Không đợi Phó Tầm trả lời, mười phút đã qua, Thượng Phong đứng trên sườn núi hò hét mọi người tập hợp.
Khúc Nhất Huyền vẫn chờ Bùi Vu Lượng đáp lời, không có trì hoãn, cất bước đi ngay. Thoáng chốc cô đã đi đến nơi, Bùi Vu Lượng dập điếu thuốc, khách khí nói: "Tôi đã thương lượng với tổng giám, đêm nay thời tiết tốt như vậy, không đến mức nói trở trời là trở trời ngay được. Hai từ nghe đồn này từ trước đến nay đều là nghe nhầm đồn bậy, nói ngoa. Tiểu Khúc gia, vậy cô xem?" Ngụ ý của hắn là, cứ theo đi kế hoạch lộ tuyến của hắn đi.
Điều nên nói Khúc Nhất Huyền đều đã nói lúc ở trên xe, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại không có ý nghĩa, thậm chí còn có thể khiến người ta cảm thấy mình lắm điều.
Cô ra vẻ do dự.
Suy nghĩ mấy giây, Khúc Nhất Huyền ngẩng đầu nói: "Tôi vẫn đề nghị thừa dịp bây giờ chúng ta còn chưa xâm nhập vào nội địa quần thể Hồng Nhai thì nhanh chóng lui đến khu vực an toàn."
Bùi Vu Lượng không tỏ thái độ ngay lập tức.
Tổng giám và Khúc Nhất Huyền nói y hệt nhau —— bây giờ cách biên giới quần thể Hồng Nhai không xa nên còn có chỗ trống rút lui.
Nếu vận khí thật sự không tốt, gặp phải thời tiết thay đổi thì cái gì cũng không còn kịp nữa.
Khúc Nhất Huyền thấy Bùi Vu Lượng đang nghiêm túc cân nhắc, cô rủ mi xuống, như có như không nhấn cái bật lửa.
Khi người ta đang đắm chìm trong suy nghĩ ghét nhất là có tạp âm quấy nhiễu. Cô giống như không hề cảm giác thấy gì, tay ấn lên điểm khép mở của bật lửa hết tắt đi lại bật lên.
Cạch, cạch, cạch... Mắt thấy mi tâm Bùi Vu Lượng dần dần khóa chặt, Khúc Nhất Huyền mới thu cái bật lửa trong tay lại, đúng lúc gọi Bùi Vu Lượng một tiếng: "Ông chủ Bùi?"
Bùi Vu Lượng tựa như vừa lấy lại tinh thần, do dự vài giây, mắt đối mất với tổng giám, thấp giọng nói: "Tiểu Khúc gia đã nói như vậy thì tạm lui đến bên ngoài quần thể Hồng Nhai hạ trại một đêm, hừng đông lại lên đường."
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe thấy Bản Thốn ở nơi xa cất giọng kêu thảm.
Âm sắc của phái nam phần lớn thuộc về giọng thấp, mạnh nhưng giương cao, mấy phần khàn khàn, mấy phần vụn vặt, vang lên giữa Hồng Nhai bốn bề vắng lặng càng có vẻ thê lương hơn bao giờ hết.
Mọi người đều theo tiếng kêu nhìn lại. Sau phút ngắn ngủi tĩnh mịch, giọng Bản Thốn lại vang lên.
Vì cách khá xa nê cũng không nghe rõ anh ta nói thứ gì, chỉ có thể lờ mờ đoán là anh ta lđang hùng hùng hổ hổ nguyền rủa cái gì đó.
Tai Khúc Nhất Huyền nhạy cảm, người khác còn chưa phát hiện đầu mối, cô đã nhăn mi tâm kéo Thượng Phong đến hỏi: "Một mình anh ta đi làm cái gì đấy?"
Thượng Phong bị cô kéo như thế một sửng sốt một chút mới trả lời: "Chôn mìn..." Chôn mìn là giang hồ cách nói giang hồ, ý tứ là "đi WC".
