Phương Diễn tới là tin tức lớn nha, nhà tài trợ gốc lớn nhất nên bị nhiều phương diện chú ý. Nghi Hạo Đông, Thi Lam Lam nhận được tin tức, bịn rịn ra ngoài chào hỏi.
Vây quanh Phương Diễn rất nhiều người, Đông Phương Nhiêu yên lặng lui qua một bên, đứng hơn ' phát hiện sự chú ý của mọi người chỉ tập trung trên người Phương Diễn, không có ai chú ý tới mình, thấy nhàm chán, tự ý về phòng ngủ bù. Dù sao cách bữa tối còn một tiếng, vừa hay có thể ngủ một giấc.
Sợ một hồi Thi Lam Lam trở về phòng nên chỉ đóng cửa không có khóa trái, ngủ được một chút, cảm thấy trên người rất nặng, hơi thở của đàn ông đập vào mặt.
Đông Phương Nhiêu vừa định thét chói tai miệng bị bịt lại, mở mắt thấy một người đàn ông vùi đầu trước ngực mình, môi ở trên da thịt bị phơi bày liếm hôn, cái tay còn lại đã bao trùm ở trên một bên ngực Đông Phương Nhiêu.
Mùi nước hoa Cổ Long quen thuộc nhàn nhạt truyền đến, thân thể Đông Phương Nhiêu mềm xuống. Lấy bàn tay đang bưng bít miệng mình ra.
“Phương Diễn, anh làm gì thế?”
Đông Phương Nhiêu khẽ gọi, không hiểu Phương Diễn làm sao xuất hiện ở đây, vạn nhất Thi Lam Lam chợt đi vào thì làm sao? Vạn nhất bị người ta thấy được làm sao bây giờ?
Phương Diễn căn bản lười phải nói lý với cô, một cái tay cởi áo lót Đông Phương Nhiêu , một giây sau miệng hạ xuống công thành đoạt đất.
Thân thể kích thích không sánh bằng lý trí đau khổ, Đông Phương Nhiêu khẩn trương muốn chết, hai tay hung ác đẩy đầu Phương Diễn, bị Phương Diễn dùng một tay đặt trên đỉnh đầu, Phương Diễn tuyệt không ôn nhu, giống như là đang phát tiết tính khí, miệng ở trên thân thể Đông Phương Nhiêu cắn. Đông Phương Nhiêu đau đến hét to, cố niệm trường hợp không đúng, chỉ đành nhịn xuống.
“Phương Diễn, anh phát bệnh thần kinh hả? !”
Đông Phương Nhiêu hoàn toàn tức giận, không thể so sức mạnh với Phương Diễn, chỉ có thể xoay thân không để cho Phương Diễn dễ dàng được như ý.
Phương Diễn ngẩng đầu lên, Đông Phương Nhiêu thấy trong mắt anh hừng hực lửa giận, sợ hết hồn.
“Là ai đáp ứng anh nói điện thoại luôn giữ thông suốt, Hách Giai Giai, em cảm thấy anh đây dễ gạt lắm sao, đem lời của anh như gió thoảng bên tai hở?” Phương Diễn sắc mặt âm trầm đáng sợ, “Em giỏi thật, điện thoại di động không nhận thì thôi, cuối cùng còn tắt máy. Vừa biến mất là một tháng, nếu không phải hôm qua Lý Như Cửu nói các người ở chỗ này, anh còn tưởng rằng em bốc hơi đấy.”
Đông Phương Nhiêu nhớ tới đêm đó đáp ứng lời Phương Diễn..., lại nghĩ đến điện thoại đặt trên tủ đầu giường, tự biết đuối lý, lắp bắp giải thích: “Điện thoại đặt trên tủ đầu giường, đi gấp, quên lấy.”
Phương Diễn không xuống nước, hừ lạnh một tiếng, “Hách Giai Giai, em ngược lại rất có cốt khí, ai nhận được điện thoại của anh mà không mừng rỡ như điên, mắt ba ba muốn nhận, em giỏi lắm, một cú điện thoại không bắt không nói, dứt khoát biến mất.” Động tác trong tay cũng không dừng lại, “Em nhớ kỹ cho anh, lần sau còn dám như vậy anh sẽ không bỏ qua, em đừng hòng trốn.”
Đông Phương Nhiêu đau đến thiếu chút nữa cắn lưỡi. Phương Diễn ngồi thẳng người lấy tay làm loạn ra, cuối cùng cũng bỏ qua, Đông Phương Nhiêu trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô cái gì khác không sợ, chỉ sợ Phương Đại thiếu gia nảy sinh độc ác, Đông Phương Nhiêu lĩnh giáo qua lần đầu tiên sẽ không muốn lĩnh giáo lần thứ hai đâu.
