Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung
Khúc Nhất Huyền có trực giác rất mạnh đối với nguy hiểm.
Loại trực giác này giúp cô tránh được bão cát đột nhiên nổi lên trong Đôn Hoàng; cũng từng giúp cô tránh được gấu ngựa hoang dã tập kích trong núi tuyết, khuyết điểm duy nhất là thứ cảm giác này khi có khi không, từ trước đến nay luôn không đáng tin cậy.
Nhưng chỉ cần nó vừa xuất hiện, phía trước Khúc Nhất Huyền nhất định sẽ có một cái hố chờ cô ngã xuống.
Cô không phải loại người lỗ mãng không biết nặng nhẹ, ngại mọi chuyện còn chưa có kết luận Khúc Nhất Huyền cũng không lộ ra.
Cô đứng trong bãi đỗ xe tìm Cruiser.
Sau khi Cruiser cải tiến có hơi khác với con ngựa thân ái trong trí nhớ của cô. Nếu không dựa vào bảng số xe quen thuộc thì suýt nữa cô không dám nhận đó là xe của mình.
Lúc chiều đứng trong phòng nhìn từ trên cao xuống Khúc Nhất Huyền chỉ thấy cái trần xe.
Bình thường, lúc cứu viện cần mang theo số lượng lớn vật tư và công cụ cộng thêm phải lặn lội đường xa nên trên trần xe Cruiser vẫn luôn buộc thêm các loại đồ đạc. Trên kệ của trần xe có dự phòng sẵn lốp xe việt dã chuyên dụng.
Chỗ cải tiến mà cô có thể nhìn thấy là trước giá để hành lý trang bị thêm thanh đèn Led.
Đêm đó, lúc Cruiser vọt tới bọn trộm mộ đèn xe đã bị hỏng. Khúc Nhất Huyền dựa trên ấn tượng ban đầu cho rằng lúc sửa Cruiser họ đã cải tiến hệ thống đèn xe, khả năng Phó Tầm suy xét đến lúc cô cứu viện có lẽ sẽ cần dùng, thuận tiện gắn thêm đèn Led trên trần xe.
Chỉ thế thôi.
Nhưng cho tới giờ khắc này, khi đứng trước Cruiser cô mới phát hiện Phó Tầm hoàn toàn không chỉ làm chừng đó.
Thân xe Cruiser được nâng trên phạm vi rộng nên chỉnh thể thân xe cũng được nâng lên.
Đầu tháng bảy thiết bị giảm xóc trong xe của Khúc Nhất Huyền đã phát nổ ở Sa Lương, sau đó khi về Đôn Hoàng đã làm nâng xe biên độ nhỏ.
Thao tác này khá đơn giản, chỉ cần gia tăng lò xo parabol là được. Không phải là nâng toàn bộ chỉnh thể lên như cách làm của Phó Tầm thế này, ngoài thay đổi lò xo parabol chuyên nghiệp còn phải dùng khối cao su lót dưới thân xe, đổi sang dùng lò xo quãng xung và giảm xóc.
Khúc Nhất Huyền không cần chui vào gầm xe nhìn cũng biết.
Cơ sở để nâng chỉnh thể thân xe lên là bệ tấm chắn nhất định cũng phải thay đổi lại. Cruiser của cô là xe nhập từ bốn năm trước, giá treo khác với loại hình xe phổ cập trên thị trường. Muốn làm được hiệu quả này thì bệ cần được định chế lại.
Cô nhịn không được nội tâm ẩn ẩn nhảy nhót, đi vòng quanh Cruiser một vòng. Trước xe gắn thêm bàn kéo, đuôi sau xe gắn thêm móc cản, lốp xe đổi thành lốp MT đặc chế đi việt dã.
Đèn xe bị đâm hỏng cũng cải tiến toàn bộ hệ thống đèn bên trong thành đèn Led, sắp xếp vừa kỹ càng vừa cẩn thận, xếp đặt chỉnh tề quy luật nhưng cũng lộ ra phong cách nghệ thuật đặc sắc.
Cho dù Khúc Nhất Huyền có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa thì giờ phút này cũng không nhịn được vui vẻ.
Những bất an và suy đoán vừa rồi bởi vì Khương Doãn tắt điện thoại đã phai nhạt không ít, cô đứng ngay trước xe, nhìn ngắm chiếc Cruiser sau khi cải tiến chẳng khác xe mới tinh là bao, cuối cùng cũng sinh ra mấy phần cảm kích Phó Tầm.
Đây chính là cảm giác ôm đùi đại gia đó…
Cô không kịp chờ đợi trèo lên xe lái thử.
Không có bất ngờ gì xảy ra, hệ thống phanh của Cruiser cũng được Phó Tầm làm cải tiến. Khó trách lúc Phó Tầm lấy xe từ Thắng Tử còn cố ý lên đường lái thử. Cô tiếp tục lái, cảm thụ được trải nghiệm sau khi tăng tốc điều khiển Cruiser, trong lòng vui thích đến mức cơ hồ muốn bùng nổ.
Cải tiến hệ thống động lực, thay đổi cường độ chế tác vật liệu thành trục truyền lực và nửa trục, cùng cường hóa trục đệm bánh kim loại, dùng để đề cao mô-men xoắn. Động lực của Cruiser trực tiếp từ . lên đến .T, tốc độ hộp cũng đổi toàn bộ. Phó Tầm nào phải cải tiến xe đâu…
Đây hoàn toàn là nạm vàng xe.
Khúc Nhất Huyền nhớ lại câu kia của Phó Tầm “Đằng nào cũng nợ rồi, cô cứ nợ tiếp đi”, hổ thẹn không thôi với ý nghĩ nông cạn của mình thế mà cho rằng đó chỉ là câu trêu chọc đơn thuần.
Nếu anh thật sự báo số tiền sau khi cải tiến xe, mẹ nó, cô còn phải trả góp theo tháng đấy…
Sau khi đến núi Minh Sa, Khúc Nhất Huyền lái sang bên đường dừng xe tạm thời của khu ngắm cảnh, tiếp tục gọi điện thoại cho Khương Doãn.
Cô nhẫn nại nhìn từng du khách lục tục đi ra khỏi khu ngắm cảnh. Cửa sổ xe nửa mở, cô ghé mắt tập trung, bên mặt như muốn tan vào trong bóng đêm lộ ra một loại cảm giác như một khúc phim.
Ngón tay cô khoác trên tay lái nhẹ nhàng gõ từng nhịp.
Điện thoại của Khương Doãn vẫn ở trạng thái tắt máy.
Khúc Nhất Huyền dần dần mất kiên nhẫn.
Cô xuống xe, dựa vào cửa xe ngắm biển người đang tuôn ra sau khi khu ngắm cảnh đóng cửa.
Đàn lạc đà tan tầm bị chủ nhân dắt đi, chạy chậm theo trật tự qua đường cái. Khác với tiếng đạp trên cát, khi móng chân cứng cua lạc đà tiếp xúc với đường nhựa phát ra tiếng vang lách cách như tiếng vó ngựa.
Trong tiếng bước chân có vẻ hơi nhẹ nhàng, hình ảnh lạc đà cao lớn giống như đang chầm chậm đi trên vó nhọn.
Có du khách ngừng chân quan sát, chụp ảnh.
Trong ánh đèn flash lấp lóe, bóng đêm của Đôn Hoàng ồn ào náo động tựa như hoàn toàn ngừng lại tại giờ khắc này, điện thoại của Khúc Nhất Huyền vẫn ở trạng thái cúp máy từ lúc nãy, cô cất bước đi vào khu ngắm cảnh.
Đội cứu viện Tinh Huy luôn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp với các khu ngắm cảnh trên đường vành đai Tây Bắc.
Sau khi Khúc Nhất Huyền đưa ra chứng minh công tác, không bị bất cứ ngăn cản gì, trực tiếp vào khu làm việc của khu ngắm cảnh núi Minh Sa.
Cô nói rõ ý đồ đến xong, khu ngắm cảnh để lại một nhóm cán bộ và nhân viên công tác sàng lọc video theo yêu cầu của cô để xác nhận hành tung của Khương Doãn.
Nửa tiếng sau.
Video được chọn ra, nhân viên công tác của khu ngắm cảnh ở bên một bàn điều khiển khác kêu Khúc Nhất Huyền xem video nhận mặt Khương Doãn: “Tiểu Khúc gia, cô đến xem có phải người này hay không?”
Khúc Nhất Huyền dời bước đi qua xác nhận.
Video không rõ lắm, nhưng cách ăn mặc của Khương Doãn hôm nay tương đối đặc biệt.
Cô ta đeo một cái ba lô to, trên cổ còn treo một cái túi nhựa đựng máy ảnh, thân váy đỏ bị gió thổi lên nhẹ nhàng nhảy múa, tựa hồ điệp muốn thuận gió bay đi.
Bức ảnh này khiến Khúc Nhất Huyền không thể khống chế được mà nhớ tới đuôi đèn xe đỏ rực trong Khả Khả Tây Lí bốn năm trước.
Ánh mắt cô lần theo con chuột khóa trên người Khương Doãn, cảm giác mơ hồ quen thuộc khiến cô khó chịu, trong nháy mắt, giống như là xuyên qua Khương Doãn cô nhìn thấy Giang Nguyên.
Hô hấp của cô dần dần ngưng lại, lồng ngực phập phồng đòi hỏi nhiều dưỡng khí hơn.
Ngắn ngủi trong một phút, môi cô trắng bệch, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Nhân viên công tác đợi thật lâu không thấy cô xác nhận, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Tiểu Khúc gia?”
Khúc Nhất Huyền hoàn hồn, tầm mắt hạ xuống, không yên lòng gật gật đầu: “Là cô ấy.” (muốn đổi thành ‘nó’ ghê)
Nhân viên công tác thấy sắc mặt cô không tốt lo lắng hỏi: “Cô có muốn đi nghỉ ngơi một lát không? Bên này có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô.”
“Không sao.” Khúc Nhất Huyền cúi người, thấp giọng nói: “Cậu mau chóng giúp tôi nhìn xem hành tung cuối cùng của cô ấy.”
“Được.” Nhân viên công tác tiếp tục điều tra giám sát, cô đứng dậy, tránh ra hành lang gọi điện thoại cho Phó Tầm.
Tiếng chuông còn chưa vang được mấy tiếng đã bị Phó Tầm nhận máy. Giọng anh thật thấp thật trầm, còn lộ ra mấy phần lười biếng cùng thanh nhàn: “Về rồi?”
“Tôi còn ở núi Minh Sa.” Khúc Nhất Huyền nâng cổ tay nhìn giờ, nói ngay vào điểm chính: “Tôi gọi điện thoại cho Khương Doãn nhưng cô ấy cứ tắt máy mãi, tôi lo xảy ra chuyện nên trực tiếp tới bộ phận điều tra giam sát xác nhận.”
Phó Tầm ở bên kia trầm mặc mấy giây, hỏi: “Chừng nào thì cô bắt đầu cảm thấy cô ta không thích hợp?”
“Buổi chiều.” Khúc Nhất Huyền cắn cắn ngón tay, nhanh chóng chỉnh lại tuyến logic, nói: “Buổi chiều lúc tôi đưa cô ấy đến núi Minh Sa đã cảm thấy tình trạng của cô ấy không đúng lắm. Cũng không phải tuyệt vọng trầm cảm muốn tự sát, mà là cất giấu bí mật muốn thăm dò nhưng lại sợ bị phát hiện…” Cô dừng một chút, nhất thời không xác định được lời mình nói Phó Tầm có hiểu hay không.
Phó Tầm nhanh nhạy hiểu được tại sao cô dừng lại, nói: “Cô tiếp tục đi.”
“Sau khi cô ấy xuống xe thì vào quầy bán quà vặt sau đó phát hiện tôi còn ở ven đường quan sát cô ấy. Vì tránh hiểu lầm không cần thiết nên tôi lái xe rời đi. Buổi chiều gọi điện thoại cho cô ấy điện thoại có thông. Tiếng chuông reo ba lần thì bị cúp máy, sau đó gọi lại thì tắt máy.” Khúc Nhất Huyền nhíu mày, đầu ngón tay vẽ hai lần lên tường trắng, cả người toát ra phiền giận vô cớ.