"Tôi định đi cùng anh ấy nhưng Bản Thốn nói chỉ rẽ một cái, tìm góc chết che lại thôi, không đi xa. Tôi mới..."
Khúc Nhất Huyền ngắt lời cậu ta: "Cậu tranh thủ thời gian gọi anh ta về, anh ta mà đi quá hai ba mét thì không về được đâu."
Thượng Phong bị cô hù mặt xanh lét.
Câuj ta đưa anh mắt cầu cứu nhìn tổng giám, thấy hắn gật đầu ngầm đồng ý mới vừa bật đèn pin vừa cao giọng gọi tên Bản Thốn.
Cách một ngọn núi hai người lớn giọng gào tên nhau như những người có tuổi thính lực không còn tinh nữa.
Khúc Nhất Huyền nghe một hồi, đột nhiên hỏi Bùi Vu Lượng: "Ông chủ Bùi cũng không hiểu rõ quần thể Hồng Nhai sao?"
Không đợi Bùi Vu Lượng trả lời, cô phối hợp tiếp tục nói câu: "Khi được chụp từ trên xuống, từng con đường trong quần thể Hồng Nhai như rễ cây giao vào nhau, phức tạp như mê cung. Dù không đến mức lạc đường, nhưng đi nhầm một con đường, thường thường phải tốn vài giờ để đi lại đường đúng."
"Hai năm trước tôi có đưa đội địa chất đến quần thể Hồng Nhai khảo sát, mắt nhìn tấm ảnh máy bay không người lái chụp giống như..." Cô thừa nước đục thả câu: "Anh đoán xem là giống như cái gì?"
"Bàn cờ?" Bùi Vu Lượng hỏi. Khúc Nhất Huyền chuyển cái bật lửa, cười nói: "Giống bộ óc." Tựa như ngại mấy người đang nghe còn chưa đủ buồn nôn, cô lại bổ sung một câu: "Lúc ban ngày mưa to tựa như bộ não đang tự suy tư... Về phần buổi tối như cái gì, tôi cũng không biết."
Bản Thốn được Thượng Phong đưa về, thành thành thật thật, không rên một tiếng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, toàn bộ hành trình luôn cắm cúi đi thẳng.
Bùi Vu Lượng thấy người cũng đã về, an ủi hai câu rồi hỏi: "Vừa rồi cậu trông thấy cái gì?" Bản
Thốn chần chừ một lúc, đáp: "Tôi không đi xa, cũng nhớ kỹ đường, ngoặt một cái... Lúc quay lại phát hiện không phân rõ được phương hướng. Tôi ở mặt núi phía sau có thể nghe thấy tiếng anh Bùi nói chuyện với tiểu Khúc gia, nghĩ chắc là cũng ở gần đây. Lúc đi vài bước về theo đường đến phát hiện căn bản tìm không thấy chỗ ngoặt trước đó. Tôi không dám đi về phía trước nữa, lui về mấy bước cũng phát hiện đó không phải là nơi tôi chôn mìn...Đất cũng giống hệt đầm lầy giẫm lên như nhũn ra, một cước của tôi giẫm sâu, tưởng như có người kéo lại mắt cá chân tôi, dọa cho..."
Sắc mặt Bùi Vu Lượng cổ quái: "Cậu đi không bao xa mà không phân rõ được phương hướng?"
Lời này nghe như đang chất vấn trí thông minh của Bản Thốn vậy.
Quả nhiên.
Bản thốn nghe thế, mặt lập tức đỏ lên: "Anh Bùi, tôi thật không nói càn. Đường chẳng khác gì..."
Khúc Nhất Huyền dựa lên cửa xe nghe việc không liên quan đến mình.
Bản Thốn thì đau đầu nhức óc, trong vòng một ngày bị liên tục mấy chuyện dập tắt oai phong, sợ là rốt cuộc cũng không vớt vát lại mặt mũi được.