Phương Diễn sửa lại y phục cho Đông Phương Nhiêu, đưa tay muốn ôm lấy cô, Đông Phương Nhiêu theo bản năng kháng cự, “Không cần, không cần, tự tôi đứng lên được.” Một mặt chống giường muốn bò dậy, cặp mắt nhìn chằm chằm cửa chỉ sợ cửa chợt mở ra có người đi vào .
Phương Diễn vừa mới hòa hoãn một chút sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét, hung ác nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, trừng đến Đông Phương Nhiêu trong lòng sợ hãi, Phương Diễn không nói lời nào, xoay người rời đi, cửa nặng nề đóng lại truyền đến ' phanh ' một tiếng, rõ ràng là mùa hè bên trong phòng lại giống như có dòng nước lạnh xối qua, lạnh đến dọa người.
Đông Phương Nhiêu cũng không hiểu, rõ ràng mấy lần thấy Phương Diễn đối với người nào cũng nở nụ cười hoà ái vui vẻ bộ dạng rất dễ thân cận, sao đến mình chưa có mấy phút lại phát tính khí bực bội đây?
Có lẽ cùng hắn trời sanh bát tự không hợp, không nghĩ ra nên không suy nghĩ nữa.
Không biết thời điểm Phương Diễn đi vào đi ra có ai nhìn thấy hay không, Đông Phương Nhiêu trong lòng thấp thỏm, lại càng không nguyện ý đi ra ngoài nhìn bản mặt đen như bao công của Phương Diễn, bụng không thấy đói nên bữa tối cũng định không ăn, nghĩ thầm dù sao Phương Diễn chỉ ở nơi này ngây ngô một ngày, tối mai sẽ đi, chỉ cần tối hôm nay không ra ngoài, nói không chừng sáng mai Phương Diễn cũng không ở lại.
Tiến trình quay phim cũng sắp xong rồi, Đông Phương Nhiêu còn có hai cảnh quay, lấy kịch bản ra ngẫm nghĩ. Qua chín giờ liền lên giường nằm, mấy ngày liên tiếp đều ngủ rất muộn, còn lo không ngủ được, ai ngờ nằm chưa bao lâu đã chìm vào mộng, Thi Lam Lam trở về lúc nào cũng không biết.
Ngày hôm sau rời giường đến nơi quay hình, quả nhiên không nhìn thấy Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu thở phào một hơi.
Hai cảnh quay cuối, một là cùng Nghi Hạo Đông quay cảnh hôn, một là cùng Thi Lam Lam diễn được xếp vào ngày mai. Nói đến hai cảnh này cũng đơn giản, nhưng đặt trên tay con rùa mao Ngô Minh Hạo, đơn giản cũng biến thành không đơn giản.
Đông Phương Nhiêu cùng Nghi Hạo Đông diễn hôn bị NG hơn mười lần .
Nếu không phải là rất rõ Ngô Minh Hạo đối đãi công tác nghiêm túc mà không có tiền lệ, Đông Phương Nhiêu hoài nghi Ngô Minh Hạo là cố ý chỉnh hai người.
“Không đúng, không đúng! Hoàn toàn không có cảm giác, diễn lại!” Hôm nay lần NG thứ mười lăm.. .. . .
Ngô Minh Hạo lửa giận xông quan, cách thật xa liền quát: “Tôi nói hai người các người hôm nay xảy ra chuyện gì? Bình thường khó hơn nữa các người nhiều nhất ba lượt đã qua, thế nào có cái hôn cũng không xong? !”
Đông Phương Nhiêu cùng Nghi Hạo Đông không hẹn mà cùng từ trong mắt đối phương đều thấy bất đắc dĩ, Đông Phương Nhiêu đóng cảnh hôn từ xuất đạo tới nay là yếu nhất.. .. . .
“Không cần lo, cô chỉ cần nhắm mắt lại, để tôi tới.” Nghi Hạo Đông bên tai Đông Phương Nhiêu nhẹ nói.
Đông Phương Nhiêu ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Lần này cảnh hôn NG hơn mười lần nữa rốt cục thuận lợi vượt qua kiểm tra.
Hiện trường vẫn bận rộn như cũ, mang đạo cụ mang, đáp chiếc đáp, rối rít vì màn tiếp theo chuẩn bị. Đông Phương Nhiêu cùng Nghi Hạo Đông đã hết cảnh quay, cùng nhau đi đến khu nghỉ ngơi.
Đông Phương Nhiêu ngẩng đầu thấy Phương Diễn đang ngồi ở trong khu nghỉ ngơi, tầm mắt đang hướng mình và Nghi Hạo Đông, cũng không biết đã tới bao lâu!
Nghĩ đến mới vừa rồi cùng Nghi Hạo Đông hôn tầng tầng NG, không biết Phương Diễn có thấy hay không, mặc dù chỉ là diễn xuất, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ cùng Phương Diễn, bị Phương Diễn thấy những thứ này, trong lòng vẫn là có chút mất tự nhiên, không khỏi dừng lại cước bộ.
