollywood phát triển, em cảm thấy có khi chị còn đi theo ấy.”

Giản Duy lườm em họ, cô ấy đến gần hơn hỏi:“Aizz, nói thật nhé, em thật sự không biết Giang Ngật đẹp chỗ nào, sao chị thích anh ta lâu thế? Còn điên cuồng như vậy?”

Cô em họ nói xong thì nhảy phắt ra đằng sau, kéo ghế sô pha ra chắn ở trước người, dường như sợ Giản Duy sẽ đánh mình. Nhưng vẫn để lộ đôi mắt chớp chớp chờ phản ứng của Giản Duy.

Khiêu khích?

Giản Duy không thay đổi nét mặt, trong ánh mắt mong chờ của em họ giơ tay lên, búng vào trán cô ấy một cái, cười rất chi là hống hách: “Em không biết sự tuyệt vời của anh ấy là thiệt thòi của em. Chị không đánh em mà chị thông cảm cho em.”

Em họ: “…”

Các cô vừa trò chuyện, đêm tiệc biểu diễn cũng đang tiếp tục. Người dẫn chương trình nói một tràng, các tiểu hoa tiểu thịt tươi thay nhau xuất hiện. Giản Duy ở đài khác thấy Chu Bội Bội, ở một đài khác lại thấy Lâm Trạch Quần, cái này phải gọi là quá náo nhiệt.

Thời gian cứ thế trôi qua, cô cũng càng ngày càng căng thẳng. Rốt cuộc, Bí Đỏ – chan ở trong nhóm chat cũng kêu lên: “Đến rồi đến rồi! Đến lượt anh chúng mình rồi!”

Đúng vậy, đến lượt Giang Ngật lên sân khấu rồi.

Ban ngày, bảng tin của Giản Duy cũng tràn ngập hình ảnh lẫn video tập dượt. Cô biết sự thật là Giang Ngật là hát đơn ca, chứ không phải song ca với Yên Như như tin đồn. Mọi thứ cô đã xem qua. Bởi vì không phải là biểu diễn chính thức, anh ăn mặc rất tùy ý, áo len trắng kết hợp cùng quần jean, đeo tai nghe. Có lúc trong tay anh còn cầm lấy tờ giấy, vừa hát vừa nhìn, trông rất có khí chất thanh xuân.

Có diễn tập làm điểm tựa, Giản Duy tự cảm thấy đã chuẩn bị tốt tâm lý. Bất luận Giang Ngật biểu hiện tốt hay không tốt, bản thân cũng có thể duy trì sự bình tĩnh, ung dung lựa chọn tâng bốc hay khiêm tốn.

Cô nghĩ như thế rồi an tâm nhìn về phía ti vi.

Sân khấu tối đen, âm thanh cũng không có. Khán phòng đông nghịt người, có những chiếc biển hiệu lấp lánh ánh đèn.

Ánh sáng được thắp lên, sân khấu cũng dần dần hiện ra.

Hiệu quả tạo nên một thế giới biệt lập, mà Giang Ngật mặt một bộ âu phục màu đen, đứng ở trung tâm sân khấu.

Đôi mắt anh nhắm chặt, ống kính đẩy gần quay đặc tả, cả màn ảnh đều là đôi mắt phóng đại của anh, thêm vào đó là hàng mi dày rủ xuống. Có tia sáng xẹt qua gò má, ngũ quan lập thể của anh tinh xảo đẹp mắt như được điêu khắc, quả thực không giống người thật.

Dưới sân khấu bỗng phát ra một hồi reo hò, như núi kêu biển gào, từng tầng một dũng mãnh lao tới hướng anh. Giang Ngật lại giống như không nghe thấy, vẫn trầm tĩnh như nước.

Nhạc đệm biến đổi, anh giữ micro, chậm rãi mở mắt ra.

“Lúc chuyện xưa bắt đầu, đã biết trước kết cục.

Như mỗi lần mặt trời mọc, đều hiểu được cuối cùng màn đêm cũng chia cách chúng ta…”

Bài anh hát là ca khúc chủ đề của “Đêm lạnh”, bối cảnh sau lưng cũng là bến Thượng Hải phồn hoa đô hội có nhiều người nước ngoài sinh sống. Nhưng chỉ trong chớp mắt, đình đài lầu các, ngựa xe như nước đều chìm ngập trong biển lửa. Khói lửa ngút trời, trai gái thời loạn thế yêu hận biệt ly.

Mỗi một màn đều là một cảnh đời, mà từ đầu đến cuối dáng người cao ngất của Giang Ngật vẫn đứng trong hòn đảo biệt lập, chăm chút cất tiếng hát.

Thanh âm của anh từ tính mà trầm thấp, giống như trút xuống tình cảm vô tận. Như dòng suối chảy xuôi qua khói lửa của năm tháng dài đằng đẵng, cọ rửa nhân gian trong sáng.