Bật lửa trên đầu ngón tay Khúc Nhất Huyền chuyển động, lúc rơi vào lòng bàn tay, năm ngón tay của cô nắm chặt, nhấc chân khẽ đá Thượng Phong đứng bên cạnh làm nền: "Cậu lái xe lui ra ngoài nhìn một chút, xem còn có thể tìm được đường chúng ta vừa tới."
Dứt lời, cô quay đầu, hỏi tổng giám: "Trên xe các người có thiết bị giống như máy bay không người lái có thể cho tìm đường hay không?"
Tổng giám không đáp lời, chỉ nhìn Bùi Vu Lượng.
Người sau hắng giọng một cái, trả lời thay hắn: "Không có, xe tổng giám mang theo mấy tên gia hỏa kiếm sống, loại đồ vật như máy bay không người lái hắn cũng không cần đến."
Khúc Nhất Huyền gật gật đầu, cũng không thèm để ý: "Tôi thấy dáng người Bản Thốn rất tốt, làm phiền anh ta leo cao một chút dấn đường cho Thượng Phong đi." Hai bên im lặng, không ai đáp lời. Khúc Nhất Huyền lườm Bùi Vu Lượng một chút, bỗng nhiên cười: "Sao thế, ông chủ Bùi còn không nỡ xuất người xuất lực? Anh cũng đừng trông cậy vào ta nhé, tôi vai không thể vác tay không thể khiêng, nhiều lắm là nghĩ ra mấy kế quân sư quạt mo thôi, còn lại không có tác dụng gì. Đương nhiên, nếu anh có thể thuyết phục Phó Tầm làm thay thì cũng được."
Bùi Vu Lượng cảm thấy nửa câu nói sau của Khúc Nhất Huyền đơn thuần là châm chọc.
Phó Tầm dù cho gặp xui, hắn cũng không dám sai sử tôn Diêm vương gia này đâu. Hắn nhíu mày, còn chưa nghĩ ra đối sách đã nghe Thượng Phong oán một câu: "Tiểu Khúc gia, ngài tốt xấu làm cứu viện, chút thiết bị ấy còn có thể không có sao?"
Khúc Nhất Huyền nghe xong cười một tiếng, gẩy gẩy tóc, thở dài một hơi: "Có thì cũng có."
Thượng Phong cũng cười theo: "Vậy thì hay quá rồi..."
Ý cười trên mặt Khúc Nhất Huyền lập tức phai nhạt, cô liếc mắt nhìn Bùi Vu Lượng nói: "Ở tổng bộ cứu viện đó."
Thượng Phong: "..." Giỡn chơi với cậu ta đấy à?
"Đội cứu viện cũng không phải của mình tôi, ông chủ Bùi đột nhiên bắt khách của tôi đi, tôi cũng không kịp chuẩn bị. Vội vàng chạy đến, tất cả vật tư và thiết bị đều không vừa tay, muốn mượn thiết bị, cũng được."
Cô ngừng lại, cười đến gian xảo: "Chỉ một cú điện thoại."
Tiểu cô gia gia này đã không hài lòng một cái thì ngay cả châm biếm cũng có gai, không có một câu là khách khí.
Bùi Vu Lượng không muốn tiếp tục nghe Khúc Nhất Huyền châm chọc, phất phất tay, không kiên nhẫn phái hai người đi làm theo lời cô nói.
Xe Thượng Phong vừa đi, Khúc Nhất Huyền cũng không ở lại với Bùi Vu Lượng và tổng giám. Cô quang minh chính cầm bản đồ trong xe đi tìm Phó Tầm. Trước mặt Bùi Vu Lượng, cô không vào trong xe Phó Tầm mà trải ngay trên động cơ xe, nàng bật đèn pin lên nghiên cứu với Phó Tầm cách đi qua quần thể Hồng Nhai đỡ tốn thời gian công sức nhất.
