Edit: Rùa
Nếu không suy xét đến lượng dầu tiêu hao, Khúc Nhất Huyền sẽ đi đến thung lũng phía tây, tìm kiếm một đường từ thung lũng đến thành ma quỷ Nhã Đan ở Đôn Hoàng.
Cô đi một mình, lại trong tình huống bình xăng sắp hết, chỉ có thể từ bỏ kế hoạch này, ngược lại suy xét mục đích cùng địa điểm cứu hộ.
Ngọc Môn quan có đường trực tiếp đến khu thắng cảnh thành phố quỷ Nhã Đan, nhưng con đường đầu tiên bị loại khỏi tuyến đường tìm kiếm của Khúc Nhất Huyên chính là con đường này.
Đây là con đường duy nhất phải đi qua điểm thắng cảnh. Từ tháng Bảy đến tháng Chín là mùa du lịch ở Tây Bắc, có hàng chục chiếc xe bus ngắm cảnh đi từ Ngọc Môn quan đến thành phố quỷ Nhã Đan mỗi ngày.
Vị khách họ Tuân kia nói mình bị lạc đường, hiển nhiên đã đi khá xa con đường này, nếu đi theo con đường này tìm kiếm chắc chắn sẽ làm lãng phí rất nhiều thời gian quý hiếm. Cô ước tính bước chân của người đàn ông trưởng thành, điều chỉnh phương hướng lộ trình.
Lệch khỏi Ngọc Môn quan là con đường dẫn ra khỏi cảnh khu khoảng mười km, liền tiến vào khu không người.
Cảnh vật trước mắt cũng dần thay đổi, không còn nhìn thấy đồng cỏ ở ốc đảo tươi mát cùng đầm lầy, càng miễn bàn đến chim hay thú gì cả. Phóng mắt nhìn lại, trừ bỏ hoang mạc mênh mông vô bờ cũng chỉ hơi hơi lộ ra mặt đất sa mạc.
Trong gò đồi sa mạc, có những loài cây ngải rải rác, bị phơi nắng bởi mặt trời, lộ ra không khí của sự chết chóc.
Khúc Nhất Huyền nhìn qua gương chiếu hậu, phía sau sớm đã không thấy Tiểu Phương thành của Ngọc Môn quan. Ngay cả trạm dừng chân ven đường ở bên trái cột điện cũng đã vì ánh nắng mà trở thành một hình dáng mơ hồ.
Khúc Nhất Huyền lựa chọn điểm dừng đầu tiên trên bản đồ vệ tinh là một đồi cát cao ngất, chính xác hơn, nó là một gò đất độc lập cao bốn mét.
Gò đất đón gió và khô quanh năm nên rất khô cằn, phạm vi trăm dặm quanh đây không có gò đất nào cao hơn nó, miễn cưỡng có thể che được ánh nắng ban ngày.
Khúc Nhất Huyền kề sát gò đất nhỏ để dừng xe.
Vào tháng Bảy, nhiệt độ cao nhất của mặt đất lên tới oC.
Động cơ xe nóng bỏng, nhìn qua kính chắn gió có thể thấy đường chân trời, bị ánh nóng làm cho biến dạng, ẩn ẩn làm cho như thoáng qua giống như ảo ảnh.
KHúc Nhất Huyền tắt lửa xuống xe.
Sau khi xuống, cô đi theo chiều kim đồng hồ, mở cả bốn quạt gió của xe để thông khí. Vì nhiệt độ quá cao nên phải nghỉ hai giờ, chờ đến ba giờ chiều nhiệt độ giảm xuống cô sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Chỉ là, hai giờ này cô cũng không nhàn rối.
Gò đất nhỏ chỉ miễn cưỡng che khuất nửa thân xe, Khúc Nhất Huyền ngồi tạm xuống chỗ cửa xe, tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Vị trí được định vị bởi GS rất gần với vị trí của vị khách họ Tuân mất tích do Hứa tam kể lại.
Khúc Nhất Huyền đứng dậy, từ thùng xe lấy ra một chiếc kính viễn vọng, cầm lên điện thoại và GS, lại vòng sau cốp xe, xách ra thùng dự trữ nước.
Trước khi rời đi, cô mở bình nước làm ướt cánh tay trước khi phơi nắng. Lúc này mới lấy mũ lưỡi trai đội lên, dọc theo sa mạc Sa Lương dò đường.
Khúc Nhất Huyền đi không quá xa.
Vì quá nắng nên sa mạc vô cùng khô nóng, thể lực tiêu hao đặc biệt nhanh.
Huống chi cô lại đi một mình vào sa mạc, cho dù Khúc Nhất Huyền là thành viên đội cứu viện đã nhiều năm, thì với tình huống hiện tại vẫn có thể xảy ra nguy hiểm.
Cô liếc nhìn GS, đánh giá vị trí hiện tại đã là vị trí có thể đi xa xe nhất, không thể tiếp tục đi nữa, liền chọn một gò đất nhỏ bò lên.
Gò đất này không tính là cao, nhưng tầm nhìn không tồi. Khúc Nhất Huyền nhón chân, có lẽ còn có thể nhìn xa thêm mấy mét nữa.
Lúc này độ ẩm của hoang mạc đã đạt tới giá trị cao nhất trong ngày, đứng dưới ánh mặt trời khiến Khúc Nhất Huyền cảm thấy mình giống như thịt nướng.
Một tay cô cầm kính viễn vọng, một tay đối chiếu GS để vẽ dấu đường đi.
Hiện giờ nơi này hẻo lánh không có dấu chân người, trăm ngàn năm trước nó còn là hồ nước mênh mông, cây cối tốt tươi. Sau do thay đổi địa chất, mực nước giảm xuống, hồ nước cạn dần. Đến cận đại, lòng sông khô cạn, phong hóa cằn cỗi, sớm đã không còn ngọn cỏ nào.
Khúc Nhất Huyền lo lắng, có không biết bao nhiêu cồn cát nhỏ bên trong sa mạc Gobi.
Sau khi lòng sông bị phong hóa, đá vụn và phù sa dưới đáy sông bị gió cát cuốn trôi, vì đá vụn nặng hơn nên khi gặp chướng ngại sẽ bị giữ lại. Mà những cái đó bị gió thổi đi, chồng chất tạo thành cồn cát.
Chỉ giựa vào mắt thường, không có cách nào đoán được chiều sâu của cồn cát. Một khi gặp được cồn cát do trầm tích tạo thành, ngay cả xe việt dã bốn bánh cũng sẽ rơi vào hố cát.
Đến lúc đó đừng nói cứu hộ, ngay cả cô cũng phải gọi cho đường dây nóng của đội cứu hộ Ánh Sao.
Khúc Nhất Huyền không muốn mất mặt, tự nhiên sẽ không cho phép chuyện làm tổn hại thanh danh này xảy ra.
Dò đường xong, Khúc Nhất Huyền đi theo đường cũ quay lại.
Trở lại lên xe, cô lấy trang bị xuống, trước uống nước bổ sung.
Lần này cô đi Ngọc Môn quan, chỉ đơn giản do nhàn rỗi nhàm chán, muốn đến khu thắng cảnh thử vận may, xem có thể đón được một hai đoàn khách vào Đôn Hoàng, có thể thêm chút sinh hoạt phí.
Kế hoạch giữa trưa xuất phát, tối về Đôn Hoàng, chỉ cần khách đầy xe tuần dương là có thể đủ cho cô sinh hoạt hai tháng, nhưng là không nghĩ sẽ xảy ra sự cố. Trước khi xuất phát cô cũng chỉ chuẩn bị thêm nhiều nước.
Ai biết sửa đường làm kẹt xe không thể di chuyển không nói, nửa đường còn gặp phải du khách mất tích cầu cứu viện.
Cô đóng nắp bình, mở điện thoại xem hoàng lịch.
Nhìn một cái, Khúc Nhất Huyền không biết nên tin hay không.
Trên hoàng lịch chỉ có bốn chữ - mọi việc đều không nên làm.
Nghỉ ngơi một lát, Khúc Nhất Huyền cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, gọi điện thoại cho Viên Dã.
Điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người tiếp máy, Viên Dã alo một tiếng, hỏi Khúc Nhất Huyền: "Khúc gia, cô đang ở đâu?"
Khúc Nhất Huyền gửi cho anh ta tọa độ của mình, nghe tiếng Viên Dã gõ phí định vị vị trí ở đầu bên kia, từ túi treo ở cửa xe lấy ra gói thuốc lá.
Bàn tay cô chà xát một cái, ngậm điếu thuốc vào miệng, hỏi: "Bên cậu có tiến triển gì không?"
Viên Dã: "Việc này đã được đăng báo, chính phủ cũng phái ra một đội công an, phòng cháy và đội cấp cứu tạo thành trung đội cứu viện. Tôi cũng nhận được thông báo, trong đội ai không có nhiệm vụ đều tham gia." Dứt lời, anh ta lại bổ sung "Tôi đã sắp xếp hai mươi chiếc xe việt dã, tập trung ở ngoài Ngọc Môn quan sau khi mặt trời lặn, tùy thời điểm sẽ tiến vào hoang mạc cứu viện.
Khúc Nhất Huyền tính toán quy mô cứu hộ, không lên tiếng.
Viên Dã đợi mãi cũng không nghe thấy tiếng cô đáp lại, cảm thấy đau đớn vì đây là cuộc gọi vệ tinh, "Cô đừng không nói gì, cuộc gọi này rất đáng quý. Cô hừ hai tiếng thì lần gọi này cũng đáng."
Khúc Nhất Huyền tìm bật lửa, tìm chỗ nào cũng không thấy, ngồi lại không tìm nữa, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Lực lượng cứu viện lần này rất lạc quan, nếu vận khí tốt, đêm nay có thể bắt đầu tìm."
Viên Dã phụ họa hai tiếng, chờ Khúc Nhất Huyền nói xong, ánh mắt liếc đến số điện thoại vài phút trước anh ta thuận tay ghi lại, chợt nhớ tới Khúc gia còn chờ tiếp viện, vội vàng nói trước khi cô cúp máy, "Khúc gia, cô có bút không, tôi cho cô một số điện thoại."
Bút thì có, nhưng giấy không có.
Nhưng điểm này cũng không làm khó được Khúc Nhất Huyền, cô viết số điện thoại mà Viên Dã cho viết lên mặt sau của hộp thuốc.
"Tôi chưa kịp hỏi tên, chỉ biết đối phương họ Phó." Viên Dã gãi đầu, ngữ khí mang chút chột dạ.
Khúc Nhất Huyền cũng không để ý, cô nhíu mày nhìn dãy số quen thuộc, gãi cằm.
Dãy số này____ cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi?
Khúc Nhất Huyền không quá rối rắm về vấn đề này, cô thấy độ ấm giảm xuống, khởi động xe rời đi.
Đi được khoảng km, không còn nhìn thấy cát sỏi nhô ra ở trên đường. Trong sa mạc đều là cồn cát, có cồn cát cao gần bằng hai tầng lầu.
Phần này của Sa Lương trải dài gần vài trăm kilômét theo chiều ngang, chỉ dùng mắt thường thì không có cách nào nhìn thấy phần cuối Sa Lương. Giống như một phần của núi rồng nằm trên lưu vực sông Qaidam, chỉ sau khi vượt qua Sa Lương mới có thể tiếp tục về phía tây.
Trên sa mạc, có vài dấu vết bánh xe. Biên lốp xe tạo ra dấu vết không rõ ràng ở mặt đất, ngay cả giấu xe hôm nay cũng sớm bị cát che lấp.
Cô ngồi xổm xuống, đo độ rộng lốp xe.
Luôn bị phơi nắng trong sa mạc, hạt cát nóng bỏng, nhiệt độ cao giữa các xúc tu giống như cồn cát mở ra một chiếc răng nanh.
Khúc Nhất Huyền không chạm vào cát nữa, cô cơ bản xác định được đây là vết T lốp xe lưu lại. T lốp xe là lốp xe bùn, để nằm đất, các rãnh lớn và rất sâu, thích hợp cho xe việt dã.
Có vết bánh xe mở đường, Khúc Nhất Huyền có thể dễ dàng hơn.
Trên sườn cồn cát không dễ đi, bánh xe chạm đất, một khi lực không đủ thì có thể lún xuống cát, nhìn qua kính chắn gió Khúc Nhất Huyền có thể thấy sa mạc bằng phẳng cùng cồn cát, không thể nghi ngờ thế này rất khảo nghiệm kỹ thuật lái xe.
Khúc Nhất Huyền đi qua cồn cát đầu tiên trượt xuống dốc một đoạn, mặt đường xóc nảy, giảm xóc của xe kêu không ngừng, hiển nhiên xe rất dễ hỏng.
Cô lại tăng tốc lần nữa, đi qua một cồn cát. Tốc độ và lực của xe bị cồn cát làm giảm, mấy lần leo lên cồn cát đều thất bại, tiếng động cơ gầm gừ như dã thú, đánh xe hất tung cát làm bụi đất bay đầy.
Mắt thấy sắp vượt qua cồn cát, nhìn qua kính chắn gió là một vùng sa mạc bằng phẳng. Dẫm mạnh chân ga, chỉ nghe "rầm" một tiếng vang lớn. Xe suýt bị lật, sàn xe đập mạnh xuống, chỉ nghe âm thanh máy nổ ầm ầm.
Da đầu Khúc Nhất Huyền căng lên, cô chửi bậy một tiếng, đột nhiên dẫm ngừng xe.
Cô ngồi trên ghế lái, nhìn sa mạc mênh mông phía trước, đi qua cồn cát là có thể đi dễ dàng, suy nghĩ này sụp đổ trong nháy mắt.
Trong đầu trống rỗng, trước mặt Khúc Nhất Huyền hiện bốn chữ to xuất hiện ở hoàng lịch_______ "Mọi việc không nên."
Khúc Nhất Huyền: "....Mẹ nói!"