Vào lúc này, người xem dường như xuyên qua màn hình, nhìn thấy chứng kiến người đàn ông cô độc dũng cảm bôn ba trong đêm tối mấy chục năm cùng với lời thề chính nghĩa.

Anh có được gia tài bạc triệu, lại lựa chọn con đường phủ đầy đao kiếm.

Anh có tấm lòng trong sáng nhất, lại gánh chịu bị bêu xấu.

Anh hy sinh trong một đêm tuyết rơi, để lại ánh sáng cho cả thế giới.

Anh là Triệu Minh Thâm. Anh là người cứu quốc.

Bài hát kết thúc, Giản Duy trợn mắt há hốc mồm.

Dù thé nào cô cũng không đoán được, đã qua nhiều năm, bản thân vẫn còn có thể bị màn biểu diễn của Giang Ngật mê hoặc! Nhưng vừa rồi, khoảnh khắc anh mở mắt ra, cô dường như thấy mình trở lại nhiều năm trước, trên màn hình lớn ngoài sân vận động, anh cũng mở đôi mắt ra như vậy, trong nháy mắt bắt giữ lấy trái tim mình.

Chỉ khác là chàng trai bướng bỉnh năm xưa, đã trở thành một người đàn ông điềm tĩnh tao nhã.

Thời gian đã tặng món quà tuyệt vời nhất.

“Hóa ra Giang Ngật hát dễ nghe như thế…” Cô em họ ở bên cạnh buồn bã nói.

Rốt cuộc Giản Duy cũng lấy lại tinh thần. Hốc mắt mơ hồ nóng lên, cô cố kiềm nén lại, hỏi: “Sao?”

Vẻ mặt em họ si mê, nâng mặt nói: “Chị, hình như em có thể hiểu cho chị, Giang Ngật vừa rồi… Quá là tuấn tú! Hơn nữa, anh ấy hát thật hay hát nhép vậy? Nếu là hát thật, vậy hiệu quả ở hiện trường chắc cũng tuyệt lắm!”

Cô ấy đã hỏi dến điểm mấu chốt.

Mỗi lần trực tiếp nhạc hội kiểu này, đều là thời điểm tốt cho các chuyên gia trên weibo soi ra hát nhép, thường thì bên này thần tượng còn đang hát trên sân khấu, bên kia weibo đã cười lạnh bình luận “Ha ha, hát nhép”. Ý tứ châm chọc quá hàm xúc, từ đó đến nay, nhạc hội trực tiếp đã trở thành nơi cung cấp một hạng mục giải trí khác.

Hai hôm nay Giản Duy đều facetime với Giang Ngật. Anh kể cho cô nghe những chuyện thú vị khi luyện tập, còn những phiền toái gặp phải thì chưa từng nhắc đến. Cô hiểu, địa điểm tổ chức còn có nhiều yếu tố khác, có lúc vì cần hiệu quả tốt nhất, sẽ phải lựa chọn hát nhép. Chỉ là trong lòng Giản Duy vẫn hy vọng, không muốn thể hiện ra, làm ảnh hưởng đến lựa chọn của Giang Ngật.

Tuy nhiên chắc là do hai năm nay hát nhép quá nhiều. Đêm nay cũng có không ít ca sĩ lựa chọn hát live, kết quả chính là xảy ra các kiểu tai nạn tại hiện trường. Hiệu quả nghe lọt tai quá kém, các cư dân mạng đều ồn ào trêu chọc, ở hiện trường nghe xong, cảm thấy còn không bằng bật đĩa như trước!

Quả thật biểu hiện củaGiang Ngật rất tốt, cho nên là hát live sao?

Hai kẻ ngoại đạo đều nghe không hiểu, cô em gái lập tức lên weibo, mấy giây sau ngạc nhiên kêu lên: “A! Em cũng biết là vậy mà!”

Tim Giản Duy đập mạnh, cảm thấy giọng nói của em mình rất giống bắt lấy học trò gian dối, di động đã được đưa đến trước mặt: “Mau nhìn mau nhìn!”

@Âm Vương V: “Giang Ngật không hổ xuất thân là ca sĩ, mặc dù hai năm nay chuyên tâm quay phim, vẫn nhớ bản thân là ca sĩ mà rèn luyện hằng ngày. Bài hát lúc nãy cả phần trình diễn quả đều là hát live, hơn nữa rất vững vàng, biểu hiện biết tròn biết méo, tôi đánh giá điểm. Chàng trai, lúc nào thì quay lại ra đĩa? Giới âm nhạc cần cậu.”

Giản Duy đọc được những dòng này tuy không nói gì, khóe môi lại từng chút một nhướn lên, cuối cùng biến thành một nụ cười sáng lạn.

Cô nghĩ đến Giang Ngật đã nói, anh rất yêu ca hát, rất quý trọng mỗi lần có cơ hội lên sân khấu biểu diễn.