Bùi Vu Lượng đồng ý rút về theo đường cũ, rời khỏi quần thể Hồng Nhai. Khúc Nhất Huyền muốn đi đường gấp rút vào ban đêm, tất nhiên sẽ bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để rút ngắn đường đi.
Không chỉ Bùi Vu Lượng vội vã đi đường mà cô cũng vội vã đưa Bùi Vu Lượng đi hết đoạn đường. Nếu không thể lấy lí do tiếp tế vật liệu để bắt được liên lạc với Cố Yếm, vậy cô ắt phải đuổi kịp đến cứ điểm quân sự mà đã giao hẹn cẩn thận với Cố Yếm lúc trước mới có thể vừa hay đưa Bùi Vu Lượng bước vào thiên la địa võng này, tiếp nhận xét xử.
Không chờ cô cùng Phó Tầm thảo luận ra kết quả, xe Thượng Phong đã quay lại, xa xa đứng dưới sườn núi.
Khúc Nhất Huyền thấy thế, kề sát Phó Tầm nhẹ huých anh: "Đi, cùng đi nghe một chút xem xảy ra chuyện gì."
Sắc mặt Thượng Phong đúng là không tốt lắm.
Thấy mấy người chủ trương chuyện chính đã đến đông đủ, cậu ta xoa xoa cái trán, lời ít mà ý nhiều nói: "Không có đường trở về."
Cậu ta quay đầu mắt nhìn sườn núi đen thui quỷ quái, thanh âm khẽ phát run: "Tôi chở Bản Thốn xuống sườn núi rồi cùng dẫn đường lui về theo đường cũ. Lúc chúng tôi tới có ngọn núi núi thiếu cửa núi, hình dáng nhìn chỉnh tề như mặt người. Nhưng... Tôi không tìm được ngọn núi kia, biển chỉ đường l úcvào núi hình như cũng mất. Bản Thốn muốn bò lên trên chỗ cao nhìn xem, nhưng những ngọn núi này dốc đứng như vách núi bò không được hai mét thì không lên được nữa..."
Giọng cậu ta càng nói càng thấp, đến cuối cùng nhẹ đến nhức không thể nghe thấy. Khúc Nhất Huyền liếc mắt với Phó Tầm. Khu vực quần thể Hồng Nhai này so với chỗ lúc trước cô gặp phải khó giải quyết hơn nhiều.
Tổng giám không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Phó Tầm và Khúc Nhất Huyền, trầm giọng nói: "Lúc trước hai vị dựa vào địa hình nội địa Nam Bát Tiên tránh được một kiếp, vậy có cảm giác quần thể Hồng Nhai gặp phải đêm nay so với Nam Bát Tiên đêm đó rất là tương tự hay không?"
Tổng giám trầm mặc ít nói, rất ít nói chuyện. Phần lớn thời gian, đều là hung ác nham hiểm ngồi ở nơi hẻo lánh nhìn người, hiểm khi mở miệng nói nhiều lời như vậy. Cũng không biết có phải do không thường sử dụng hay không mà giọng nói của hắn già nua như ông lão, dây thanh giống như từng bị xé rách mang theo tiếng sàn sạt, khiến người nghe rất không thoải mái.
Khúc Nhất Huyền vẫn mãi ôm lấy đề phòng địch ý với hắn, nghe vậy, nhíu mày lại, trầm giọng hỏi: "Tổng giám muốn gây sự?"
"Cô hiểu lầm." Hắn không kiêu ngạo không tự ti, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Chẳng qua là cảm thấy tương tự, hai vị hẳn là sẽ có biện pháp giải quyết." Ngữ khí dù khách khí, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại hoàn toàn không phải ý tứ như vậy. Khúc Nhất Huyền có chút tức giận: "Tổng giám không cần gấp gáp phát hỏa như vậy, ông chủ Bùi nói là mời tôi dẫn đường, nhưng trên đường đi chưa từng nói lộ tuyến với tôi. Nói là dẫn đường, tôi cũng chỉ được phân công lái xe. Quần thể Hồng Nhai này là ông chủ Bùi dẫn tôi tiến vào, trời tối cũng thấy không rõ, tôi lái nửa giờ mới thăm dò ra nơi này là quần thể Hồng Nhai. Nếu tổng giám cảm thấy tôi có vấn đề sao lúc vừa vào Hồng Nhai lại không nói gì?"
Chụp mũ xấu ai mà không biết làm chứ? Người nào nói trước người đó có lý!
Cô cầm bản đồ hướng trên xe hất lên, rất có tư thế "Nếu đã ép, tiểu gia mặc kệ hết thảy": "Anh cũng rất là có ý tốt đề cập đến chuyện đêm đó ở Nam Bát Tiên, nếu đã lật cái nợ cũ này ra, có phải anh nên cho tôi một lời giải thích hay không?"
Mắt thấy hai người chuẩn bị có xu thế cãi nhau ầm ĩ, Bùi Vu Lượng níu chặt mi tâm: "Bây giờ không phải là lúc để đề cập đến những chuyện này, thời gian không còn sớm, bây giờ đường lui cũng mất, tiểu Khúc gia cảm thấy chúng ta tiếp tục đi đường vẫn là hạ trại ngay tại chỗ chấp nhận một đêm?"
Thượng Phong xen vào: "Nơi này nhìn rất tà môn, vẫn nên đi đường đi, sớm rời đi..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị tổng giám trừng một cái, lập tức giảm âm thanh. Nhất thời lặng im, không có ai nói chuyện.
Một lát sau, Thượng Phong yên lặng lại bổ sung một câu: "Tiểu Khúc gia giống như bản đồ sống luôn luôn có biện pháp đúng không?"
"Có đấy." Khúc Nhất Huyền uể oải cười một tiếng, kéo dài âm cuối nói: "Tây bắc còn chưa có nơi nào có thể vây khốn tôi, muốn tôi mang các người ra ngoài sao, cũng đơn giản thôi." Cô chỉ chỉ mấy chiếc xe sau lưng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: "Cho tôi một nửa vật tư của các người tôi sẽ dẫn các người rời đi." Khúc Nhất Huyền căn bản không sợ đắc tội Bùi Vu Lượng với tổng giám, dưới sắc mặt hung ác nham hiểm lạnh trầm của bọn chúng vẫn vô cùng giữ vững khí thế: "Không cần phải trừng mắt với tôi, cứ như là tôi có thâm cừu đại hận gì với mấy người không bằng." Cô dắt tay Phó Tầm, mạn bất kinh tâm nói: "Cũng là tổng giám nhắc nhở tôi."
"Chuyện vừa xảy ra đã chụp mũ trốn tránh trách nhiệm, cộng thêm tôi còn phải chịu mệt nhọc để các người sai xử? Nói trắng ra là, bây giờ tôi muốn tách khỏi mấy người ngay tại đây, các người thể làm gì tôi? Lấy chút vật tư không phải hợp tình hợp lý sao?"
Nàng nói xong, cười với Phó Tầm một tiếng, tựa như tranh công: "Tôi nói đúng hay không?"
Phó Tầm cong môi, trở tay dùng sức nắm chặt lòng bàn tay cô, ngước mắt nhìn về phía Bùi Vu Lượng.
Bùi Vu Lượng tự biết đuối lý, đang muốn tranh luận.
Chợt, màn đêm giống như là như tê liệt, chợt tung ra một vệt sáng trắng. Tốc độ kia nhanh chóng, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó, tiếng sấm phá không trung mà đến, trong nháy mắt vang vọng đất trời.
Đến... Diêm vương thật đuổi đến mông rồi.