Ánh Sao Duy Nhất

chương 94

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quán cà phê chật ních người, bỗng nhiên yên lặng như tờ

Thanh âm của Lâm Hạo từ trong điện thoại di động truyền tới, lại vô cùng rõ nét, dường như có thể truyền vào trong lòng mỗi người.

“F…”

Hồi lâu, cuối cùng cũng có người hét lên, nói lên tiếng lòng của mọi người.

Giản Duy như vừa tỉnh mộng, ngẩng đầu lên liền phát hiện toàn bộ cả quán cà phê đều cùng một động tác, những cô gái cầm điện thoại di dộng đang mở to hai mắt không thể tin nhìn cô.

Tuy hình ảnh có hơi mờ nhạt nhưng cũng đủ để mọi người thấy rõ gương mặt của cô gái, huống hồ cho dù không nhận ra, phía trên còn có tiêu đề bắt mắt: “Bạn gái thần bí của Giang Ngật đã lộ ra ánh sáng, trước đêm concert còn quyến luyến với cô chủ của Tròn Ung Ủng”…

Đêm khuya! Vẫn còn dây dưa…

Chưa có thời gian suy nghĩ nhiều, Tiểu Khê Nhi đã kinh ngạc nói: “Tình huống gì đây hả Ung Ủng? Tấm hình này là xảy ra chuyện gì vậy? Là cậu sao? Cậu và A Ngật?”

“Là giả đi! Photoshop đi! Viên Thành con mẹ nó nói bậy!”

“Ung Ủng cậu nói gì đi chứ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Câu này nối tiếp câu hỏi kia, Giản Duy không biết trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc đang rối loạn. Đúng lúc này, Bí Đỏ-chan bỗng nhiên nói: “Có tin mới, mọi người mau xem tin mới!”

Mọi người vừa bị kinh hãi, gần như theo bản năng nhìn xem, ngay cả Giản Duy cũng cúi đầu. Bí Đỏ-chan lại bắt được tay của cô, đá mắt một cái.

Mọi người nhìn điện thoại di động, không tìm được cái gì mới, mờ mịt ngẩng đầu mới phát hiện hai người vừa ngồi ở chỗ này đã không thấy đâu. Chuông gió trên cửa vừa vang lên, mấy chục ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy Giản Duy và Bí Đỏ-chan chẳng biết lúc nào đã chạy tới đó. Quá mức kinh ngạc, tất cả nhất thời đều không phản ứng kịp, cửa quán cà phê bị đẩy ra, ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu tới, bừng sáng một quãng, nhiều người hoa mắt, sau đó giống như bỗng nhiên tỉnh lại.

Có người kêu gọi: “Hai người chờ một chút…”

Bí Đỏ-chan đẩy Giản Duy một cái, hô to: “Chạy mau!”

Giản Duy: “A? A a a?!”

Ánh mặt trời tháng bảy sau buổi chiều gay gắt như lửa, trên lối đi bộ rộng rãi Giản Duy và Bí Đỏ-chan đang chạy một mạch như điên!

Phía sau họ là mười mấy cô gái vác theo máy ảnh, túi sách, vừa gọi vừa đuổi theo. Những người này đều là người hâm mộ của Giang Ngật, rất nhiều người vẫn còn mặc áo FC chính thức, cục diện này lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường, vùng xung quanh vốn có rất nhiều người hâm mộ đến xem buổi biểu diễn quanh quẩn, chứng kiến tình huống này lập tức muốn rẽ vào, tất cả cùng đuổi theo, chẳng lẽ là người nổi tiếng! Má ơi, lại có niềm vui bất ngờ, chúng tôi cũng muốn đi!

Suy đoán như vậy, người đuổi theo càng ngày càng nhiều, có người còn lấy điện thoại di động và máy chụp hình ra, cái gì cũng chưa làm rõ đã chụp điên cuồng, tách tách tách, đèn cứ nhấp nháy liên tục.

Giản Duy điên mất thôi!

Không cần quay đầu lại nhìn, dựa vào tiếng bước chân và la hét phía sau cũng có thể cảm nhận được người theo đuổi cô càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có người trong đó kêu “Giang Ngật em yêu anh” “Chu Bội Bội em yêu chị”, má nó người này chắc là chạy sai đường rồi!

Hồi học cấp hai cô đã từng học chạy cự li dài, nhưng nhiều năm không luyện đã sớm xao nhãng, chạy lâu như vậy đã sắp đến giới hạn!

Cô thở hổn hển: “Tiểu Bí Đỏ, tớ… Tớ không được! Tớ chạy hết nổi rồi!”

Bí Đỏ-chan cũng chạy đến mức không kịp thở, lại cắn răng nói: “Được… Cậu dừng lại nhìn xem… Nhìn xem… Nhìn xem, những người đó có đem cậu xé thành mảnh vụn không…”

Giản Duy nghĩ đến, ngay lập tức cả da đầu cũng tê dại. Nhiều người, nhiều fan tâm trạng đang kích động như thế, trong tình huống này nếu thật sự bị bắt được, mỗi người một cước đã có thể giết chết mình rồi!

Khát khao sống khiến cô phấn chấn hẳn lên, giống như lên dây cót, lại vọt lên trước vài mét.

Nhưng sức lực cuối cùng cũng đến lúc kiệt quệ. Tốc độ của Giản Duy và Bí Đỏ-chan càng ngày càng chậm, truy binh phía sau vẫn không ngừng có thêm người mới, khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ bị bắt lại!

Ngay lúc hai người đã gần như tuyệt vọng, một chiếc xe chuyên dụng bỗng nhiên đi ngang dừng lại trước mặt, Lâm Hạo mở cửa xe, gào to: “Mau lên đây!”

Giản Duy còn chưa lấy lại tinh thần, Bí Đỏ-chan đã nhanh tay lẹ mắt, nắm được quần áo của cô liền đẩy về phía trước. Lâm Hạo chặn lại tiếp lấy, ôm Giản Duy vào, Bí Đỏ-chan theo sát phía sau cũng leo lên xe.

Cả quá trình như nước chảy mây trôi, không vượt quá ba giây đồng hồ!

Sau đó, “Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại. Tái xế đạp ga, xe chuyên dụng trong tiếng “Ầm ầm”, đường hoàng đi mất!

Chỉ để lại nơi đó mấy chục gương mặt đờ đẫn của người hâm mộ!

Một đám buồn than trên lối đi bộ, mọi người ngơ ngác nhìn chiếc xe đi xa, nói không ra lời. Hồi lâu, cuối cùng có người hỏi: “Cái đó là xe A Ngật mà?”

