Đuôi lông mày Khúc Nhất Huyền khẽ nhếch, mắt nhìn Phó Tầm.
Người kia tư thế ngồi lười biếng, giống như những lời đàm luận lúc này đều không có quan hệ gì với mình, ánh mắt rơi vào bối cảnh ở cửa trước, hơi xuất thần.
Cô thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía tóc vàng.
Tóc vàng rất hưởng thụ cảm giác được người nhìn chăm chú, hắn cúi đầu uống một ngụm mao tiêm, nhếch miệng cười một tiếng: "Nhà gái sau khi biết bình ngư tảo trong tay là hàng giả, thiếu chút thì phát điên rồi, đánh chết cũng không tin bảo vật gia truyền đang êm đẹp sao lại thành giả. Tầm ca của chúng tôi trên lĩnh vực giám định khảo cổ từ trước đến nay là có gì nói đó, không giả dối. Sờ lên vết ẩu tả ở miệng bình, nói "Hoa văn ngũ sắc trên bình sứ ngư tảo này thủ nghệ thô ráp, màu men cũng chưa kịp làm cũ, hẳn là vừa ra khỏi lò không bao lâu"."
"Nói đến nước này, ai cũng có thể nghe hiểu. Nhà gái kỳ thật sớm đã có dự cảm, cảm thấy Lượng tử không có ý tốt chỉ là không muốn tin tưởng. Dù sao sớm chiều ở chung hơn hai năm, phòng cũng mua, người nhà cũng tiếp nhận, con cũng mang thay hắn, còn có cái gì không vừa lòng? Dù là nuôi con rùa đen, cũng bồi dưỡng ra được tình cảm chứ. Huống chi hai người ngay từ đầu là quan hệ người yêu, như keo như sơn."
"Tầm ca là người lương thiện, thấy nhà gái như vậy, liền giúp cô ấy gọi điện thoại cho Thiết gia nói giúp. Nhưng con người, thời điểm nên nhẫn tâm phải nhẫn tâm một chút. Không phải sao, nhà gái căn bản biết không cảm ơn, thừa dịp Tầm ca gọi điện thoại thuận tay lấy ngọc bội Câu Vân đi."
"Sau khi lấy ngọc bội đi, nhà gái gọi điện thoại cho Lượng Tử. Ngày đó tôi nhớ rất rõ ràng, Lượng tử hẹn tôi ra, nói trả lợi tức trước. Trả xong tiền, lại mời tôi đến "Nhân gian hồng trần" ngâm trong bồn tắm kỹ viện. Tiểu thư ở "Nhân gian" xoa bóp ấn đến một nửa, hắn tiếp một cuộc điện thoại, là nhà gái gọi tới. Lượng Tử lúc ấy cho là tôi đã ngủ thiếp đi nên cũng không tránh tôi."
"Nhà gái nói với Lượng tử, cô ấy biết bình ngư tảo bị đánh tráo, nhưng trong nhà hiện tại một đống cục diện rối rắm, cô ấy không muốn náo lên, lại để cho người nhà quan tâm. Đây chính là bảo vật gia truyền, nếu để cho người nhà cô ấy biết bị Lượng Tử vụng trộm đổi thành hàng giả, đoán chừng sẽ bị làm cho tức chết."
"Lượng tử cảm thấy nhà gái hướng về hắn, rất biết đại thể, lúc lại mở miệng ngữ khí cũng khá hơn không ít, qua loa tắc trách để cô ấy ở nhà dưỡng thai thật tốt, hắn cùng Thiết gia là bạn bè cũ, sẽ mau chóng giải quyết vấn đề nợ nần của em vợ nhà hắn. Nhưng lúc đó đi, Lượng Tử đến vé máy bay cũng đã mua, mang theo một tiểu thư đã rời sân khấu muốn xuất ngoại nghỉ phép."
