Y tá không chú ý tới biểu tình của An Khanh, cười nói: "Hiện tại yên tâm rồi chứ."
Tay của An Khanh nắm chặt trong chăn, kiềm chế hơi thở cùng âm thanh run rẩy nói: "Hôm nay là ngày mấy rồi?"
"Hôm nay là mùng , em đã hôn mê hai ngày."
"Mùng !" Hơi thở của An Khanh dồn dập, cắn răng cất cao giọng: "Mùng tháng ."
Y tá sửng sốt: "Đúng vậy." Nói xong đột nhiên lại có chút nuối tiếc mà tiếp tục: "Chỉ sợ em không biết, ngày em xảy ra chuyện cũng là ngày An Khanh xảy ra chuyện, nhưng cô ấy không may mắn như em lúc được phát hiện ra đã không còn hơi thở rồi. Thật đáng tiếc, cô ấy còn trẻ như vậy, đã lấy được giải thưởng quốc tế rồi."
Trái tim An Khanh bị những lời này bóp chặt, trong lúc nhất thời không thể nào thở nổi, sau đó kiềm chế lại sự hỗn loạn trong lòng, run run hỏi: "An Khanh? Tôi nhớ rõ cô ấy mới được nhận giải, đã xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy, thật đáng tiếc. Nghe nói là sau khi đoạt giải trở về nước muốn về nhà chúc mừng cùng bạn trai, kết quả gặp ngay cướp đột nhập vào nhà mình, lúc ấy Lâm tiên sinh không có ở nhà, lúc cô ấy chạy trốn bị đẩy xuống cầu thang mà chết."
"Cướp! Đột! Nhập! Vào! Nhà?" An Khanh gằn từng chữ, cúi đầu, hai mắt gần như sắp chảy ra máu, đôi môi tái nhợt bị cắn ra vết máu. Đè thấp âm thanh nói: "Cô ấy có bạn trai ư?"
Y tá thấy cô không cần gương nữa, đơn giản thu dọn đồ dùng, trả lời cô: "Trong TV nói bọn họ đã ở bên nhau mấy năm rồi, nhưng Lâm tiên sinh không muốn quấy rầy công việc của cô ấy cho nên mới không công bố ra ngoài, nếu không phải lần này xảy ra chuyện chỉ sợ sẽ không ai biết đến." Nói xong còn cảm khái lắc đầu: "Trên báo còn nói, bọn họ đã bắt đầu thương lượng chuyện kết hôn, nào biết tự nhiên lại xảy ra cớ sự này, thật đáng tiếc."
Lâm Thần!
An Khanh hô hấp dồn dập, hỗn loạn, đầu giống như bị mấy chục vạn chùy sắt gõ, từng trận đau đớn trong cơ thể lan tràn truyền ra, sự phẫn nộ không gì sánh được như cuồng phong kéo tới, làm cô khó có thể giữ vững cảm xúc lên xuống thất thường của mình.
Lòng bàn tay bị cấu ra một vết máu mơ hồ, môi bị cắn chảy máu, nhưng cô căn bản không có cảm giác gì, trên mặt tràn đầy hận ý và phẫn nộ, muốn đem cô thiêu đốt không còn gì cả.
Y tá thấy cô không có việc gì, khuyên bảo cô nghỉ ngơi rồi ra khỏi phòng bệnh, đến lúc này An Khanh mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ tươi sắp chảy máu, cả gương mặt tràn đầy tức giận cùng tuyệt vọng, căn bản không thể che giấu nổi, cắn răng căm giận nói: "Lâm Thần!"
Cái cảm giác đau đớn khi bị đẩy xuống lầu cô còn nhớ rõ, hình ảnh đôi cẩu nam nữ buồn nôn kia ở trong chung cư của cô, gương mặt ghê tởm khó chịu của Lâm Thần hiện ra rõ ràng. Mà lúc này anh ta đã thoát tội, biến thành vị hôn phu vô tội của cô, quả thực quá buồn cười!
Cô không cam tâm, làm sao có thể cam tâm!
An Khanh kiềm chế cảm xúc điên cuồng lại, từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại di động trên giường lên, nhanh chóng mở điện thoại gọi cho người đại diện, điện thoại kêu lên bíp bíp, truyền đến âm thanh quen thuộc pha chút mệt mỏi của người đại diện: "Alo, ai vậy nhỉ?"
An Khanh thở mạnh nói: "Tôi là.." Hai chữ "An Khanh" cuối cùng lại biến mất trong miệng không thể nói ra được.
Thanh âm xa lạ làm cho người đại diện có chút không kiên nhẫn, hỏi lại một lần: "Cho hỏi ai vậy ạ?"
"Tôi.." Cánh môi của An Khanh run run, nắm chặt điện thoại lại không biết nên nói như thế nào, trầm mặc một lát cô nói: "Tôi là bạn cũ của An Khanh ở cô nhi viện, tôi muốn hỏi hiện tại cô ấy thế nào rồi."
Người bên kia điện thoại hô hấp mạnh hơn, rốt cuộc cũng là người chết lớn nhất, người đại diện kiên nhẫn trả lời: "Cô ấy còn có thể ra sao, người đã qua đời rồi."
An Khanh nắm chặt di dộng, ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Hung thủ đâu?"
"Không tìm được." Người đại diện nói: "Buổi tối hôm đó camera của tầng đó đúng lúc lại có vấn đề, cho nên cái gì cũng không thể nhìn thấy."
An Khanh dại ra trên giường bệnh, thần kinh căng chặt lúc này bị đứt đoạn, thất thanh nói: "Tại sao lại như vậy?"
Sự kiên nhẫn của người đại diện đã hết, vốn dĩ anh ta không phải là người tốt tính, có thể nói nhiều như vậy là do việc An Khanh đã qua đời, nên sau khi nghe thấy ngữ khí chất vấn của đối phương lại giận sôi máu, âm thanh lạnh xuống: "Cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai, tôi còn thật sự muốn tìm ra hung thủ đấy." Chuyện của An Khanh xảy ra quá mức đột ngột, trực tiếp làm anh ta trở tay không kịp, đã thức mấy ngày để xử lý, thái độ của anh ta sao có thể tốt được: "Tôi rất bận, nếu không có việc gì thì cứ như vậy đi." Nói xong không đợi An Khanh nói thêm gì, đã cúp máy, trong loa truyền tới âm thanh tút tút, An Khanh cầm lấy điện thoại trong đầu trống rỗng, không có bất cứ biểu tình gì.
Vài phút sau cô thở sâu, nhanh chóng làm mình bình tĩnh lại, mở internet tìm tên của mình. Hai chữ An Khanh vừa được nhập vào, tiêu đề liên tiếp nhảy ra.
[Tin dữ: Ảnh hậu đoạt giải quốc tế ly thế.]
[Ảnh hậu từ nước ngoài trở về lại gặp cướp đột nhập cướp bóc]
[An Khanh ly thế, là bi ai của giới nghệ sĩ trong nước]
Từng tin tức ghê người đâm vào mi mắt, trái tim Anh Khanh đau đớn hận thù, cô cứng đờ mở ra một tin tức.
Theo đưa tin, ảnh hậu quốc tế An Khanh ngày trước từ nước Pháp trở về, ngoài ý muốn gặp phải cướp vào nhà, sau đó bị đẩy xuống cầu thang bỏ mình, khi được phát hiện đã không còn hơi thở. Mặt sau là mấy bức ảnh của cô lúc trước cùng với ảnh của nơi cô mất mạng, trên ảnh thi thể của cô đã được chuyển đi, nhưng vệt máu trên mặt đất vẫn đâm sâu vào mắt cô, làm cô đau đớn khó chịu quay cuồng.
Sau khi im lặng, ngón tay cô run rẩy mở diễn đàn xã giao nổi tiếng nhất nước, vô cùng quen thuộc ấn vào giao diện cá nhân của mình, nhìn thấy những bài share về những ngọn nến trắng tiễn đưa, cuối cùng dừng lại trên hình ảnh bài đăng của người đại diện.