“Sao vậy?” Nghi Hạo Đông không biết sao Đông Phương Nhiêu chợt ngừng, cũng dừng lại, hỏi.
“Không có gì.” Đông Phương Nhiêu lắc đầu một cái, hướng Nghi Hạo Đông miễn cưỡng cười, tiếp tục hướng phía trước đi. Dù sao chẳng qua là diễn xuất, có gì đâu chứ, Đông Phương Nhiêu trong lòng trong mắt cho mình khích lệ. Len lén liếc một cái trong khu nghỉ ngơi nhìn Phương Diễn, hắn đang quay đầu nói chuyện cùng Thi Lam Lam, thần sắc như thường. Mấy phần khẩn trương cũng tiêu tan bớt, đúng rồi, hai người đều sớm ăn ý, chuyện quan hệ dưới luồng sẽ không công khai, Phương Diễn sẽ không như thế nào, hoặc giả anh căn bản cũng không quan tâm, bạn gái anh nhiều như vậy.
Buổi chiều Đông Phương Nhiêu không có cảnh quay, yên lặng ở trong phòng ngây ngô, nơi nào cũng không đi. Cho đến khi Thi Lam Lam trở lại nói Phương Diễn đi rồi. Đông Phương Nhiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Phương Diễn ở chỗ này cho Đông Phương Nhiêu áp lực quá lớn, thời điểm anh nhìn Đông Phương Nhiêu ánh mắt đều lạnh như băng, làm Đông Phương Nhiêu có một loại cảm giác đứng ngồi không yên, không biết nơi nào chọc tới hắn.
《 manh đồng 》 rốt cục hoàn thành toàn cảnh bộ quay, đêm đó đám người điên khùng chơi đùa một đêm, mọi người ngủ thẳng mặt trời lên cao mới rời giường, lúc này xe đã chờ ngoài cửa, nên trở về nhà.
Cảm xúc không đành đương nhiên là có, nhưng cũng không phải rất nhiều, sớm đã thành thói quen.
Không có điện thoại thông báo Vũ ca, lúc Đông Phương Nhiêu tới có một người lấy hành lý dùm, lúc này người biết Đông Phương Nhiêu không nhiều lắm, Đông Phương Nhiêu trực tiếp cáo biệt Ngô Minh Hạo, Thi Lam Lam, còn có Nghi Hạo Đông, đi lối ra bình thường, ở sân bay bắt taxi, rất nhanh thì đến nhà .
Về đến nhà chuyện thứ nhất là đem hành lý để xuống, chui vào phòng tắm thư thư phục phục tắm rửa.
Ra ngoài tìm được di động, sạc điện mở máy, có bốn cuộc gọi nhỡ, mặc dù là số xa lạ, nhưng cũng biết là Phương Diễn, số điện thoại Đông Phương Nhiêu trừ Vũ ca, chỉ có Phương Diễn biết.
Có ba tin ngắn, cũng là Phương Diễn gửi tới.
Tin thứ nhất gửi đi ở ngày thứ bảy Đông Phương Nhiêu rời đi, bốn chữ ——”Trả lời điện thoại”
Tin thứ hai thì càng đơn giản, ngày thứ mười gửi đi ——”Ở đâu?”
Tin thứ ba thời gian cách rất gần, ở mấy ngày trước ——”Em làm sao vậy? Trả lời điện thoại!”
Nhìn ra được Phương Diễn là lo lắng cho mình, Đông Phương Nhiêu trong lòng cảm thấy có một tia khác thường, nhưng rất nhanh biến mất, nhất nhất xóa bỏ lịch sử cuộc gọi cùng tin nhắn, cho Vũ ca biết mình đã trở lại, không đợi Vũ ca nói trước tiên nhắc tới Saionara (hãng mỹ phẩm mời ĐPN làm đại diện đề cập ở những chương trước, giờ mới nói tên @@), để điện thoại xuống, bụng đói rồi, lấy đồ ăn đi.
Ăn xong, Đông Phương Nhiêu cầm điện thoại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi cho Phương Diễn.
Nhắc tới cũng là mình đuối lý, ngày đó đem Phương Diễn giận đến nghẹn họng, không biết hết giận chưa.
Kết quả điện thoại vang lên hai tiếng là nhận, truyền đến một thanh âm nữ nhân nhu giòn, Đông Phương Nhiêu sửng sốt, kịp phản ứng có thể là bạn gái Phương Diễn, đơn giản nói mình gọi nhầm, cũng không chờ người kia phản ứng liền quả quyết cúp.
Quả nhiên, Phương đại gia điện thoại nên ít gọi, lỡ không đúng lúc phá hư chuyện tốt của người khác.