"Nhà gái khả năng nghe ra hắn dự định muốn đi thẳng một mạch, liền vứt ra cái mồi. Nói cô ấy bị ma quỷ ám ảnh, trộm khối ngọc bội từ chỗ Tầm ca, cô ấy có thể không so đo chuyện bình ngư tảo, muốn Lượng tử về bán ngọc bội trước, đổi lấy bình ngư tảo. Chỉ cần trả hết tiền nợ của em trai cô ấy, còn lại đều cho hắn. Nếu là hắn muốn đi, cô ấy cũng không ngăn, chờ mọi chuyện qua đi sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng với người trong nhà, bọn họ sẽ hảo tụ hảo tán."
"Lượng tử không ngốc, hắn lo lắng nhà gái nghĩ chiêu lừa hắn trở về, liền muốn nhà gái chụp ảnh cho hắn nhìn. Sau khi nhà gái truyền ảnh chụp, nói với Lượng tử, ngọc bội kia giá trị tối thiểu là gấp hai bình ngư tảo. Chỉ cần hắn có bản lĩnh thả ngọc bội ra, lấy được tiền, bất kể là ngồi tù hay là Tầm ca phát hiện truy cứu, tự cô ấy sẽ chịu."
Tóc vàng thở dài, híp mắt nói: "Có người giải quyết tốt hậu quả, Lượng tử đương nhiên tâm động, để nhà gái mang ngọc bội đến khách sạn tìm hắn. Để phòng vạn nhất, hắn cố ý mở hai gian phòng, cách một đầu hành lang, có thể nhìn lẫn nhau. Tôi lúc ấy ở căn phòng cách vách cùng hắn, sau khi nhà gái đến, hắn liền dời ghế ra sau cửa quan sát. Sau một giờ, xác nhận nhà gái là đơn độc tới, lúc này mới mở cửa thả người tiến vào."
"Chuyện phía sau tôi không được rõ lắm, loại chuyện âm hiểm này Lượng tử không có khả năng để cho tôi nghe được. Nhà gái đại khái chờ đợi trong phòng nửa giờ, tôi lại nghe được động tĩnh, là âm thanh đập đồ ở phòng sát vách. Tôi thấy tình thế không đúng, lập tức tìm tiếp tân khiếu nại phòng Lượng Tử kia tạp âm quá lớn quấy rầy nghỉ ngơi, để quản lý khách sạn đi nhìn xem."
"Nhà gái là suy nghĩ nói chuyện không ổn sẽ đồng quy vu tận cùng Lượng Tử, trong túi mang theo thanh đao, làm Lượng Tử phá tướng, vết thương hẳn là rất sâu, có thể nhìn thấy cả xương cốt. Nhà gái cũng bị Lượng Tử đánh cho không nhẹ, lúc đưa đến bệnh viện đã không còn nổi nửa cái mạng, đứa bé cũng không thể lưu lại. Tôi cố đưa nhà gái đi bệnh viện, Lượng Tử nhân lúc đó thừa cơ chạy, đến nay cũng không gặp lại."
Khúc Nhất Huyền gật đầu: "Rất giống phim nhiều tập lúc h."
Tóc vàng cười ngượng ngùng, hắn sờ lên đầu tóc vàng rối bời của chính mình, nói: "Cuộc sống mà, chính là vậy."
Còn rất có cảm xúc?
Khúc Nhất Huyền chuyển cái ly, hỏi Phó Tầm: "Tôi nhớ anh nói việc ngọc bội Câu Vân này dính tới án mạng, là thế nào?"
Tóc vàng đoạt lời đáp: "Còn có thể thế nào, nhà gái cảm thấy có lỗi với cha mẹ đã dưỡng dục mình hơn hai mươi năm, tự sát. Em trai và chị gái tình cảm sâu sắc, đưa xong chị gái đoạn đường cuối cùng, xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi. Thật là một gia đình phần tử trí thức tốt đẹp, bị Lượng Tử hại đến cốt nhục ly tán, đằng đông lạc về đằng tây. Chỉ để lại hai ông bà già, cao tuổi rồi còn phải trả món nợ kia."
"Chuyện này lúc ấy, huyên náo dư luận Nam Giang xôn xao, trong diễn đàn còn có người làm thành linh dị cố sự về bình ngư tảo ngũ sắc, nâng giá món bảo bối này lên trời. Đại khái tháng sáu bốn năm trước, Tầm ca tìm tới Thiết gia, nhờ Thiết gia ra mặt thu hồi lại bình ngư tảo ngũ sắc đưa về nhà gái." Tóc vàng nói đến đây, nhịn không được "chậc" một tiếng, cực kỳ hâm mộ.