Hóa ra, có rất nhiều thứ cho dù đã lâu cũng sẽ không thay đổi.

Cùng với lúc Giản Duy bị Giang Ngật làm rung động, trên weibo cũng bùng nổ, mặc kệ fan lâu năm hay fan mới, tất cả đều kích động gào khóc!

“Anh ơi! Anh thật … Quá đẹp trai! Em kích động phải xuống dưới chạy hai vòng, nhưng vẫn không bình tĩnh lại được! Hu hu hu nghe đã quá!”

“Nếu không có đêm nay, em cũng suýt quên mất ngày xưa vì cái gì mà thích anh! Chính là vậy, A Ngật của em, trên sân khấu, anh chính là vua!!!”

“Mợ nó hù chết em! Tưởng rằng là fan của diễn viên, không nghĩ tới ca hát cũng dễ nghe đến thế? Mua một tặng một???”

“Cái gì cũng không nói, tôi chỉ lặng lẽ đi xem lại “Đêm lạnh”! Minh Thâm thiếu gia của em, anh vĩnh viễn là mối tình đầu của em! Yêu anh không đổi!!!”

Mọi người ồn ào, cô em họ lại nhạy cảm phát hiện ra trọng điểm trong đó: “Đây có link livestream nè, chắc là hậu trường!”

Đúng là livestream hậu trường trực tiếp, fan các nhà đều đã có mặt.

Nhấn vào, liền nhìn thấy hành lang dài, các gian phòng đều là nhân viên làm việc bận rộn, còn có minh tinh mặc trang phục biểu diễn đi qua, tất cả đều vội vã.

Rất nhanh, hành lang phía trước truyền đến âm thanh, máy quay lia tới, Giang Ngật mặc âu phục màu đen lúc biểu diễn, bị vây quanh tiến lên phía trước. Đại khái là hơi lạnh, trên vai anh khoác thêm một áo khoác ngoài màu xám, bước chân thong dong, nhìn qua khá vui vẻ.

Người bên cạnh đang nói chuyện, còn anh thì lẳng lặng nghe, ưu nhã thận trọng như quý tộc.

Đẹp trai đến mức này thì quá phạm quy rồi!

Quốc gia phải cấm anh ấy khoác áo khoác ngoài!

Giản Duy cảm thấy sự nghiêm túc cả buổi tối của mình sắp bị tình cảm làm cho nổ tung, không làm chút gì đó thì chắc chắn không được. Thừa dịp cô em họ đang háo sắc, cô mở WeChat, gửi tin nhắn qua: “Xem phần trình diễn của anh rất tuyệt, lần sau gặp mặt sẽ thưởng cho anh!”

Nhắn xong tin này, cô thỏa mãn thở dài, một lần nữa nhìn lên TV. Anh còn đang đi lên phía trước, người chủ trì ở hậu trường cũng tới nghênh đón, kế tiếp chắc vẫn còn chuyện phải làm. Giản Duy không nhịn được nghĩ, không biết lúc nào anh mới có thể đọc được tin nhắn của mình.

Anh sẽ phản ứng ra sao đây?

Bỗng nhiên, trên màn hình người đàn ông dừng bước. Người bên cạnh thì thầm bên tai anh câu gì đó, trong tay còn cầm điện thoại, mà anh nghe xong, lại trực tiếp nhận lấy.

Tim Giản Duy đập như điên.

Không phải chứ?

Anh anh anh… Đang đọc tin nhắn của mình?!

Hàng triệu người đang xem trực tiếp, thế mà Giang Ngật lại thản nhiên đọc tin nhắn của mình như vậy?!

Ở phần bình luận đã có người nói ra nghi vấn, đến cả em họ cô cũng phát hiện, hỏi: “Nam thần của chị làm sao vậy?”

Giản Duy: “Chị…chị làm sao biết được!”

Anh rất nhanh để điện thoại di dộng xuống, ánh mắt của MC lại nhạy bén, hỏi ra nghi vấn của mọi người: “A Ngật đang nhìn gì vậy?”

Giang Ngật ngẩng đầu, cười cười, người ngồi xem trực tiếp lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh, “Một việc rất quan trọng.”

MC không hỏi tiếp nữa, có lẽ cho rằng liên quan đến công việc. Cô ấy đổi chủ đề, cười nói: “Chao ôi, A Ngật, đêm nay biểu hiện của cậu thật sự xuất sắc! Các cô gái ở dưới đài đều bị cậu làm cho chết mê chết mệt! Tôi thấy trên mạng cũng có rất nhiều người khen cậu, nói cậu hát hay vô cùng! Cậu có lời gì muốn nói với bọn họ sao?”

Giang Ngật nhìn về phía ống kính.

Giản Duy rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng anh giống như biết được cô đang nhìn anh, cách màn hình, anh đối mặt với cô.

Người đàn ông nhướng mày cười một tiếng, nói: “Cảm ơn lời khen. Còn nữa, anh rất mong đợi…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio