Vào ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ dài hạn, cảm giác như ngay cả làn gió sớm hôm cũng có thể thổi khô cả người.
Hóa ra, mùa thu đã tới rồi.
Thời khắc giao mùa vẫn luôn khó chịu như vậy. Thời tiết cứ hanh khô bực mình vô cùng!
Vào lúc giờ hơn, Khương Nghênh ngáp to một cái rồi ra khỏi tàu điện ngầm.
Hôm nay phải đến tòa án để giải quyết mấy vụ án đã tích lũy từ trước khi nghỉ phép. Công việc bận rộn khiến cô quyết tâm hôm nay phải dậy thật sớm, phải đến trước khi tòa án mở cửa, trở thành người đầu tiên đi làm.
Từ văn phòng luật của họ đến tòa án phải đổi một chuyến xe bus. Lối ra của tàu điện ngầm là khu thương mại sầm uất, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Khương Nghênh quyết định đi mua một ly cà phê để giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Có một quán cà phê ở tầng một của trung tâm thương mại, khi đẩy cửa bước vào liền được bao phủ bởi mùi bánh thơm ngon. Khương Nghênh đã ăn sáng rồi nhưng mùi bánh quá mức mê người khiến cô thay đổi ý định chỉ mua mỗi cà phê của mình.
Trên kệ chỉ có ba, bốn cái bánh ngọt kiểu Tây, mùi hương có vẻ không phát ra từ đây. Khương Nghênh hỏi: “Bên trong đang nướng gì vậy? Thơm quá.”
Chủ tiệm là một cô gái trẻ xinh đẹp, mái tóc dài được uốn nhẹ, cả người toát lên vẻ dịu dàng, cười đáp: “Là bánh táo, nhưng cần chờ thêm phút nữa, cô có muốn mua không?”
Khương Nghênh gật đầu: “Có, cho tôi cái, thêm một ly Cappuccino.”
Không uổng công Khương Nghênh chờ đợi, bánh táo ngon lành và ly Cappuccino ấm nóng đã đến tay. Nhấp một ngụm Cappuccino, tinh thần cô tỉnh táo hẳn lên, làn da bị thổi đến khô ráp cũng trở nên mềm mại hơn, cả người cũng sảng khoái hẳn.
Cô vừa rảo bước ra ngoài vừa cúi đầu, mùi thơm của bánh thật quyến rũ, cô rất muốn cắn một miếng nhưng lại sợ bị phỏng.
Khi đến cạnh cửa, có người bước vào, đã vậy còn lịch sự giữ cửa giúp cô.
Khương Nghênh khẽ nói cảm ơn rồi nhanh chóng đi lướt qua, nhưng lại đúng lúc đối phương bước vào, thế là xảy ra va chạm. Tập công văn rơi xuống đất rồi gãy đôi, thê thảm đến không nỡ nhìn.
“Xin lỗi.” Giọng nói trầm khàn cất lên.
Người nọ lễ phép khom người nhặt lên rồi đưa cho cô, tập công văn tồi tàn đối lập với bàn tay cường tráng. Trong lúc nhất thời, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Có vẻ Mạnh Cảnh Thư đã trải qua một đêm làm việc mệt mỏi, hai mắt anh đầy tơ máu, làn da hơi xanh xao, trông khá là tiều tụy, cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng vốn có càng làm anh trông dữ dằn hơn.
Đúng là anh có hơi không khỏe. Sản phẩm mới của công ty xảy ra lỗi nên với tư cách là sếp, anh phải làm việc hai ngày hai đêm với bộ phận phần mềm. Đến tận sáng nay mới xem như gần xong, đang định xuống lầu mua ly cà phê cho tỉnh táo tinh thần thì lại đụng phải cô gái này.
Dạo này số lần nói “Xin lỗi” vì cô có vẻ hơi nhiều.
Mạnh Cảnh Thư nhìn người trước mặt, ngẫm nghĩ.