Cũng không biết hắn đang hâm mộ Phó Tầm ra tay hào phóng, hay là đang hâm mộ nhà gái không cần bỏ ra một phân tiền liền có người giàu có ngốc nghếch hỗ trợ chuộc bảo vật gia truyền về.
"Sự tình không khác lắm chính là như vậy, chuyện về sau hẳn là cô đều biết." Tóc vàng nói một đoạn lớn như thế, miệng đắng lưỡi khô.
Một ly mao tiêm, bị hắn rót nguyên lành vào trong bụng, hắn giống như còn chưa giải khát, đứng dậy từ trên bàn khách sạn cầm bình nước khoáng, ừng ực ừng ực uống cạn non nửa bình.
Thiết Diệp thấy thế, cười tủm tỉm nói: "Cô gái còn có nghi vấn gì sao?"
Nghi vấn ngược lại không có.
Phó Tầm là một trong những người trong cuộc, tình huống năm đó anh nhất định hiểu kỹ lưỡng hơn, phương diện chi tiết có thể đợi khi chỉ còn lại hai người bọn họ lại tự mình cân nhắc xác nhận. Huống hồ, bối cảnh làm hợp tác này, hiệu quả và lợi ích phát huy ngoại trừ giúp cô hiểu rõ hơn đầu đuôi mọi chuyện cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.
Thiết Diệp hỏi như vậy, là sốt ruột muốn biết ở chỗ cô có tin tức liên quan đến Bùi Vu Lượng.
Cô cũng không giấu diếm: "Cuối tháng sáu, việc Bùi Vu Lượng bao hết xe của tôi đi tới ba hãng cầm đồ lớn nhất ở Đôn Hoàng giám định ngọc bội, Thiết gia khẳng định biết. Luận tin tức, tôi khả năng không thể biết nhiều hơn ông, nhưng thắng ở tương đối kịp thời."
Cô chỉ một cái nơi dưới chân, nói: "Nơi này, xem như địa bàn của tôi."
Thiết Diệp mỉm cười, khá hào hứng: "Khúc tiểu thư đây là đang trách tôi không mời mà tới?"
Khúc Nhất Huyền thấy đối phương lĩnh ngộ được ý tứ của mình, bắt đầu bổ lời xã giao: "Sao dám, chẳng qua là tôi muốn nói tôi làm việc ở tây bắc so với ông dễ dàng hơn mà thôi."
Thiết Diệp cũng biết Khúc Nhất Huyền không phải nhân vật nhỏ, thoạt đầu là cố kỵ Phó Tầm, về sau là do dự trêu chọc dễ dàng gây tai hoạ mới giằng co một thời gian.
Cô mới nói ra mấy câu, càng khiến Thiết Diệp kiên định ấn tượng Khúc Nhất Huyền không dễ chọc.
Hắn làm nghề này, muốn đứng vững không ngã, ngoại trừ nhờ cậy thủ đoạn cùng nhân mạch, giao tế cũng vô cùng quan trọng. Hắn vốn cũng không muốn cứng đối cứng với Khúc Nhất Huyền, thấy thế, lập tức phóng thích thành ý của mình: "Đó là điều tất nhiên, có Khúc tiểu thư và Phó tiên sinh hỗ trợ, tôi nhất định sẽ không tự tiện nhúng tay tăng thêm trở ngại chứ không giúp được gì. Chỉ là hai vị đồng ý giúp đỡ, tôi cũng muốn biết tình huống cặn kẽ, lúc cần hỗ trợ mới không luống cuống tay chân để ra tay nào trước cũng không biết."
Nói có sách mách có chứng, cũng không coi là xằng bậy.
Khúc Nhất Huyền hài lòng, nhả ra: "Thiết gia là muốn biết tình huống phương diện kia?"