[An Khanh được cảnh sát xác nhận tử vong vào khoảng rạng sáng hai giờ ngày mùng tháng năm , hậu sự của cô ấy đã giao cho công ty quản lý và vị hôn phu cùng nhau xử lý, di sản sẽ dựa theo hiệp nghị trước kia cô ấy đã định ra, công ty cũng sẽ tiếp tục phối hợp cùng cảnh sát để điều tra, sớm ngày tìm được kẻ tình nghi. Hãy để chúng ta vì cô ấy mà cầu nguyện, hy vọng cô ấy rời đi một cảnh tốt đẹp, ngọn nến, ngọn nến, ngọn nến]
Tròng mắt An Khanh nhìn chằm chằm, cứng đờ dừng ở phía bình luận, mở hết bình luận ra xem đều là các fans bi thương khóc lóc cùng vô số ngọn nến đều làm cho tim cô đau đớn run rẩy từng cơn. Cắn chặt cánh môi trắng bệch, cô kéo xuống một đoạn video, ánh mắt lộ ra hận ý tận xương.
Mở video ra, đây là trong cuộc họp báo sau khi cô qua đời, poster bối cảnh màu trắng, Lâm Thần mặc một bộ vest đen, hai mắt gằn lên tơ máu ngồi trên khu phỏng vấn, sắc mặt tái nhật cầm microphone tuyệt vọng nói: "Hôm đó đúng lúc tôi nhận được điện thoại đi tụ tập của bạn bè, tôi không biết hôm đó An Khanh sẽ về nhà.. Đều là lỗi của tôi, nếu hôm đó tôi ở nhà có lẽ mọi thứ sẽ không xảy ra, Khanh Khanh sẽ không rời xa tôi mà đi.. Nếu lúc đó tôi ở nhà thì tốt rồi, Khanh Khanh sợ đau nhất, cô ấy lúc đấy chắc hẳn sợ hãi muốn chết, tôi nên ở bên cạnh cô ấy.." Nói xong anh ta giống như không thể chịu nổi dựa vào bàn lung lay sắp đổ, hai má hõm lại rống lên: "Tôi với cô ấy đã ở bên nhau tám năm, đã hẹn rằng sang năm chúng tôi sẽ kết hôn, Khanh Khanh em sao lại bỏ rơi anh, em đi rồi anh phải làm sao bây giờ, Khanh Khanh!"
MC bên cạnh vội vàng đưa khăn giấy cho anh ta, nhìn Lâm Thần cực kỳ bi thương, an ủi: "Anh Lâm cũng nên bảo trọng thân thể, hậu sự của chị An Khanh còn phải cần anh giúp đỡ, lại nói nếu chị An Khanh nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh cũng sẽ khó chịu lắm.."
An Khanh tức giận cả người run rẩy, hàm răng gắt gao cắn cánh môi đến chảy máu cũng không hề thả lỏng, hận ý trong lòng tràn lan, hận không thể vọt vào TV lột da róc xương, ăn tươi nuốt sống Lâm Thần.
Anh ta sao dám khóc lóc đường hoàng ở đó, anh ta làm sao có thể!
Video quay từ hai ngày trước đó, bộ dáng tuyệt vọng kia của Lâm Thần đã nhận được nhiều độ hảo cảm từ fans của cô, mấy vạn câu trả lời ở dưới đều là cầu nguyện cho cô cùng với an ủi Lâm Thần, An Khanh lại tức giận, đầu lại đau đớn vô cùng, cố tình lướt xuống phía dưới xem tiếp cho tới khi thấy một bức ảnh cuối cùng của dòng trạng thái: [Lễ tang của Khanh Khanh sẽ được cử hành tại Nghĩa địa công cộng Nam Sơn, Thành Bắc vào ngày mùng , mọi người nếu có thời gian thì đến đưa cô ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng.]
Đoạn đường cuối cùng..
Đầu óc cô có hơi cứng đờ dừng lại, dừng trên thời gian hiện tại trong di động, bây giờ là giờ phút tối, An Khanh nhìn kim giây nhảy lên, vài giây sau biến thành : giờ ngày mùng tháng .