Viên Thành tung tin không chỉ ảnh hưởng đến một quán cà phê nho nhỏ, trên thực tế, toàn bộ mạng internet đều vì chuyện tình cảm của Giang Ngật lộ ra ánh sáng mà sôi sục!

“Thứ tư gặp! Quả nhiên là thứ tư gặp! Lần trước là mị đã trách nhầm ông rồi, bảo đao của thầy Viên vẫn chưa mòn!”

“Quả chùy lần này cũng cứng quá rồi, mị yêu thầy Viên, thầy Viên làm mị vui vẻ! Mị mãi mãi là fan của thầy!”

“Ha ha ha ha ha! Tao đã nói Giang Ngật có bạn gái rồi mà! Trước kia người nào mắng tao là fan não tàn đi đâu rồi? Bây giờ chứng cớ rành rành như núi, mau ra đây đấu đi!”

“Lại là cô chủ của Ung Ủng! Lúc trước trên mạng đồn chuyện của cô ấy và Giang Ngật mà, mị còn không tin, kết quả lại có thể thật sự là cô ấy!”

“Em đi đây, lại là chuyện một võng hồng bắt được đại minh tinh. Bây giờ thật sự gì cũng không nói, em muốn đi làm võng hồng, lập tức, ngay lập tức!”

võng hồng: người nổi tiếng trên mạng

Tất nhiên, ngoại trừ xem náo nhiệt, phần nhiều hơn là những người ùn ùn kéo đến khóc lóc kể lể “Chồng bị đoạt mất rồi”. Non-fan của Giang Ngật rất nhiều, trước kia lúc “Bạn gái thần bí” bị đồn ra đã nhận được nhiều sự chú ý, lần này ồn ào như vậy, rất nhiều người đều bày tỏ, cõi lòng đã tan nát rơi đầy đất!

“Má nó, tấm hình này có lực sát thương quá lớn rồi, cô gái kia cứ như vậy nhảy tới, anh ấy còn bế cô ấy xoay quanh, đang đóng phim thần tượng sao?!”

“Mị cho là mị đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng chứng kiến anh cùng cô gái khác chung một chỗ như vậy, vẫn có chút không chịu nổi… Tạm biệt thế gian, mị muốn được yên tĩnh. [Tạm biệt] [Tạm biệt]”

“Thím lầu trên mang em theo với, em cảm thấy mình cũng cần rút khỏi weibo tìm đến nơi bình yên, để được yên tĩnh thật sự…”

Không đến một tiếng đồng hồ, tài khoản Weibo của Giang Ngật, Giản Duy và những người liên quan đều bị nổ tung, mới tăng thêm mấy vạn bình luận, hơn nữa còn không ngừng sinh sôi thêm. Giang Ngật và cô lại lần nữa cùng nhau leo lên hotsearch, hơn nữa “Giang Ngật Giản Duy” “Giang Ngật và cô chủ của Ung Ủng” và “Giang Ngật Viên Thành”, vv… còn chiếm hết top từ khóa.

“Sự tình quá ồn ào.” Hạ Phương Minh nói.

Ớ phía đối diện, Giản Duy cũng đem điện thoại di động đặt xuống bàn trà, không dám nhìn nữa. Đây là phòng khách sạn của Giang Ngật, sau khi Lâm Hạo đón được cô và Bí Đỏ-chan, liền dẫn hai người đến nơi này. Thật ra ban đầu cậu ta còn có chút lưỡng lự, sợ thời kỳ nhạy cảm, có phóng viên cắm chốt ở bên ngoài khách sạn, nhưng giữa lúc đó Giang Ngật lại gọi điện thoại tới, chỉ thị Lâm Hạo bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải đưa người an toàn về đây.

Giản Duy nghĩ tới đây, liền nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Giang Ngật đang ngồi bên, nắm tay an ủi cô, nói với Hạ Phương Minh: “Nhìn xem, lần này thầy Viên được một khoản tiền khổng lồ rồi.”

Lâm Hạo tức giận: “Em cũng không hiểu, ông ta có gì không yên lòng, không phải đã đàm phán xong rồi sao? Ông ta đang có ý gì!”

Cũng chính lần này, Giản Duy mới biết, ban đầu sở dĩ cô và Giang Ngật không bị lộ ra là Hạ Phương Minh đã âm thầm nhúng tay, bao gồm cả mua lại những tấm hình trong tay bọn chó săn.

Hạ Phương Minh thản nhiên nói: “Trước kia nói được, lần này lại không nói được.”

Lâm Hạo sửng sốt một chút, Giang Ngật nói: “Tối hôm qua anh Phương Minh phái người đi hỏi, Viên Thành vẫn nói, người ông ta muốn nhắc đến không phải là tôi.”

Lâm Hạo suy nghĩ một chút, hiểu ra. Weibo Viên Thành đăng lên “Lần gặp thứ tư”, ám chỉ Giang Ngật, nhưng lại nói dối với đoàn đội của Giang Ngật, khiến bọn họ nghĩ rằng Viên Thành chỉ dự định đem fan Giang Ngật đùa giỡn. Ngày hôm sau, ông ta quả thực đã tung một tin phù hợp với giới thiệu trước, nhưng sau đó lại kéo theo cả Giang Ngật.

Đây là đã có kế hoạch từ trước rồi!

Hạ Phương nói rõ: “Ngay cả tiền ông ta cũng không cầm, nên không thể coi là chơi bẩn được.”

“Nhưng, nhưng ông ta vì cái gì chứ?”

Hạ Phương Minh và Giang Ngật đều không nói lời nào, Bí Đỏ-chan khẽ nói: “Chẳng lẽ là vì Triệu Tiểu Thất?”

Cô ấy từ khi vào cửa liền không nói chuyện, đột nhiên lên tiếng khiến cho mọi người sửng sốt một chút, Hạ Phương Minh càng nhịn không được liếc cô ấy một cái.

Lâm Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ, Triệu Tiểu Thất là một chó săn nổi danh khác trong giới, hắn và Viên Thành tranh đua đệ nhất paparazzi đến chết đi sống lại. Ở nơi này chụp lén minh tinh cũng có thể mở phòng làm việc, thời đại ứng dụng di động được khai phá, hai bên vì tranh giành lưu lượng đều ra chiêu độc, trước kia đều là Viên Thành dẫn trước, nhưng có thể là mấy tháng liền ông ta không có tin gì lớn, Triệu Tiểu Thất lại dựa vào hai vụ ly hôn, một vụ ngoại tình mà trở nên hot.

Viên Thành chắc đang sốt ruột đây…

Nhìn vẻ mặt của Hạ Phương Minh, dễ nhận thấy anh ấy cũng cho rằng như thế, Lâm Hạo tức cười: “Ông ta vẫn còn muốn đẳng cấp cơ đấy!”

Nhưng sự việc đã đến nước này, bây giờ không phải là lúc thảo phạt Viên Thành, Giang Ngật nghĩ đến tin tức ùn ùn kéo đến trên mạng, hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

Lâm Hạo chần chừ: “Còn có thể làm gì, nếu đã bị chụp, vậy thì thừa nhận? Trả lời phỏng vấn, hay là lên Weibo đăng tin công khai?”

Giản Duy nghe đến đó cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Hạ Phương Minh nói: “Tôi lại thấy chưa cần.”

Mọi người sửng sốt một chút.

“Tuy là tấm hình chụp được khuôn mặt, còn có động tác thân thiết, nhưng dù sao chỉ là động tác thân thiết mà thôi. Không có hôn môi và cảnh trái với lệ thường, thì thà chết cũng không thừa nhận.”

Bí Đỏ-chan ngạc nhiên: “Chuyện này cũng có thể không thừa nhận sao?”

Hạ Phương Minh mỉm cười: “Đúng vậy cô bé à, chuyện này cũng có thể không thừa nhận.”

Trong giới quả thực có chuyện này, minh tinh yêu đương với người bình thường, thậm chí minh tinh cùng minh tinh, bị chụp được đêm khuya ở cùng nhau thậm chí là ngủ chung một phòng, cũng không đáp lại, không thừa nhận không phủ nhận, hoặc là trực tiếp bác bỏ, lại không phù hợp với tình hình thực tế, huống hồ cũng chỉ có người hâm mộ là thay họ lấy lại tôn nghiêm.

Có thể tưởng tượng được, chỉ cần Giang Ngật không thừa nhận tình cảm, như vậy hình ảnh Giang Ngật cõng Giản Duy, hoàn toàn có thể được người hâm mộ cưỡng ép giải thích là: “Giang Ngật ga lăng, chủ động cõng cô gái bị trật chân…”

Mọi người nghĩ tới đây đều rơi vào trầm mặc, Hạ Phương Minh nói: “Thật ra thì chuyện này và bạn gái thần bí trước đây của cậu là giống nhau, im lặng xử lý, độ nóng tự nhiên sẽ từ từ xuống ngay. Dù sao cậu cũng chưa từng theo hình tượng bạn trai của fan, cho nên chỉ cần không thực sự công khai, ảnh hưởng thật ra cũng không đặc biệt lớn. Tất nhiên, nhất định sẽ có, một số người nhớ kỹ, cậu không cần ba ngày hai lần nhắc nhở họ thì sẽ không có việc gì.”

Sự việc tạm thời cứ xác định như vậy, còn có nhiều chi tiết, nhưng Hạ Phương Minh tỏ ý trước mắt quan trọng là buổi biểu diễn, bất kể là có muốn đáp lại hay không cũng phải chờ đến khi buổi biểu diễn kết thúc rồi lại nói.

Anh ấy vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, nói xong rồi rời đi, Lâm Hạo cũng kéo Bí Đỏ-chan ra ngoài nghe ngóng tình hình, chỉ còn lại Giản Duy và Giang Ngật ở lại trong phòng

Trong lòng Giản Duy còn hơi xáo trộn: “Xin lỗi, là em không cẩn thận, không nên ở bên ngoài đùa giỡn với anh, nếu không thì cũng không bị chụp…”

Giang Ngật đưa ngón trỏ đặt lên môi cô: “Không cho em xin lỗi. Chuyện lần này là anh không xử lý tốt, vừa mới hứa hẹn với chú dì là sẽ bảo vệ em thật tốt, thì đã gây ra chuyện như thế này, anh còn đang lo lắng không biết ăn nói với họ như thế nào đây.”

Anh nói như vậy, Giản Duy liền nghĩ đến bố mẹ, bọn họ tuy là không thích lên mạng, tạm thời vẫn không có phản ứng, nhưng tin tức đồn thành như thế, sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Lúc này không khỏi may mắn, chí ít đã sớm nói với bố mẹ tình cảm của hai người.

Giản Duy đột nhiên hỏi: “Lúc trước anh mua những tấm hình kia tốn rất nhiều tiền sao?”

Giang Ngật có chút ngoài ý muốn, nhướn mày cười một tiếng: “Ừm, rất nhiều. Làm sao thế, đau lòng à?”

“Có một chút.” Cô nói. “Sớm biết như vậy thì chúng ta đã không giấu giếm rồi, như thế còn có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, ăn uống chơi bời…”

Vẻ mặt Giang Ngật khẽ đổi: “Tiểu Duy, em…”

“Dạ?”

Anh nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em muốn công khai sao?”

Giản Duy bị hỏi đến ngẩn ra, trong chốc lát không trả lời được. Mắt thấy chân mày Giang Ngật có hơi nhíu lên, dường như muốn nói gì, cô vội giành nói: “Không, em không muốn.”

Nói đến miệng liền bình tĩnh, cô lặp lại: “Anh Phương Minh sẽ sắp xếp ổn thỏa, em không muốn công khai.”

Giang Ngật trầm mặc, đôi mắt đen nhìn cô, giống như có thể xuyên qua đó nhìn thấu lòng người.

Giản Duy bị nhìn đến lo sợ bất an, anh chợt cười một tiếng, hôn lên trán cô: “Anh Phương Minh sắp xếp không tệ, nhưng anh còn hy vọng em hiểu rõ, bất kể anh làm gì, đều là hy vọng có thể bảo vệ em tốt hơn. Mỗi một quyết định anh làm, đều là lo lắng vì tương lai của chúng ta. Em có tin không?”

Giản Duy nhìn thẳng vào mắt anh, hồi lâu, tựa sát vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Em tin.”

Giang Ngật rất nhanh cũng rời khỏi phòng, Giản Duy và Bí Đỏ-chan ở trong căn phòng đợi khoảng năm tiếng, rồi cũng cùng nhau ngồi vào xe của Giang Ngật, tiến về sân vận động.

Thật ra thì ban đầu Giản Duy cũng không muốn đi, Giang Ngật lại không đồng ý: “Đây là buổi biểu diễn đầu tiên trong đời anh, em nhất định phải trực tiếp ở đó.”

Nói đến mức này, Giản Duy đương nhiên không đủ sức từ chối nữa, dọc đường đi bọn họ rất trầm mặc, Bí Đỏ-chan ở bên cạnh lại rất hưng phấn.