Thật sự là ứng với câu nói kia của Phó Tầm sợ cô ta không đủ gây chuyện, lại sợ cô ta gây ra chuyện lớn.
“Cô đừng vội.” Thanh âm của Phó Tầm trầm ổn, vừa đó mà đã mau chóng tiêu hóa được những tin tức cô cung cấp lại còn duy trì được tỉnh táo hiếm thấy: “Đôn Hoàng không có người nhằm vào Khương Doãn, coi như cô ta mất tích cũng khẳng định là mất tích có kế hoạch. Cô điều chỉnh lại tâm tình, theo chương trình cứu viện làm từng bước một, đừng vì cô ta là Khương Doãn, trên người cô ta có bí mật cô không biết nên loạn trận trước.”
“Bất luận cô ta xuất phát từ mục đích gì, trong thời gian ngắn cô ta nhất định vẫn còn an toàn.”
Khúc Nhất Huyền hơi ngừng lại, như bị Phó Tầm đánh thức.
Cô vuốt cằm, gật gật đầu: “Tôi không có loạn, chỉ là có chút bực bội. Khương Doãn so với người khác vẫn có chút khác biệt…”
Lời nói đến đây là dừng, cô không nói tiếp. Nhưng với những lời nói chưa hết kia, cô không cần phải nói, Phó Tầm cũng có thể hiểu.
Anh tắt điện thoại trước, nói: “Tôi tới ngay đây.”
Trước khi Phó Tầm đến, Khúc Nhất Huyền đi một chuyến đến quầy bán quà vặt ở cửa khu ngắm cảnh. Khách của khu ngắm cảnh còn chưa tan hết, quầy bán quà vặt cũng chưa đóng cửa hoàn toàn. Lúc Khúc Nhất Huyền đến, ông chủ đang hạ chòi hóng mát bên ngoài kệ hàng.
Lúc nghe Khúc Nhất Huyền hỏi về Khương Doãn, ông ta mê mang một hồi, cười nói: “Cô gái à, chỗ tôi không bao giờ thiếu du khách mặc đồ đỏ đeo máy chụp hình tới mua đồ, mặc quần áo đỏ chụp ảnh đẹp lắm nha.” ông ta quay người, giật giật chồng váy đỏ như bán sỉ trên kệ hàng: “Cô nhìn đi, chính tôi còn bán nè.”
Khúc Nhất Huyền đụng phải một cái mũi xám, nhẫn nại tính tình, hỏi: “Vậy ngài có thể ngẫm lại một chút không, có ấn tượng đặc biệt gì đó?”
Cô rút chứng minh công tác đội cứu việc Tinh Huy ra: “Tôi cũng là công việc cần, nhờ ngài hao tâm tốn sức.”
Ông chủ nhìn lên thấy chứng minh công tác của đội cứu viện Tinh Huy, động tác dọn quán dừng lại, quan sát Khúc Nhất Huyền tỉ mỉ vài lần: “Tôi biết Tinh Huy, cô đừng gấp để tôi ngẫm lại.” Nửa ngày ông ta cũng không nhớ ra, trong lúc đó ngược lại nghĩ đến cái gì nói cái đó, tung ra một câu: “Đội cứu viện của các cô cũng thật biết ý, người khác đến chỗ tôi nghe ngóng tin tức không phải mua bao thuốc thì là chai nước rồi lôi kéo làm quen với tôi, cô lại trực tiếp móc giấy chứng nhận.”
Khúc Nhất Huyền: “… Tôi đang cai thuốc mà.”
Ông chủ nhìn về phía tấm che nắng trên quầy thu ngân, lúc quay người, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, ‘à’ một tiếng: “Çô nói là lúc hơn ba giờ chiều, mỹ nữ mặc váy đỏ, đeo máy chụp hình, lưng đeo túi lớn đúng không? Tôi có nhớ tới một người, rất trẻ rất xinh đẹp, mua chai nước đá xong còn chờ trong cửa hàng của tôi một hồi, rồi gọi thêm mười bình nước.”
“Tôi thấy cô ấy hình như là đi cùng bạn, cô ấy tới mua thay bạn. Kết quả cô ấy trả tiền xong thì để túi đeo trên lưng xuống, cất toàn bộ nước vào trong túi xách kia. Lúc ấy tôi còn hỏi cô ấy sao không chia cho bạn một chút, cõng mười bình nước thật quá sức. Mà buổi chiều núi Minh Sa cũng hạ nhiệt độ không cần dùng đến mười bình.”
“Tôi thấy cô ấy làm như sắp vào sa mạc chơi không bằng nên mới có ý tốt nhắc nhở. Kết quả một câu cô ấy cũng không nói, cất nước xong đi luôn.” ông chủ đẩy kệ hàng bán quà vặt vào bên trong, cất lều che nắng tắt đèn chiếu sáng, nghe ngóng: “Có thể phiền đến đội cứu viện của các cô, cô gái kia xảy ra chuyện gì thế?”
Phó Tầm đến vừa đúng lúc, Khúc Nhất Huyền đang vắt hết óc lấy cớ, anh lái Mercedes G chậm rãi dừng ở ven đường.
Anh xuống xe mua một gói thuốc lá, lúc tính tiền nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu cô lên xe chờ.
Khúc Nhất Huyền thấy ông chủ cúi đầu trả tiền thừa, căn bản không để ý đến cô, sải bước lên ghế phụ xe.
Lúc Mercedes G dừng ở ven đường cô còn chưa lưu ý, chờ ngồi vào trong xe, nhìn đồ vật quen thuộc bên trong lại thấy buồn bực.
Phó Tầm đã lái xe đến Đôn Hoàng từ lâu rồi?
Cô không nghi hoặc quá lâu, sau khi Phó Tầm lên xe, tiện tay ném bao thuốc vào chỗ ngồi phía sau, vừa cài dây an toàn vừa giải thích: “Sợ trên đường cần dùng xe, mà thuê thì quá phiền phức còn dùng không thuận tay, nên vẫn để cho người ta lái theo ở phía sau, dừng ở trạm.” Anh nâng mắt, hỏi: “Đây có coi là giấu diếm cô không?” Khúc Nhất Huyền bị hỏi trở tay không kịp, phản ứng chậm lụt lắc đầu: “Không tính, không tính.” Nói xong lại cảm thấy câu trả lời này làm sao nghe có chút khó chịu, giống như cái gì cũng muốn Phó Tầm báo cáo với mình.
Cô lập tức đổi giọng: “Cái này không xung đột đến quan hệ hợp tác của chúng ta, anh cứ tùy ý là được.”
Phó Tầm vốn là cố ý đùa cô, đã đạt được mục đích nên cũng không dây dưa nhiều, ngược lại hỏi cô: “Thăm dò được cái gì rồi?”
“Ông chủ quầy bán quà vặt nói Khương Doãn mua mười bình nước.” Khúc Nhất Huyền tư duy kín đáo, cơ hồ là lập tức chuyển đổi được lượng nước Khương Doãn cần dùng ngay: “Khương Doãn không thích uống nước, lượng nước cô ấy uống một ngày không vượt quá một trăm ml. Nhưng bây giờ trong tình huống bình thường, không phải phơi dưới nắng gắt, không mất nước, không có vận động dữ dội.”
Phó Tầm nhíu mày, ghé mắt nhìn cô. “Cô nói không sai, cô ta mất tích có kế hoạch. Cô ta không có khái niệm về sa mạc, chỉ nghe nói Tuân Hải Siêu chết vì thiếu nước cho nên dùng hết khả năng có thể gồng gánh nước mang đi. Tính theo lượng nước cô ta dùng bình thường, mười bình này có thể dùng để chống đỡ năm ngày.”
Phó Tầm gật đầu phụ họa: “Không nói xa, cảnh khu bên kia còn chưa có tin tức?” “Không có.” Khúc Nhất Huyền đau đầu nhéo nhéo mi tâm: “Tôi đang chờ tin tức xác nhận hành tung sau cùng của cô ấy rồi báo cảnh sát, huy động cứu viện lục soát.” Dưới đèn đường, ánh mắt của cô sáng tỏ trong tình thế bắt buộc: “Chờ tôi tìm được, không thể không lột một lớp da của cô ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bắc Tử: Tầm ca theo đuổi tương đối truyền thống, trực tiếp dâng tiền dâng xe.