Khương Nghênh mím môi, cô nhận lấy tập tài liệu, nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, rồi chạy đi nhanh như chớp.
Gì vậy???
Mạnh Cảnh Thư nhíu mày, nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chạy mất tăm rồi à?
Sao lại chạy chứ? Ai làm gì cô ấy à?
……
Hay là trông anh hung dữ quá?
……
Công ty Khoa học Kỹ thuật Thụ Phong.
Mạnh Cảnh Thư và Ngụy Triển Phong mở một cuộc họp, sau khi kết thúc, họ quay lại văn phòng. Trợ lý Lưu tiến hành báo cáo tiến trình của hạng mục và xin Mạnh Cảnh Thư cho mình nghỉ chiều nay để ra ngoài giải quyết vấn đề chỗ đỗ xe cho nơi ở mới của Mạnh Cảnh Thư.
Vào khoảng thời gian trước, khi xử lý giấy chứng nhận, họ mới phát hiện ra rằng chỗ để xe đã bị bên bất động sản thế chấp mà quyền tài sản lại không nằm trong tay họ. Thương lượng mấy lần với bên bất động sản cũng không có kết quả, nên họ quyết định hợp tác với các chủ sở hữu khác để đâm đơn kiện.
Mấy chuyện vụn vặt này Mạnh Cảnh Thư chưa bao giờ quản mà đều giao cho trợ lý Lưu xử lý.
Mạnh Cảnh Thư gật đầu, cũng đã giờ anh không được ngủ rồi, nên đang định về nhà nghỉ ngơi. Anh cầm lấy áo khoác rồi thuận miệng hỏi: “Đến văn phòng luật nào đấy?”
Trợ lý Lưu trả lời: “Vĩ Hòa ạ.”
Mạnh Cảnh Thư giương mắt: “Văn phòng luật Vĩ Hòa?”
Trợ lý Lưu: “Đúng vậy.”
Mạnh Cảnh Thư: “Tôi cũng đi.”
Trợ lý Lưu: “???”
giờ rưỡi chiều, Khương Nghênh đang vùi đầu kiểm tra đơn khởi tố thì bị luật sư Ngô Thục Đình gọi qua, bảo có đơn kiện mới.
Khi bước vào phòng tiếp khách, Ngô Thục Đình nói: “Biết trên tay em còn có mấy vụ nhưng đơn kiện này không phức tạp. Em giải quyết vụ này trước đã.”
Khương Nghênh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
“Hơn nữa, vụ này là do chính đương sự yêu cầu em phụ trách.” Tông giọng của Ngô Thục Đình hơi thay đổi, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Con gái nên biết bảo vệ bản thân mình thật tốt. Nếu cần thì cứ bảo Trịnh Nhất Phong đi cùng.”
Dù sao cũng từng có chuyện không hay xảy ra. Khi được mời đi ăn, khách hàng thấy cô gái nhỏ tuổi, xinh đẹp, lại có chút ngây thơ nên cứ nói mấy lời ái muội, còn định chuốc say Khương Nghênh. Cũng may có Trịnh Nhất Phong đi cùng đã giúp cô cản lại.
Khương Nghênh thấp giọng đáp: “Vâng ạ, cảm ơn cô.”
Cô cẩn thận ghi nhớ lời dặn dò, lo lắng mở cửa phòng.
Cô hít sâu một hơi, đang định nở một nụ cười chuyên nghiệp nói lời chào thì bị người đàn ông ngồi trên sô pha làm cho câm nín.
Nụ cười vụt tắt.
Lo lắng biến thành ngạc nhiên.
Ngô Thục Đình cất lời, phá vỡ sự im lặng: “Chào ngài Mạnh, ngài Lưu, đây là học trò của tôi, luật sư Khương Nghênh.”
Khương Nghênh lấy lại tinh thần rồi nở nụ cười tiêu chuẩn: “Xin chào.”
Mạnh Cảnh Thư gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt.
Khương Nghênh cố gắng tránh không nhìn vào ánh mắt ấy, quyết tâm không để cảm xúc làm hỏng việc.
Cũng may cả quá trình Mạnh Cảnh Thư không hề lên tiếng, tất cả đều do trợ lý Lưu trình bày. Khương Nghênh cũng thả lỏng hơn, cảm giác không được tự nhiên đã giảm đi rất nhiều.
Ngô Thục Đình còn có việc nên phải rời đi trước. Sau khi nghe xong nguyên nhân, Khương Nghênh xác nhận lại một số vấn đề với trợ lý Lưu.
Khương Nghênh: “Chậm nhất là ngày mai tôi sẽ gửi cho anh thư ủy thác, đơn khởi kiện và đơn đăng ký, nhờ anh đưa cho mấy vị đương sự kia giúp tôi. Đây là số điện thoại và WeChat của tôi, có gì không hiểu thì cứ nhắn tin cho tôi.”
Sau khi trao đổi số điện thoại, trợ lý Lưu đẩy đẩy mắt kính, nói: “Chuyện này rất quan trọng với Tổng giám đốc Mạnh, luật sư Khương có thể trao đổi phương thức liên lạc với anh ấy để tiện hơn không?”
Hóa ra là chỉ chờ có vậy thôi.
Khương Nghênh kiềm chế suy nghĩ muốn từ chối, cô mỉm cười dịu dàng: “Tất nhiên là được rồi.”
Quét mã WeChat thành công, lúc này Mạnh Cảnh Thư – người im lặng suốt nãy giờ mới nở nụ cười.
Anh nhìn cô với ánh mắt khiêu khích: Là ai từng nói không muốn có chút liên hệ gì thế? Thế này là sao?
Vẻ mặt vô cùng ngứa đòn.
Khương Nghênh âm thầm cắn môi.
Xa cách ba năm, người này lại một lần nữa xuất hiện trong list friend của cô.
Hai người giương cung bạt kiếm.
Anh cười nhạo cô, trong cuộc chiến này cô đã rơi vào thế yếu.
Cô bỗng dưng muốn khóc.
Trợ lý Lưu cảm thấy độ khó công việc của mình ngày càng tăng, hết lo việc ở công ty, giờ còn phải chăm sóc cho sếp. Thật chẳng hiểu sếp mình bị sao nữa.
Rõ ràng đã hẹn trước với luật sư Ngô giờ lại đòi một luật sư mới.
Anh đây mới là người đi xử lý mọi việc vậy mà lại bắt anh giúp sếp add cho được WeChat của luật sư. Thế là thế nào?
Thật chẳng thể hiểu nổi!!!
“Cãi nhau thua thôi mà, khó chịu vậy sao?”
Trợ lý Lưu đang lái xe thì nhận được câu hỏi khó hiểu đến từ người sếp đáng kính của mình.
Cũng may Mạnh Cảnh Thư không cần câu trả lời, anh chỉ lẩm bẩm trong miệng. Trợ lý Lưu nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Gặp đèn đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại.
Mạnh Cảnh Thư thu lại ánh mắt đang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tiếp tục đặt câu hỏi: “Trợ lý Lưu, thái độ hôm nay của tôi rất tệ à? Dọa người lắm sao?”
Tông giọng lạnh nhạt như thường nhưng không hiểu sao anh lại nghe được sự hoang mang trong đó.
Đầu óc Trợ lý Lưu xoay vòng, lắp bắp đáp: “Không có, tôi thấy giống bình thường mà……”
Mạnh Cảnh Thư nhạy bén vô cùng: “Nói thật đi.”
Trợ lý Lưu lau mồ hôi: “Nếu… Nếu anh muốn thể hiện tình cảm của mình dành cho luật sư Khương thì có cần tôi đi mua hoa không?”
Vậy tốt hơn là chế nhạo khi người ta add WeChat của anh.
Mạnh Cảnh Thư nhíu mày: “Tại sao phải mua hoa? Tôi và cô ấy có gì à?”
Trợ lý Lưu câm nín không biết nói gì hơn, anh giả điếc lái xe.
Một lát sau, Mạnh Cảnh Thư lại lên tiếng: “Cứ xem như đối tác bình thường mà làm đi. Không cần phải cư xử đặc biệt với cô ấy đâu.”
“Vâng ạ.”
……
Khương Nghênh là một con ong chăm chỉ, cô vừa về nhà đã lao vào làm việc.
Uống xong cốc sữa chua, thấy hơi lạnh nên cô vào tìm đôi tất để mang. Chưa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng chuông thông báo của WeChat. Click mở tin nhắn, cô ngạc nhiên nhìn avatar quen thuộc trên màn hình.
[Chậm nhất là ngày mai gửi tài liệu à?]
[Mấy giờ?]
Người này muốn gây sự à?
Tự dưng lại nhắn tin cho cô?
Khương Nghênh không trả lời anh mà mở một khung chat khác ra, trả lời các tin nhắn công việc, bắt đầu tăng ca.
Đầu bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn, thế là lại gửi thêm vài dấu chấm hỏi.
Tiếng “tinh tinh” không ngừng vang lên, thật là đối lập với gương mặt yên tĩnh trên màn hình kia.
Avatar của anh vẫn là cái hình để từ hồi đại học, được chụp khi đang đi du lịch ở Iceland [] hồi năm nhất. Dưới ánh hoàng hôn, anh đứng trên nền tuyết trắng, xa xa là những dãy núi trùng điệp. Màu trắng của tuyết xen kẽ màu đen của núi, trông vừa hoang dã vừa đặc sắc. Dưới chân núi là những túp lều hình chóp nho nhỏ, không gian hoang vắng, yên bình biết bao. Người thiếu niên đút tay vào túi quần, xa xa là đường chân trời với ánh sáng ấm áp. Vì chụp ngược sáng nên chỉ thấy được khung cảnh, còn bóng người lại mờ mờ ảo ảo. Sự tương phản giữa lạnh và ấm, ánh sáng và bóng tối làm nổi bật lên sự cô độc. Cả không gian rộng lớn mà chỉ có mình dấu chân của chàng trai ấy.
[] Iceland hay Băng Đảo là đất nước nằm giáp vòng Cực Bắc nên khí hậu rất lạnh giá và có rất nhiều sông băng. Iceland còn được gọi với biệt danh là “Vùng đất lửa và băng”.
Lúc Khương Nghênh nhìn thấy bức ảnh này, liền âm thầm lên mạng tìm các điểm du lịch ở Iceland. Không uổng công mày mò cả ngày trời, cuối cùng cô cũng tra được chỗ anh đến là núi lửa Phil, từng được mô tả là lối vào lòng đất trong 《Hành trình đi đến trung tâm của Trái Đất》.
Khi biết được thông tin này, cô đã rất sốc. Cũng không biết lúc ấy não bị chập mạch hay gì mà lại nhắn tin hỏi anh rằng anh có lạnh không? Ở đó có suối nước nóng không? Đồ ăn có ngon không? Cực quang đẹp chứ? …
Anh đã trả lời như thế nào nhỉ?
Không nhớ nữa……
Nhưng chí ít khi đó hai người khá hòa thuận.
Khương Nghênh hơi thất thần, hiệu suất làm việc liền giảm đi. Mãi đến khi nhận được câu trả lời từ trợ lý Lưu, cô mới trả lời Mạnh Cảnh Thư.
Di động nằm bên gối rung lên, Mạnh Cảnh Thư mở mắt, cầm lấy mở WeChat.
“Tôi đã xác nhận với trợ lý Lưu rồi, ngày mai lúc nào cũng được. Tổng giám đốc Mạnh cứ yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc!”
……
“Mẹ nó……”