Chiếc Audi A này là phương tiện đi lại thường này của Giang Ngật, lúc trước tới cứu hai người họ là xe chuyên dụng của Giang Ngật, nói cách khác, trong vòng một ngày mình đã ngồi liên tiếp hai cái xe của Giang Ngật, chẳng những thế, mình còn vào phòng khách sạn của Giang Ngật, còn cùng trợ lý của anh, người đại diện nói chuyện, a, hạnh phúc tới quá đột ngột.

Bí Đỏ Chan phồng mặt nói: “Không phí phạm mấy vạn đồng, lần trở về này đúng là đáng giá.”

Chờ hưng phấn đủ rồi, cô ấy rốt cục cũng lo lắng cho Giản Duy, quay đầu lại phát hiện vẻ mặt bạn mình tràn đầy vẻ đau khổ, lại hết hồn: “Làm sao thế?”

Giản Duy mếu máo: “Tiểu Bí Đỏ, vừa rồi tớ lại một lần nữa nhận thức rõ bản thân…”

Mấy giờ trước, Giang Ngật nói với cô, bất kể anh làm gì, cũng là vì bảo vệ cô. Giấu giếm tình cảm cũng thế, không đơn thuần là vì sự nghiệp của anh, mà còn không muốn cô ở bên ngoài bị quấy nhiễu, cho nên mới bỏ ra số tiền lớn mua những tấm hình chặn tin tức.

Cô hẳn nên hiểu rõ anh đã vất vả, nhưng vì sao, cô lại có chút mất mát? Đặc biệt là lúc Lâm Hạo nói phải công khai tình cảm, điều thứ nhất nhảy lên trong lòng cô, không phải là hoảng sợ, mà là mong đợi…

Cảm giác này khiến cô sửng sốt, lúc này mới lần đầu tiên phát hiện, thì ra sâu trong lòng mình, thật ra là mong muốn công khai quan hệ của họ.

Mong muốn tất cả mọi người biết, anh là của cô.

Mong muốn có thể quang minh chính đại ở bên nhau, không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa…

Bí Đỏ-chan nghe cô nói như vậy, yên lặng trong phút chốc: “Tớ hiểu, nếu như đổi thành tớ cua được nam thần, chắc chắn cũng muốn tuyên bố với cả thế giới… Haizz, nhất là trên mạng còn nói đến khó nghe như vậy, đem video cũng chia sẻ lên rồi…”

“Video gì?” Giản Duy cắt ngang cô.

“Cậu không biết?”

Giản Duy lắc đầu, Bí Đỏ-chan nói: “Chính là video chúng ta bị đuổi, tớ còn tưởng là cậu đã thấy…”

Lời còn chưa nói hết, Giản Duy đã lấy điện thoại ra, lên Weibo.

Cả buổi chiều, đề tài lớn nhất trên Weibo chính là tình cảm của Giang Ngật Giản Duy. Người trong cuộc không trả lời cũng không dập tắt nhiệt tình của mọi người, trái lại, có người nói video về màn kịch rượt đuổi bên ngoài quán cà phê kia được đăng lên mạng, lại kích thích bàn tán.

“F! Đúng là vở kịch hay, thảo nào trên mạng fan Giang Ngật không đi chửi ai, vì người ta còn đang bận truy sát chính cung nương nương hết rồi!”

“Đây chính là truy sát thật sự! Má nó, hối hận hôm nay không đi Thành Đô, bên đó quá náo nhiệt!”

“Ha ha, chính cung nương nương gì chứ, các người thật đúng là tôn trọng cô ta. Mị cảm thấy, không nhất đinh là bạn gái, biết đâu là gia đình hay bạn bè ấy chứ!”

“Ha ha ha không sai không sai! Nói không chừng Giang Ngật hiện giờ rất khó khăn, bạn nói xem tôi chỉ tùy tiện đánh rắm các bạn cũng chụp hình. Không thừa nhận sao, tỏ ra tùy tiện, nhưng công nhận ngay lúc này quả là có lỗi với bản thân…”

“Lầu trên tẩy trắng kinh quá, lại còn là fan Giang Ngật, sao nào, không muốn thừa nhận thần tượng đang yêu đương, đành dứt khoát ảo tưởng đó là bạn tình? Vậy thần tượng và bạn tình của anh ta đúng là tình cảm nha, ngọt ngào quyến luyến như vậy, chỉ thiếu mỗi nước đi đăng ký thôi!”

“Mị muốn nói đến vấn đề khác, cô chủ của Ung Ủng và Chu Bội Bội có dáng dấp giống nhau như vậy, vậy chẳng phải Giang Ngật hẹn hò với cô ta là sẽ mất tự nhiên sao? Nhưng nếu thế thì tin đồn là thật à, Giang Ngật thực sự đối với Chu Bội Bội… Không chiếm được hàng thật, cho nên mới tìm đến hàng nhái sao?”

“Toàn cãi nhau về tình cảm, chẳng lẽ không ai cảm thấy, chuyện lần này rất kỳ lạ sao? Hôm qua bị chụp cùng với Giang Ngật, hôm nay lại bị người hâm mộ truy đuổi, ồn ào rầm rầm rộ rộ, vị võng hồng nào đó đúng là có lòng tuyên truyền đến xuyên thủng mặt đất! Haiz, chỉ tội nghiệp Giang ảnh đế bị lợi dụng rồi!”

“Có thể cô nào đó thật sự đang tự PR, nhưng có thể bị loại phụ nữ này lợi dụng thì Giang Ngật cũng không phải người tốt đẹp gì. Tao mặc kệ, ai thích ai yêu mến đi nữa, tao cũng phải nói chào tạm biệt với anh ta.”

Giản Duy đọc hết một lượt, châm chọc chỉ trích có đủ, mà câu sau càng khó nghe hơn câu trước.

Bí Đỏ-chan quan sát vẻ mặt của cô, do dự nói: “Tớ cảm thấy, ý kiến của anh Phương Minh có lẽ là đúng, không công khai đã như vậy, nếu như quả thật công khai còn không biết náo loạn đến mức nào đây.”

Giản Duy dựa vào lưng ghế, không nói gì.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, Bí Đỏ-chan không xác định được tâm trạng của Giản Duy lúc này, cũng không dám mở miệng. Ngoài cửa sổ những tòa nhà nhanh chóng lướt qua, sân vận động càng ngày càng gần, Giản Duy nhìn một chút, đột nhiên nói: “Chỗ đó.”

“Gì cơ?” Bí Đỏ-chan hỏi.

Giản Duy chỉ lên phía trước, màn hình LED ở ngoài sân vận động, trên đó đang phát quảng cáo cho concert tối nay của Giang Ngật.

Cô nói: “Chín năm trước, chính ở nơi này tớ lần đầu tiên gặp anh ấy.”

Bí Đỏ-chan nghe cô nói về quá trình trở thành fan Giang Ngật, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi, bọn họ năm đó tranh tài, quả thật đúng là có một trận ở sân vận động này… Thì ra cậu thích anh ấy từ lúc đó.”

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Giản Duy hé miệng mỉm cười.

Cô thở dài: “Thật tốt. Lần trước không thể đi vào trong, đêm nay cuối cùng cũng có thể trực tiếp nghe Giang Ngật hát rồi.”

Bí Đỏ-chan chớp chớp mắt: “Cậu nghĩ thông rồi?”

Giản Duy le lưỡi: “Vốn dĩ cũng không phải không thông mà.”

Cô không quan tâm bản thân sẽ như thế nào, nhưng càng không muốn bản thân trở thành gánh nặng của anh, càng không muốn anh vì mình mà bị mắng chửi. Trong giới cũng có người bảo vệ được người thân của mình rất tốt, ví dụ như bà xã Tạ Phàm, địa vị của chồng cách biệt như thế, rất nhiều người ngay cả hình dáng của cô ấy như thế nào cũng không biết. Giang Ngật chắc là cũng mong muốn như vậy rồi.

Tuy là vẫn có một chút tiếc nuối như vậy, không thể tuyên bố với mọi người, quan hệ thật sự củ hai người, nhưng trong tình cảnh như vậy, chút hư vinh này vẫn nên thu lại thôi.

Tình hình hiện nay đã viên mãn lắm rồi.

Dù cho tuồn ra tin tức lớn thế này, concert vẫn phải tiến hành đúng thời hạn, hơn nữa nhờ sự việc bất ngờ này mà nó càng được chú ý thêm gấp mười lần! Hầu như tất cả mọi người đều muốn biết, Giang Ngật sau scandal sẽ có thái độ gì.

Giản Duy: “Bây giờ hẳn là đã bán vé, có tin có thể lên đến một vạn không?”

Lâm Hạo phì cười, Giang Ngật lại ăn không nói có gật đầu: “Có lý, vậy chắc là bọn cò vé bên ngoài phải cảm ơn anh rồi.”

Mỗi lần trước khi bắt đầu buổi biểu diễn, đều có bọn cò vé ở quán bên ngoài đầu cơ trục lợi vé vào cửa, mà những người trước đó không đến mua vé lúc này chỉ biết dùng vận may. Giản Duy bị chọc cười, nhưng lại nghĩ đến một điểm khác, nhưng nhỡ đâu, vì chuyện ban ngày mà nhiều người trở mặt giả vé…

Cô vừa nghĩ vậy, nơi này là hậu trường, xung quanh đều là nhân viên đang bận rộn làm việc, đại khái là đã chào hỏi từ trước, Giản Duy xuất hiện ở nơi này cũng không có ai nhìn trộm. Giang Ngật chỉ có mấy phút gặp cô, sau đó lại phải tiếp tục đi chuẩn bị, người đàn ông còn chưa thay đổi trang phục, vẫn đang chiếc áo ngắn cộc tay màu đen, nhưng tóc đã làm xong, keo xịt tóc cố định, còn có mấy cái kẹp tóc chưa lấy xuống.

Trên mặt anh đã trang điểm, làm đường nét khuôn mặt càng tinh tế như điêu khắc, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn cô.

Giản Duy mỉm cười một cái, ôm lấy eo anh: “Em đi đây, cố gắng biểu diễn nha.”

Giang Ngật ôm lại cô, hôn nhẹ lên tai cô: “Để Lâm Hạo dẫn em ra ngoài đi.”

Giang Ngật từ đầu đã giữ lại vé VIP cho Giản Duy, nhưng khoảng cách tới sân khấu quá gần, dễ dàng bị ống kính quét qua, trong tình hình hiện tại thực sự không thích hợp. Cũng may vé khán đài cũng còn, hơn nữa nói về tầm nhìn, thật ra còn tốt hơn cho với chỗ VIP phải ngẩng đầu.

Giản Duy đội mũ và khẩu trang vẫy tay tạm biệt Lâm Hạo, từ phía khán đài lẻn ra. Quán vé đã tối, cô đi một mạch không ai chú ý, trên sàn diễn là mấy người cậu thanh niên đẹp trai, trong số họ có hai người là nghệ sĩ của Hạ Sách, còn có ca sĩ mới ký hợp đồng của Hạ Phương Minh, lần này Giang Ngật cũng là vì tình đồng môn mới dẫn dắt bọn họ.

Giản Duy không quan tâm bọn họ, nhưng cô phát hiện người xung quanh cũng không khác lắm, lại có thể không có mấy người nhìn sân khấu. Giản Duy trước đó cũng xem qua vài buổi biểu diễn, bình thường lúc này, người hâm mộ đều là cao hứng bừng bừng chờ thần tượng lên sân khấu, cho dù là đối với màn mở đầu của nghệ sĩ khác ít nhiều cũng sẽ chú ý tới. Vậy mà tình hình hôm nay thật là kỳ lạ, mọi người hoặc là cầm điện thoại lướt không ngừng, hoặc là mấy người tụ tập một chỗ, vẻ mặt kích động bàn tán, tất cả đều là cùng một đề tài.

Thầy Viên hại người quá rồi!

Bí Đỏ-chan nhắn tới WeChat: “Đi ra rồi à? Tớ nói với cậu, tớ chưa từng tham gia buổi biểu diễn nào rộn ràng như thế này.”

Bí Đỏ-chan và Giản Duy không ngồi cùng một khu, cô ấy đã ngồi trước một bước rồi, nói là cùng mọi người tụ tập, nhân tiện thay Giản Duy thăm dò tình hình. Hai người sau khi từ quán cà phê chạy trốn, đã mất liên lạc với đám Dương Liễu Thanh Thanh, cả buổi chiều, họ không gửi một tin tức nào trở lại. Giản Duy có lần còn hoài nghi mình bị người ta cho ra rìa WeChat, trong lòng run sợ còn lên nhìn lại, xác định không có mới thở phào nhẹ nhõm.

Giản Duy hỏi: “Mấy người hội Thanh Thanh thế nào rồi, có nói gì không?”

Bí Đỏ-chan một lát sau mới trả lời: “Mấy cô ấy vẫn còn chưa vào mà.”

Giản Duy rơi vào trầm mặc.

Trên mạng tranh cãi không ngừng, hiện trường lại là tình huống này, ngay cả hội Dương Liễu Thanh Thanh cũng như vậy, Giản Duy không muốn nghĩ tới, nhưng bây giờ cũng không nhịn được lo lắng, ở đây đang là thời điểm nhạy cảm, nếu như lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, ảnh hưởng tới concert thì phải làm sao?

Cô mong đợi buổi biểu diễn lâu như vậy, nếu như nguyên nhân bởi vì cô mà thất bại thì… Làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, màn trình diễn trên sân khấu kết thúc, toàn sân lại lần nữa rơi vào bóng tối.

Màn hình lớn lại bắt đầu phát VCR, đây là phim ngắn lưu động mà Giang Ngật dùng để tuyên truyền cho concert toàn quốc lần này.

Vậy là sắp chính thức bắt đầu rồi.

Lúc này hẳn phải là hét lên, nhưng toàn trường lại yên tĩnh đến dị thường, thỉnh thoảng có thanh âm mấy người nói ra, cũng bị tình hình xung quanh làm cho kinh sợ, lại yếu ớt mà lùi về.

Giản Duy thấy thế, trái tim cũng bị bóp chặt.

VCR phát xong, ngay cả màn hình lớn cũng tắt, sân vận động đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy được.

Trong bóng tối, có một quả cầu ánh sáng từ không trung hạ xuống.

Mọi người ngửa đầu, trong màn đêm xanh đậm, chỉ có quả cầu ánh sáng là rực rỡ, giống như ngôi sao nhỏ giữa vũ trụ mênh mông.

Nó càng ngày càng thấp, càng ngày càng gần, cuối cùng lúc xuống đến một nửa thì không hề báo trước hé mở, lộ ra người đàn ông ẩn náu trong đó.

Có người xem không nhẫn nhịn được phát ra tiếng hét.

Giang Ngật mặc vest trắng, hai mắt nhắm chặt, bình thản đúng trong quả cầu ánh sáng. Màn hình lớn phóng to gương mặt như tạc tượng của anh, giống như ở trong bóng tối cực hạn, anh cũng tỏa sáng cực hạn, cùng với trang phục màu trắng, giống như ánh sáng duy nhất trên thế giới.

Lại giống như tiểu vương tử trong truyện cổ tích, quả cầu ánh sáng kia chính là vương quốc của anh.

Anh cứ lơ lửng giữa không trung như vậy, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm như dòng suối róc rách, truyền vào lòng mỗi người.

“…Thời niên thiếu, vĩnh viễn đều có thể ăn nói ngạo mạn như thế.

Còn nhớ rõ sao?

Tặng cho em bầu trời đầy sao, đó là quá khứ đẹp nhất của chúng ta.”

“Đầy sao”!

Lại là “Đầy sao”!

Bình thường mở màn buổi biểu diễn đều chọn những ca khúc sối động, để nhanh chóng thay đổi tâm trạng của khán giả, không nghĩ tới Giang Ngật lại chọn “Đầy sao” dịu dàng chậm rãi. Nhưng vừa rồi ở trong không khí như vậy, bài hát này trái lại đặc biệt thích hợp, nó giống như là một câu thần chú, tuy yên bình, nhưng trong nháy lại kéo mọi người quay trở về mùa hè nhiều năm trước đây.

Mùa hè nóng bức đó.

Mùa hè gặp được Giang Ngật.

“Aaaaa” xung quanh chợt phát ra tiếng thét chói tai, giống như là cuối cùng không thể nhịn được nữa vậy!

Âm thanh này giống như có thể lây lan, ngay sau đó, khu vực khác cũng vang lên. Sau đó là khu kế tiếp, lại khu kế tiếp! Cuối cùng, toàn trường đều phát ra tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc!

“Giang Ngật!”

“Giang Ngật!”

“Em yêu anh!”

Toàn trường như núi gào biển thét, qủa cầu cũng giáng xuống, Giang Ngật bước ra. Khắp sân khấu vẫn tối đen, chỉ có lòng bàn chân như ánh sáng, từng bước soi sáng cho anh.

Sự nhiệt tình của toàn trường hiện tại dường như không ảnh hưởng đến anh, anh bình tĩnh nhìn về phía trước, giơ tay lên, chậm rãi cởi ra cúc áo của âu phục trắng. Mọi người thấy động tác của anh, kìm lòng không được nín thở, Giang Ngật cởi áo khoác xuống, lộ ra áo sơ mi với thắt lưng nhỏ hẹp và đường cong thắt lưng hoàn mỹ.

Anh dùng tay phải cầm áo khoác, giống như suy tư mấy giây, sau đó, quăng nó xuống đất!

Gắng sức đến thế, giống như là muốn vứt bỏ gánh nặng nào đó đã giam cầm anh từ lâu, hoặc là rốt cuộc đã tìm được con người thật của bản thân.

“Ầm!” Một giây kế tiếp, mấy chục ngọn đèn lớn đồng thời bật lên, sân khấu trong nháy mắt sáng như ban ngày!

Sau lưng Giang Ngật không biết từ lúc nào đã đứng ngay ngắn mấy chục vũ công, tóc đen quần đỏ, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ gợi cảm như lửa. Bối cảnh âm nhạc biến đổi, mấy tiếng trống vang dội, giống như là đang bắt đầu một màn trình diễn lớn.

Giang Ngật được các cô nàng gợi cảm vây quanh, một cô gái trong đó ngả lên ngực anh, anh cũng không từ chối, trái lại dùng ngón tay ngoắc ngoắc cằm cô ấy, vừa càn rỡ lại buông thả.

Trong nháy mắt đã từ tiểu vương tử của tinh cầu, hóa thành tay ăn chơi phong lưu, phóng túng thống lĩnh toàn trường!

Sự yên tĩnh ban nãy đã không còn sót lại chút gì, Giang Ngật nhìn xuống dưới sân khấu, nhếch môi cười, tuyên bố lời mời đầu tiên của tối nay, lại giống như biểu thị mọi thứ vừa mới bắt đầu.

“Kiss me, baby~”

“Aaaaa” Sân vận động thét chói tai dường như muốn nổ tung vậy!

Buổi biểu diễn bắt đầu từ bảy giờ, sự tẻ nhạt mà trên mạng đã dự đoán cũng không hề xảy ral, Giang Ngật mở đầu bằng “Đầy sao”, sau đó là ca khúc tiếng Anh “Kiss me”, sôi động làm nổ tung toàn trường.

Hai tiếng kế tiếp, một bài lại tiếp một bài, thời gian tạm dừng rất ít, dường như không biết mệt. Mà người xem cũng gần như điên cuồng, tiếng thét chói tai như sóng sau cao hơn sóng trước, chưa hề ngưng nghỉ!

Đến phần sau của concert, Lữ An Kiệt, Lục Bác, Aaron và A Phi đột nhiên lên sân khấu, lúc năm người hợp ca “Cô bé lọ lem”, bầu không khí toàn trường lại bị đẩy lên một tầm cao mới!

Giản Duy nghe thấy có cô gái vừa thét chói tai vừa kêu: “Tao không quan tâm anh ấy có bạn gái hay không! Mẹ kiếp, tao thích anh ấy! Anh ấy kết hôn rồi sinh con tao cũng thích anh ấy, yêu anh ấy đến chết!”

Giản Duy cũng kêu đến cổ họng cũng khàn.

Cô chưa từng thấy Giang Ngật như vậy. Sau khi anh chuyển mình làm diễn viên, cũng chưa có cơ hội như vậy, nhưng cho dù là năm vẫn đang hát, cũng chưa từng thấy anh nhiệt tình, không ngưng nghỉ phút nào như vậy.

Có lẽ là bởi vì lúc đó, bên cạnh anh vẫn còn thí sinh khác, không giống tối nay, toàn bộ sân khấu đều thuộc về anh. Tất cả mọi người ở đây đều là vì anh mà đến.

Giản Duy chợt cảm động muốn khóc. Chàng thiếu niên của cô, sau khi trải qua nhiều năm chìm nổi, cuối cùng cũng đứng ở đỉnh cao như vậy.

Anh thực hiện giấc mộng của anh, mà giấc mộng của anh chính là giấc mộng của cô.

Cô còn có cái gì chưa thỏa mãn chứ?

Trên sân khấu yên tĩnh một lát, Giang Ngật xuống phía dưới thay quần áo, lúc bắt đầu lại lần nữa, đã thay áo sơ mi trắng và quần dài màu đen. Dáng vẻ sạch sẽ thanh xuân, cùng với người đàn ông gợi cảm chết người vừa rồi tưởng như là hai người.

Anh cầm micro, khẽ nói: “Bài hát kế tiếp này, rất nhiều người mong đợi, cũng là tôi đặc biệt chuẩn bị cho concert lần này.”

Lập tức có người đoán được là ca khúc mới của Giang Ngật! Anh cuối cùng cũng hát ca khúc mới tự mình viết rồi!

Giản Duy cũng kích động, nhưng một giây kế tiếp, chợt nghe Giang Ngật nói: “Nhưng trước khi hát, tôi phải nói rõ một việc, về tin tức hôm nay…”

Giản Duy mở to hai mắt, cái gì? Anh muốn làm gì?

Giang Ngật: “Tin rằng mọi người cũng đều thấy rồi. Tôi nợ mọi người một lời giải thích.”

Toàn trường ồ lên. Sau hơn hai tiếng vui vẻ hết mình, rất nhiều người cũng đã tạm thời quên đi chuyện này, thậm chí còn nghĩ, anh không trả lời là hay nhất, cái gì cũng đừng nói, chúng ta cái gì cũng chưa xảy ra.

Nhưng anh lại chủ động nhắc đến.

Vậy bây giờ, anh muốn nói cái gì?

Bên cánh gà, Hạ Phương Minh nhìn Giang Ngật, nhớ tới mấy tiếng trước.

Trong xe chuyên dụng chạy băng băng, Giang Ngật tựa vào ghế ngồi, nói: “Em vẫn luôn mong muốn, trước khi thực lực của em chưa đủ phải bảo vệ cho Giản Duy thật tốt, cho nên mới che giấu quan hệ của bọn em. Em phải cám ơn anh, trong thời gian này đã thay em giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức.”

“Đây là công việc của tôi.” Hạ Phương Minh nói.

Giang Ngật quay đầu lại, nhìn anh cười: “Nhưng lời của anh hôm nay, em không đồng ý.”

Hạ Phương Minh không biểu lộ gì, Giang Ngật nói: “Biện pháp của anh, có lẽ có lý, nhưng không phải là điều em mong muốn. Ngày trước chúng ta có thể giấu diếm được, là bởi vì không có ai nhắc đến Giản Duy, nhưng bây giờ cả hai đã bị chụp, tấm hình như vậy, ai cũng có thể nhìn ra bất thường, lại liều chết không thừa nhận, sẽ chỉ làm tình hình hai bên lúng túng. Đặc biệt, là càng làm Giản Duy thêm lúng túng.”

Ngụ ý quá rõ ràng, Hạ Phương Minh bình tĩnh đáp: “Cậu nghĩ kết quả sau này như thế nào?”

“Em đã giành được ảnh đế rồi, cứ cho là fan hâm mộ không cần em nữa, thì em cũng đã có chỗ đứng ở trong giới. Thật ra thì từ lúc mới bắt đầu, em liều mạng như vậy, chính là vì sự việc hôm nay, em có thể đủ khả năng để bảo vệ được người mà em muốn bảo vệ.”

Anh khẽ thở ra, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại hiện ra vẻ kiên quyết: “Cho nên anh Phương Minh, em quyết định rồi.”

Trên sân khấu, Giang Ngật nhìn dưới đài, ở đó là biển ánh sáng, anh biết rõ, trong đó có một cây là thuộc về cô.

Một giây kế tiếp, anh nhắm mắt lại, bắt đầu cất tiếng hát:

“Thế giới anh nhìn thấy là biển khơi,

Thời gian anh nhìn thấy là dòng sông,

Ngôi sao anh nhìn thấy cuối cùng cũng có chốn về,

Giống như anh đã đắm chìm vào nụ cười của em,

Sau này anh vượt qua núi sông đại dương,

Bên kia đại dương, là sự hào nhoáng và trụy lạc;

Sau này anh chặt đứt bụi gai,

Cuối đường, chỉ có giấy làm vương miện,

Anh rốt cuộc thấy được bầu trời đầy sao;

Lại phát hiện, hóa ra em mới là duy nhất.

Anh rốt cuộc thấy được bầu trời đầy sao;

Lại phát hiện, hóa ra em mới là duy nhất.

Thế giới anh nhìn thấy là biển khơi,

Anh rốt cuộc thấy được bầu trời đầy sao,

Lại phát hiện, thì ra em mới là duy nhất;

Anh cuối cùng thấy được bầu trời trời đầy sao;

Rốt cuộc cũng hiểu ra, chỉ có em mới là duy nhất…”

Anh vẫn có thể hát đến rung động như thế. Cả tối nay, mọi người đều nghĩ là anh đã quá xuất thần, nhưng cho đến giờ phút này, mới biết được cái gì là tình cảm chân thành, rung động lòng người.