"Cái khác tôi cũng không quan tâm làm gì." Thiết Diệp vuốt vuốt cái cốc, ánh mắt từ trên mặt Phó Tầm trượt đến trên thân Khúc Nhất Huyền, sau khi dừng lại mấy giây, hắn mỉm cười: "Tôi muốn biết phải chăng cô có đầu mối Bùi Vu Lượng hiện tại ở đâu."
Bùi Vu Lượng đã có thể vì một viên ngọc bội Câu Vân ẩn núp nhiều năm như vậy, dù cho hiện tại nhiều lần lộ chân ngựa, cũng không dễ dàng bắt được bím tóc của hắn.
Đầu tháng chín hắn lo lắng đại hội Đôn Hoàng nghiêm tra sẽ bại lộ hành tung của hắn, cho nên vội vàng rời khỏi Đôn Hoàng.
Cuối tháng chín, tin tức về ngọc bội Câu Vân từ Quyền Khiếu truyền ra, toàn bộ mọi người trong giới đồ cổ đều biết.
Ngay sau đó, trước khi Thẩm Chi Chi mất tích mấy ngày, lại đến nay thi thể sớm bị phát hiện xuất hiện trong hầm mộ tại cổ mộ Đô Lan.
Những chuyện này nhìn như không có liên hệ, nhưng trong mơ hồ lại có một sợi dây xâu chuỗi các manh mối với nhau.
Những việc này, đều có quan hệ với Quyền Khiếu.
Hắn nhìn như chỉ là một mối liên hệ do Viên Dã tạm thời nhờ tìm tới, nhưng trên kế hoạch, phía trên những chuyện này có chuyện nào không có quan hệ với hắn?
Thần sắc cô như thường, nửa điểm nhìn không ra cảm xúc khác thường gì.
Thiết Diệp chỉ nhìn thấy cô nhíu mi suy tư mấy giây, mang chút vui vẻ hồi đáp: "Có."
Đơn giản một chữ, ngữ khí chắc chắn, hữu lực.
Thiết Diệp cười to, cũng không hỏi manh mối ở đâu, là cái gì, nâng chén lên, ngữ khí nhẹ nhàng mười phần: "Đã thế, tôi an tâm. Tiếp theo mặc kệ là ra người xuất lực hay là xuất tiền, chỉ cần Phó tiên sinh cùng cô cần, xin cứ tùy thời mở miệng."
Hắn đưa tay, kéo qua Tóc vàng ngồi bên tay, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tôi đây, ngày mai sẽ về Nam Giang. Sáu tháng cuối năm bận nhiều việc, cứ ở đây mãi cũng không được. Tôi lưu lại mấy người, đều ở trong phòng này, để tùy thời phụ một tay."
Phó Tầm đúng lúc đó xen vào nói: "Người giữ lại không có tác dụng gì, dưới tay cô ấy có một đội xe, muốn dùng người cũng sẽ không làm phiền người khác trước."
Hắn cùng Thiết Diệp có quan hệ nhiều năm, nhưng ngoại trừ chuyện Bùi Vu Lượng thì chưa từng trò chuyện chuyện khác, càng không cần nhắc tới giao tình.
Thiết Diệp muốn lấy lại tiền từ trong tay Bùi Vu Lượng, nhất định phải đến mượn hắn thế. Cho nên đối với Phó Tầm, hắn kiêng kị, tôn trọng, không dám lỗ mãng.
Phó Tầm đã mở miệng, Thiết Diệp cũng biết người mình để lại cũng vô dụng, nếu nhất định kiên trì sẽ chỉ tự dưng chọc người ghét. Hắn biết phân tấc, cho nên mở miệng nói: "Vậy thì nghe theo Phó tiên sinh."
Chờ đưa Phó Tầm cùng Khúc Nhất Huyền rời đi, Thiết Diệp đóng cửa lại, ấn đường khóa chặt, đứng tại phía sau cửa không nói một lời.
Tóc vàng còn vì chính mình được Thiết Diệp coi trọng đắc chí, còn chưa kịp khoe khoang, thấy biểu tình này của Thiết Diệp, bồi mấy phần cẩn thận, hỏi: "Thiết gia, ngài cảm thấy việc này không ổn?"
"Không phải." Việc này không có chỗ nào không ổn, Phó Tầm muốn truy hồi ngọc bội Câu Vân, đây là chuyện ván đã đóng thuyền. Đã có đồng dạng mưu cầu cùng mục tiêu, cũng không cần lo lắng Phó Tầm sẽ phản bội.
Chút năng lực phán đoán ấy, Thiết Diệp vẫn phải có.
Hắn hướng phòng khách đi hai bước, quay đầu hỏi Tóc vàng: "Chúng ta lúc trước thu được tin tức từ Đôn Hoàng, điều tra Khúc Nhất Huyền, đến cuối cùng đuổi tới canh giữ ở bên trong khách sạn Đôn Hoàng... Cậu không cảm thấy giống như có người cố ý từng bước một dẫn chúng ta tới sao?"
Trí thông minh của Tóc vàng không đủ, vắt hết óc cũng không liên hệ đến những chuyện liên quan bên trong: "Đây không phải là... Làm từng bước, chính ngài lựa chọn sao?"
"Đúng vậy." Thiết Diệp sờ lên đầu, thầm mắng một câu: "Nhưng tao vẫn cảm thấy tao bị thằng nhóc Phó Tầm này đùa bỡn."
Lúc trước bắt đầu từ lúc hắn đạt được tin tức Bùi Vu Lượng có ngọc bội Câu Vân trong tay từ Phó Tầm, là hắn biết, Phó Tầm đây là thuận đường mượn tay hắn, làm chuyện của mình.
Dù sao hắn cũng được thuận tiện và chỗ tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ sau khi có tin tức của ngọc bội Câu Vân lần nữa, Phó Tầm sống chết mặc bây, để hắn đào sâu ba thước móc ra Bùi Vu Lượng rồi ngư ông đắc lợi là đủ.
Nhưng từ khi Khúc Nhất Huyền xuất hiện, sự tình không còn như trước...
Thiết Diệp thậm chí sinh ra ý nghĩ chính mình còn nằm trong tính toán của Phó Tầm, chẳng lẽ lại dẫn hắn tới Đôn Hoàng chỉ vì giúp nói rõ chuyện Bùi Vu Lượng từ đầu đến cuối?
...
Hừ, cái thằng ranh con này!
Hóa ra hắn trong suy nghĩ của Phó Tầm, chỉ là một cái miệng thôi à.
Lúc rời khỏi khách sạn, đã là bốn giờ chiều.
Đôn Hoàng cùng Nam Giang lệch gần hai giờ, rõ ràng nên là tàn ảnh lúc hoàng hôn chạng vạng tối, cố tình sắc trời Đôn Hoàng lại thật đẹp, buổi chiều vừa qua khỏi ban trưa, gió nhẹ từ từ thổi qua, nhiệt độ không khí mát mẻ.
Nhẹ nhàng giải quyết một sự kiện như vậy, Khúc Nhất Huyền có chút ngoài ý muốn.
Nhưng càng nhiều hơn chính là thả lỏng.
Không có cái gì dày vò hơn so với việc hai mặt thụ địch.
Sau khi lên xe, cô nhìn điện thoại trước.
Trong cột nhắc nhở tin tức trên màn hình điện thoại di động sạch sẽ, không có bất kỳ tin chưa đọc nào.
Khúc Nhất Huyền nhẹ nhàng thở ra, gọi điện thoại cho Viên Dã.
Viên Dã rất nhanh đã nhận điện: "Tiểu Khúc gia, cô và Tầm ca đã nói chuyện xong rồi à?"
Khúc Nhất Huyền trước đó đã thông báo với Viên Dã, buổi chiều cô cùng Phó Tầm có chuyện rất quan trọng phải xử lý, khả năng không thể kịp thời trả lời tin tức của cậu ta, để cậu ta tự linh hoạt chút.
Cô "ừ", hỏi: "Bên cậu thế nào?"
"Rất tốt, bây giờ tôi đến trấn Thất Lý rồi."
Khúc Nhất Huyền lại hỏi: "Khương Doãn đâu?"
"Ở bên cạnh tôi đây." Cậu ta đưa di động đưa tới trước mặt Khương Doãn, "Cô nhanh lên tiếng, để Khúc gia biết tôi không có bắt nạt cô."
Khương Doãn không phản ứng cậu ta, điện thoại càng là ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một chút, trực tiếp đẩy ra: "Làm gì vậy, anh đừng cản trở tôi chơi game."
Viên Dã ủy khuất: "Khúc gia cô nghe, cô không ở đây cô ấy có bao nhiêu ghét bỏ tôi."
Khúc Nhất Huyền nghe được thanh âm của Khương Doãn liền an tâm: "Tôi ở trên đường đến chỗ Phó Tầm ở nội thành Đôn Hoàng chờ cậu qua hội hợp."
Viên Dã "ui" một tiếng, nói: "Vậy gặp mặt trò chuyện tiếp."
"Được."
Cúp điện thoại, Khúc Nhất Huyền lái xe, lách qua đường nội thành Đôn Hoàng, rẽ vào đường nhỏ đến địa điểm ước định cùng Viên Dã.
Trong xe quá an tĩnh, vì để tránh lúc cho một mình xấu hổ, cô tiện tay vặn ra kênh quảng bá nghe phân tích tình hình giao thông. Lúc ở giữa mở quảng cáo, cô giống như vô tình hỏi một câu: "Tóc vàng nói bình ngư tảo ngũ sắc là tháng sáu bốn năm trước anh nhờ Thiết gia ra mặt lấy trở về? Nếu tôi không lý giải sai, vậy sẽ là lúc anh mới từ Khả Khả Tây Lí về Nam Giang đi."
Phó Tầm đối với thời gian này ký ức khắc sâu, hầu như không cần xác nhận, trong đầu rất nhanh đã vẽ ra cảnh tượng năm đó.
Bùi Vu Lượng mấy năm trước đi theo Thiết gia làm việc, làm quen không ít người quyền quý, bình ngư tảo ngũ sắc lại bị hắn vụng trộm bán qua tay, không thấy bóng dáng hắn, đường đi của bình ngư tảo rất khó điều tra rõ.
Anh phí không ít công phu, dùng không ít con đường mới lấy được đồ vật trở về, cực kì bức thiết.
Sợ mất cơ hội tốt, lại không biết sẽ phải chờ bao lâu.
"Chuyện năm đó không liên quan gì đến tôi." Anh làm sáng tỏ: "Lúc cô ấy tới tìm tôi, đã biết bình ngư tảo bị Bùi Vu Lượng đổi đi. Cô ấy là đi cầu tôi ra mặt, ở trước mặt Thiết gia làm giả giám định. Cô ấy muốn đem bình ngư tảo thế chấp cho Thiết gia để tạm thời giải quyết khốn cảnh, chờ trong nhà thở ra được một hơi này, cô ấy sẽ nghĩ biện pháp bổ sung lỗ thủng kia."
"Đạo đức nghề nghiệp cùng tín ngưỡng của tôi đều không cho phép tôi làm giả giám định, đây cũng là môn quy đầu tiên của Phó gia tôi. Tôi chỉ đáp ứng giúp cô ấy xin mấy ngày khoan thứ cùng Thiết gia, chỉ là không nghĩ tới khi cô ấy cùng đường mạt lộ, lại chọn loại phương thức này. Giúp cô ấy truy hồi bình ngư tảo là vì đạo nghĩa, dưới trường hợp đủ khả năng, có khả năng giúp đỡ lại giúp."
Đường nhỏ an tĩnh rút đi thành thị phồn hoa, tiếng dòng điện chói tai khe khẽ kia dường như cũng tại thời khắc này đi xa, trong xe, yên tĩnh lại dịu dàng. "Nắm được tin tức bình ngư tảo là một tuần cuối cùng làm người tình nguyện trong Khả Khả Tây Lí, trong một tuần này, Chú Phục vẫn luôn thay tôi chu toàn. Xác định đêm có thể giao dịch là một đêm trước khi cô tiến vào Khả Khả Tây Lí. Nguyên nhân tôi lập tức phải rời cương vị, ngoại trừ thời gian rút lui đã quy định xong, cũng bởi vì sáng sớm hôm đó có máy bay chờ tôi ở sân bay Lhasa."
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Từng đoạn đều là tâm cơ boy!!!