Không hề có nhạc đệm, không hề có tiếng thét chói tai, toàn bộ sân vận động đều im lặng như tờ, chỉ có tiếng hát của anh là phiêu bạt trên không trung. Giống như vượt qua gió sương mưa tuyết, cuối cùng truyền tới tai người yêu, một lời tỏ tình dài đằng đẵng.

“Anh rốt cuộc thấy được bầu trời đầy sao,

Cũng hiểu ra, chỉ có em mới là duy nhất…”

Ca khúc kết thúc, dưới đài một mảnh mờ mịt, Giang Ngật khẽ cười một tiếng: “Đêm được giải Kim Tượng đó, tôi đã từng nói, bản thân tôi không phải là người có nhiều nguyện vọng, rất ít khi mãnh liệt muốn có được điều gì. Cho nên, tôi rất may mắn đã gặp được một người, khiến tôi nếm được ngọt ngào, hiểu được nhớ nhung không nguôi. Bài hát này tên là “Duy nhất”, là tôi đặc biệt viết vì cô ấy, với tôi mà nói, cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Công việc của tôi có nhiều chỗ thân bất do kỷ, cô ấy lại muốn tôi có thể tự do, có thể chân chính làm việc yêu thích. Nguyện vọng đó của cô ấy, cũng là mục tiêu mà tôi phấn đấu, tối hôm nay, tôi cuối cùng cũng có thể theo ý mình, đem người tôi yêu thương nhất giới thiệu với mọi người, giới thiệu với cả thế giới.”

Anh dừng một chút, nhìn về biển sáng mờ mịt, dường như muốn tìm được người trong lòng mình ở đó: “Cũng vào hôm nay anh mới nhớ, ở bên nhau đã lâu, có những lời anh lại chưa từng nói với em. Nhưng trong lòng anh đã sớm nói rất nhiều lần.”

“Tiểu Duy, anh yêu em. Với anh, em chính là duy nhất.”

Toàn trường rốt cuộc cũng vang lên tiếng thét chói tai.

Màn hình lớn sau lưng Giang Ngật xuất hiện một tấm hình, Giản Duy ôm Tròn Ung Ủng, đứng dưới tàng cây anh đào nở đầy hoa cười to, cô mặc quần trắng, nhìn qua hoạt bát đáng yêu như thế, con mèo nhỏ trong lòng giống như quả cầu tuyết, cùng cô nô đùa. Tấm tiếp theo, vẫn là dưới tàng cây hoa anh đào, cô nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu cười đến nhu thuận lại tràn ngập chờ mong. Giang Ngật đứng đối diện, Tròn Ung Ủng ngăn cách giữa bọn họ, Giang Ngật một tay che mắt Tròn Ung Ủng, như là sợ nó nhìn lén, hôn lên môi cô.

Cuối cùng, hai tấm hình này đều biến mất, xuất hiện lần nữa, là cô gái đội mũ, khóc không thành tiếng trên khán đài.

Người bên cạnh phát hiện ra cô, che miệng lại thét chói tai, toàn trường cũng nhìn tới. Giang Ngật vươn tay ra với cô: “Bảo bối, lên đây đi.”

Lâm Hạo và Lại Hiểu Sương liền tới bên cạnh cô, không có ai ngăn cản, tất cả mọi người tránh ra một lối. Giản Duy trong mông lung hai mắt đẫm lệ, thấy Bí Đỏ-chan đang đứng phía trước, trên mặt cô ấy cũng là nước mắt, bên cạnh chẳng biết Dương Liễu Thanh Thanh, Tiểu Khê Nhi, Đường Mật đã xuất hiện từ lúc nào. Bọn họ đều ở khóc, nhưng khi nhìn thấy Giản Duy, bên môi lại thể hiện sự thoải mái và chúc phúc.

Giản Duy như là bước lên mây, đi thẳng về phía trước, chỉ có một ý nghĩ, anh đang chờ cô. A Ngật của cô đang chờ cô.

Cô ban đầu cho rằng, mọi thứ đã rất viên mãn rồi, anh lại khiến cô tin tưởng, còn có thể viên mãn hơn.

Chín năm trước, ở bên ngoài sân vận động này, cô lần đầu tiên gặp được anh.

Chín năm sau, ở bên nhau, cô đến xem buổi biểu diễn đầu tiên trong đời anh. Sau đó, dưới bầu trời đầy ánh sao, dưới hàng vạn người chứng kiến, anh thổ lộ với cô.

Anh nói, anh yêu em, em chính là duy nhất của anh.

Chuyện thầm mến thời thanh xuân của cô, cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp.

Rốt cuộc Giản Duy cũng lên tới sân khấu, Giang Ngật ôm cô, bốn bề rất sáng, trên đỉnh đầu là rất nhiều ánh sáng, cô nhịn không được nheo mắt lại.

Giang Ngật nắm tay cô, hai người cùng nhau nhìn về dưới đài, gậy huỳnh quang trong bóng tối vung vẩy lập lòe, giống như biển sao.

Thì ra, đây chính là những gì anh thấy ở phía trên.

Giang Ngật hỏi: “Làm sao thế?”

Cô lẩm bẩm nói: “Rất nhiều đèn…”

Anh cười một tiếng: “Đúng vậy, giống như những vì sao.”

Âm thanh hai người qua micro truyền đi, lại dẫn đến một trận thét chói tai.

Trong sự nhiệt tình đó, Giản Duy lại lắc đầu một cái. Cô vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, rất nhẹ, lại trịnh trọng nói: “Ngôi sao của em, ở chỗ này.”

Hiện trường yên tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên có tiếng hô to: “Kiss me!”

Không biết là ai dẫn đầu, rất nhanh, toàn trường đều hô lớn, giống như lúc Giang Ngật hát mở màn vậy, thanh âm lên đến tận mây xanh!

“Kiss me! Kiss me! Kiss me!”

Giản Duy hai mắt rưng rưng, trong mắt Giang Ngật cũng có lấp lánh ánh nước. Hai người nhìn nhau cười, giữa tiếng thét chói tai như núi gào biển thét, anh ôm cô quay một vòng! Làn váy bay phấp phới, tiếng cười của cô giống như khúc nhạc đẹp nhất!

Sau đó, anh ôm lấy hông cô, để cho thân thể cô cao hơn mình. Tay cô chống vai anh, hơi cúi xuống, tóc dài xõa ra, rơi vào bên mặt anh.

Giang Ngật ngửa đầu, khẽ nói: “Kiss me, baby.”

Giữa ánh sáng rực rỡ, Giản Duy cuối cùng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

HOÀN CHÍNH VĂN

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio