Ánh Sao Sáng Chói

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Hạ Ngự đoán Đông Phương Nhiêu không lái xe đến, có Phương Diễn ở đây, hai người lại ở chung nhà, Đông Phương Nhiêu đâu cần làm điều thừa tự lái xe.

Sự thật là thế, Đông Phương Nhiêu bảo phụ tá Tiểu Lý đưa mình đến rồi cho hắn về nhà trước. Không ngờ Phương Diễn lại đưa Hạ Thác về, bỏ cô một mình ở nơi này.

Nếu không phải Ngô Minh Hạo say rượu nói toẹt ra, Ngô Hạ Ngự không biết hắn còn nhớ tới Hạ Thác, cái này gọi là gì? Yêu càng sâu hận càng nặng?

Nghĩ đi nghĩ lại, dùng sức vỗ đầu Ngô Minh Hạo đang ngủ mê man một cái, khiến hắn nghiên nghiên thiếu chút nữa ngã xuống gầm xe, kết quả vẫn không tỉnh, nửa điểm động tĩnh cũng không, Ngô Hạ Ngự duỗi tay đặt người bất tỉnh dựa lưng vào ghế.

Hạ Thác đáng để bọn họ lưu luyến? Chẳng những Ngô Minh Hạo nhớ mãi không quên, Phương Diễn còn có vẻ vì nữ nhân kia lãnh lạc Đông Phương Nhiêu, thật muốn xông tới cho anh hai quyền để tỉnh sự!

Ngô Hạ Ngự ở trong đầu diễn cảnh bạo phát Phương Diễn, một cái lại một cái hạ thủ trên người Ngô Minh Hạo, “Pằng” “Pằng“. Hoàn toàn không chút nhân tính, có thể nói là siêu cấp ngược đãi, nhưng Ngô Minh Hạo vẫn ngủ ngon lành vô cùng, sau đó Ngô Hạ Ngực tăng thêm lực đạo. Đông Phương Nhiêu đang tựa lưng ở hàng ghế trước muốn cản cũng không biết làm cách nào.

“Uy, Ngô Hạ Ngự, anh đang hành hạ Ngô Minh Hạo à.” Đông Phương Nhiêu rốt cục nhịn không nổi nữa, lộ ra cái đầu, thiệt tình cả người mệt mỏi còn phải trông nom chuyện người dưng, “Anh đây là bạo lực gia đình đó!” Trước kia không nghĩ tới Ngô Hạ Ngự cùng Ngô Minh Hạo chung đụng sẽ là thể loại này. Ngô Minh Hạo hoàn toàn bị Ngô Hạ Ngự ăn hiếp gắt gao, còn thường xuyên bị Ngô Hạ Ngự ngược thân ngược tâm, thật đáng thương. Nếu không phải bây giờ không có tâm tình, Đông Phương Nhiêu sẽ thương tiếc sờ sờ cái đầu đang mê man cái gì cũng không biết của Ngô Minh Hạo một chút.

Nhắc đến bạo lực gia đình lại nghĩ đến Phương Diễn, mơ hồ đau xót.

“Uy, Hách Giai Giai, tôi chỉ vỗ nhè nhẹ nó vài cái thôi, cô đừng có phóng đại quá!” Thông qua kính chiếu hậu thấy Đông Phương Nhiêu suy yếu tái nhợt thấy đau lòng, nữ nhân tốt như vậy, người ta muốn còn không được, Phương Diễn lại không biết quý trọng.. .. . .

Ngô Hạ Ngự tình nguyện thấy Đông Phương Nhiêu hung hăng mắng chửi hắn, tốt hơn nhiều so với hình ảnh cô mất hồn lạc vía như vừa rồi!

Ngô Hạ Ngự nói thì nói như thế, động tác trên tay cũng ngừng lại, một hồi lâu không thấy Đông Phương Nhiêu nói chuyện, nhìn qua thấy cô lại tựa lưng vào ghế nhắm mắt, có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

“Uy, Hách Giai Giai, mới có mấy tháng, sao hai người lại thành ra như bây giờ vậy?” Ngô Hạ Ngự do dự giây lát, rốt cục cũng hỏi ra lời, uống một đêm rượu, vẻ lạnh nhạt ban đầu biến mất dạng, Ngô Hạ Ngự sáng lán, ấm áp trước kia lại quay trở về.

Đông Phương Nhiêu nghe hắn hỏi, thở dài một hơi, xoay đầu lại, “Anh cũng thấy mà.”

Ngô Hạ Ngự trầm mặc một hồi, lại mở miệng nói, “Những lời Minh Hạo nói cô đừng để trong lòng, chuyện tình Phương Diễn cùng Hạ Thác lúc ấy tôi cũng biết một chút, không phải kiểu như mọi người nghĩ.. .. .. Tóm lại, Phương Diễn cùng Hạ Thác tuyệt đối không có gì, Minh Hạo không thường về nước, hơn nữa lúc ấy nó thật sự rất thích Hạ Thác, lại hơi bồng bột, rất nhiều chuyện tôi với Phương Diễn giấu không cho nó biết. Hạ Thác kết hôn rồi Minh Hạo vẫn không biết. Mấy bữa trước tụ họp Hạ Thác cũng tới, sau đó Minh Hạo gọi cho Hạ Thác hẹn kiếp sau nối duyên.”

Hạ Thác đã kết hôn ?

Đông Phương Nhiêu kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, có liên quan gì cô?

Có thứ, có Hạ Thác hay không kết quả vẫn như nhau, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

“Ừm” vì vậy rất hợp thời đáp một tiếng, đầu nhứt tâm đau, vừa nghỉ ngơi vừa tính chuyện ngày mai, trước tiên sửa soạn dẹp hành lý, rửa mặt đánh răng đi ngủ, giờ rưỡi phải đến phi trường đón chuyến bay tới thành phố S, bảo Tiểu Lý lái xe tới đón cô. Trên máy bay có thể tranh thủ ngủ hai đến ba tiếng, máy bay hạ cánh lập tức tới studio.

Tóm lại rất nhiều việc.

Lúc về đến nhà Phương Diễn vẫn chưa về, không biết nhà Hạ Thác cách nơi này có xa không mà giờ còn chưa về, có khi tối nay cũng không quay lại không chừng?

Không nghĩ nhiều nữa, Đông Phương Nhiêu vào cửa liền lấy vali đến phòng ngủ chính thất, mở tủ quần áo bắt đầu soạn đồ, cố gắng động tác nhanh chút, thu thập xong thì ngủ sớm, hôm nay uống nhiều rượu còn bị ói, toàn thân mệt mỏi, trái lại đầu óc rất thanh tỉnh.

Bởi vì thường hay bay đây bay đó nên việc soạn đồ rất thành thục, vali vốn đã chứa ít đồ dùng căn bản, xếp thêm vài bộ đồ, áo sơ mi quần bò là đủ, rất nhanh lấp đầy hành lý. Đông Phương Nhiêu nhìn vali đã xếp xong thở ra một hơi, đứng thẳng lên, rà soát xem có quên gì không, xác định không có bỏ sót gì nữa, chuyển hướng đến phòng tắm tắm.

Bình thường nếu sáng hôm sau không vội đến những thành thị khác thì..., tối nay Đông Phương Nhiêu nhất định sẽ ngồi ngoài phòng khách chờ Phương Diễn về, nhưng tình huống thực tế không như thế, tình cảm thuộc về tình cảm, công tác là công tác. Nếu cô bị tổn thương tình cảm, trước mắt cũng chỉ có thể đặt ở sau công việc.

Tình cảm không có, chẳng lẽ bỏ bê công việc luôn sao?

Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên sẽ không .

Tâm tình không tốt cỡ nào, nhứt đầu não nề cỡ nào, Đông Phương Nhiêu cũng còn một tia lý trí bắt mình thực hiện theo hành trình công việc nên làm.

Tắm rửa không mất bao lâu, Đông Phương Nhiêu quấn khăn tắm bước ra. Ngày thường Phương Diễn ở nhà Đông Phương Nhiêu luôn mặc áo ngủ mới ra khỏi cửa, dùng khăn tắm quá câu dẫn, cũng không an toàn, hiện tại Phương Diễn không có ở đây, Đông Phương Nhiêu cũng không bận tâm nhiều.

Kết quả cửa phòng tắm mở ra, Đông Phương Nhiêu kinh ngạc.

Phương Diễn đang ngồi trên giường lạnh lùng nhìn cô. Bên chân anh là chiếc vali màu đỏ của Đông Phương Nhiêu, đã bị mở toang ra, đồ vật tán loạn đầy đất.

Đông Phương Nhiêu mới tắm xong, nước bám trên đầu trên người chưa lau khô, vì không thoải mái, gương mặt thoạt nhìn trắng nhợt như giấy, không có huyết sắc.

“Sao hả? Thừa dịp anh không ở nhà muốn chạy sao?” Phương Diễn sắc mặt âm lãnh, lạnh giọng nói.

Đông Phương Nhiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn đồ đạc rơi trên đất, còn có gương mặt lạnh lùng của Phương Diễn. Nói thật, cô không chịu nổi.

Tầm mắt quét hạ xuống mặt đất, hờ hững nhặt lên một chiếc áo thun cùng quần jean, quay lại phòng tắm, “Phương Diễn, có chuyện gì chờ em thay đồ rồi nói.”

“Có chuyện gì không thể nói bây giờ, cần phải mặc quần áo mới nói được?” Không phải không có lúc Đông Phương Nhiêu chỉ dùng khăn tắm che thân quanh quẩn trước mặt Phương Diễn, chẳng qua số lần rất ít, cho dù cần mặc đồ, trễ thế này đâu cần thay áo thun với quần jean. Phương Diễn bước hai bước lớn ngăn cánh cửa phòng tắm Đông Phương Nhiêu muốn mở, “Trên người em còn chỗ nào anh chưa thấy? Em mặc thế này cũng nói được thôi!” Vừa bước vào phòng đã thấy chiếc vali chất đầy đồ bên cạnh tủ treo quần áo trống trơn. Trong lòng anh dâng lên một cổ cảm giác khủng hoảng, muốn ném cũng ném không hết, càng ngày càng đậm..

Đông Phương Nhiêu lạnh lùng nhìn Phương Diễn. Đây là lần đầu tiên dùng ánh mắt như thế nhìn anh, không có tình cảm, không có cảm xúc, còn không bằng nhìn một người xa lạ.

“Phương Diễn, anh đừng ấu trĩ như thế.” Đông Phương Nhiêu hờ hững nói. Đẩy tay anh ra, vào phòng tắm gỡ khăn tắm. Khăn rơi xuống đất cái bóng thân thể trẻ tuổi xinh tươi của Hách Giai Giai hiện trong kính, thân hình như vậy, gương mặt như vậy, làm sao có thể quyến rũ một người muốn ngừng mà ngừng không được?

Phương Diễn thật sự thích cô sao?

Đông Phương Nhiêu cười tự giễu, chắc có, nói yêu quá xa vời, thích nhất định có. Thế thì sao nào? Thích là có thể ở bên nhau sao? Thích thì thích hợp chung sống sao? Chỉ dựa vào thích, là có thể duy trì trước sau chỉ duy nhất một người, sẽ không bao giờ thay đổi sao?

Cô dĩ nhiên hiểu hôm nay Phương Diễn cùng Hạ Thác thân mật như vậy là vì cái gì, trong lòng cũng nguyện ý tin tưởng giữa hai người trước mắt cái gì cũng không có phát sinh, sau này thì sao?

Cô bây giờ không có lòng tin, cũng tự nhận không thể tiếp tục nhịn được nữa. Chỉ một lần hoài nghi, đã rút cạn sức lực của cô rồi, không dám tưởng tượng sau này, tình huống như thế còn tái hiện bao nhiêu lần, cô sẽ không chịu nổi .

Mặc quần áo tử tế bước ra, Phương Diễn vẫn đứng ở cửa như cũ.

Đông Phương Nhiêu lướt qua người anh cúi xuống nhặt lại quần áo cùng đồ dùng, từng cái từng cái thả lại trong vali, không giống một cái vali được sắp xếp chỉnh tề như vừa rồi mà hỗn loạn quăng vào kiểu sao cũng được.

“Hách Giai Giai, em xếp hành lý làm gì?” Sau lưng, truyền đến tiếng Phương Diễn trầm thấp hỏi. giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra ý gì.

Đông Phương Nhiêu dừng động tác, quay đầu, “Phương Diễn, em soạn đồ vì sáng sớm ngày mai phải bay qua thành phố S, có một bộ phim tập hợp ở đó.”

Nếu là trước kia, nghe tin này Phương Diễn nhất định gây với cô, hôm nay lại dị thường trầm mặc, một hồi lâu mới hỏi: “Chừng nào về?” Nhìn vẻ mặt Hách Giai Giai bình tĩnh, trong lòng càng không yên và sợ hãi, không bao giờ muốn nghe đến lời nói như lần trước nữa, anh cũng không dự liệu sau khi nghe sẽ làm ra chuyện điên cuồng cỡ nào .

Không thể quên lần trước đã nổi lên' cuồng dục' khi Hách Giai Giai nói ra như thế nào, trong lòng như muốn bạo liệt, chỉ có một ý tưởng, chính là giam cầm cô, phải có cô, xác nhận cô là của anh, cô vẫn ở dưới thân mình.

Muốn xác nhận cô thích anh, yêu anh, một lần lại một lần thử thăm dò cô, rất nhiều chuyện trước kia chỉ nghe qua anh đã khinh thường, tối nay lại làm từng chuyện một.

Trò chuyện Hạ Thác, mật thiết chú ý động tĩnh ở cửa, cô tiến vào, làm bộ như không thấy, càng thêm dốc sức cười cười nói nói với Hạ Thác, không làm thế, anh thật đã hết cách. Sẽ không ai nghĩ anh đường đường Phương Diễn Phương đại thiếu gia, chơi đùa vô số người, cũng hành động ngây thơ như thiếu niên mới mọc râu?

Anh cũng không nghĩ đến, nhưng trước mặt cô, anh lại làm như vậy .

Ai ngờ cô rõ ràng thấy mình và Hạ Thác, không để ý, làm như không thấy, như không có gì đi đến bàn Thi Lam Lam . Chẳng lẽ chút xíu cũng không để ý sao? Anh và Hạ Thác thế nào cũng không ảnh hưởng cô chút xíu nào sao?

Anh bực mình, càng thêm cử chỉ thân mật nói chuyện với Hạ Thác. Rốt cục thấy cô đi tới.

Điều này nói rõ cô đang ghen. Trong lòng cao hứng, trên mặt lại giả vờ lạnh như băng nhìn cô, cô sao có thể từ lúc vào cửa đến tận bây giờ mới nhớ tới anh, ngồi ở bàn Thi Lam hàn huyên đã đời mới đến đây.

Anh là bạn trai của cô, bạn trai của cô ngồi bên một nữ nhân khác, cô cũng không thèm quan tâm!

Anh thích cô ở trước mặt mọi người làm nũng với anh, biểu hiện ngọt ngào, cũng nguyện ý phối hợp với cô, nhưng trên mặt vẫn duy trì thói quen lãnh đạm, chỉ muốn cô biết, anh Phương Diễn có niềm kiêu ngạo và tôn nghiêm của anh, không phải tùy ý cô mà dao động.

Anh chỉ có thể mỗi ngày mỗi ngày yêu cầu vô độ, chỉ có ôm ấp cô, anh mới cảm giác được cô chân thật tồn tại, cô vẫn ở trong ngực anh.

Nhưng cô vừa thấy Ngô Hạ Ngự, không chút lưu luyến chạy đi, ngay cả nhìn anh lâu một cái cũng không, cô thật sự xem anh là bạn trai cô sao? Không biết lúc ấy trong lòng anh buồn bực muốn chết? Ruột gan xoắn chặt, những thứ này đều do Hách Giai Giai cô ban cho.

Ai có thể biết anh cư nhiên cũng có hôm nay, cư nhiên có một ngày vì một nữ nhân nào đó ghen tuông?

Vẫn luôn nói giữa cô và Ngô Hạ Ngự không có gì, anh tin, nhưng không muốn thấy cô cùng Ngô Hạ Ngự đứng chung một chỗ, nói chuyện, uống rượu, lại càn rỡ cười to, đã bao lâu anh không thấy cô ở trước mặt anh cười vui như vậy?

Cô chẳng lẽ không biết, anh cũng biết ghen sao?

Anh rất ghen tỵ, ghen đến phát điên. Cô không biết anh dùng bao nhiêu khí lực mới chấn định mình ngồi yên mà không xông đến trước mặt cô đánh Ngô Hạ Ngự một trận, lôi cô đi.

Đưa Hạ Thác về đến nhà lập tức lái xe trở lại địa điểm tổ chức sinh nhật, sợ cô chờ lâu, ai biết tới đó người đã đi gần hết chỉ còn lại vài ba người, người nọ xỉn say lắc đầu nói, Ngô Hạ Ngự đã đưa cô đi rồi.

Ngô Hạ Ngự, lại là Ngô Hạ Ngự.

Phóng xe về đến nhà, thấy ánh đèn phát ra từ bên trong thì kích động trong lòng chưa từng cảm thụ qua êm dịu xuống.

Cô đã trở lại.

Không có đi cùng Ngô Hạ Ngự mà trở về.

Nhưng không thấy người, đầu tiên thấy là chiếc vali lớn, tâm lập tức lạnh lẽo, điều này nói rõ cái gì?

Cô.. .. .. Muốn rời đi sao?

Rốt cục không muốn sống cùng anh nữa sao?

Lúc nào thì trở lại?

Đông Phương Nhiêu hồi đáp: “Ba bốn tháng nữa.” Dừng chút, bất đắc dĩ cười cười, “Vốn định hôm nay nói với anh.”

Phương Diễn nghe Đông Phương Nhiêu đáp, tâm tình rõ ràng hòa hoãn xuống, “Hách Giai Giai, em đi ba bốn tháng bây giờ mới nói, có phải có chút quá đáng không?”

“Anh có cho em cơ hội nói sao?” Lúc về nhà là nửa đêm canh ba, vừa về liền kéo lên giường, ngủ thiếp đi cũng còn vận động, buổi sáng rời giường anh vẫn đang ngủ. Một là không có thời gian, hai là sợ anh lại nổi nóng, cho nên kéo dài tới hiện tại.

“Vậy cũng không thể đến bây giớ mới nói chứ.” Phương Diễn rất không nói đạo lý nói, như không có chuyện gì xảy ra bước tới muốn ôm eo Đông Phương Nhiêu, cô chợt lui về phía sau một bước. Hai tay anh dừng giữa không trung.

“Phương Diễn, chúng ta đừng giả vờ nữa.” Đông Phương Nhiêu thở dài một hơi, thẳng tắp nhìn Phương Diễn, “Không mệt mỏi sao?”

Đông Phương Nhiêu vừa dứt lời, Phương Diễn giống như là bị người dẫm lên chỗ đau, vẻ mặt trong nháy mắt rét buốt, “Hách Giai Giai, em nói gì?”

“Em nói, chúng ta đừng giả vờ nữa.” Đông Phương Nhiêu lại nói. Đã hiểu Phương Diễn lúc này sắp bùng phát lửa giận, nhưng có một số chuyện luôn luôn có một cách giải quyết, trốn tránh có thể coi là biện pháp gì?

“Chia tay đi, Phương Diễn.” Đông Phương Nhiêu thản nhiên nói. Nhìn ánh mắt khó tin cùng gương mặt phím đen của anh, lại nói, “Phương Diễn, em sống với anh là vì anh có quyền có thế có địa vị, anh đoán đúng người em thích là người khác. Trước kia anh hỏi em có hiểu bản thân mình hay không, em luôn nghĩ lợi ích và tình cảm là hai việc khác nhau, có thể tách ra. Nhưng đến bây giờ mới biết là em tự đánh giá cao bản thân, hiện tại em không chịu nổi nữa. Ngô Hạ Ngự đã về nước, em không muốn tiếp tục với anh nữa. Mình chia tay đi, hãy để em theo đuổi hạnh phúc của mình.”

Kiểu này là bao nhiêu châm chọc, Phương Diễn kiêu ngạo sao có thể chịu được nữ nhân của anh một lòng tưởng niệm một người đàn ông khác không phải là anh?

Chỉ có nói vậy, anh mới buông tha cô.

Thật xin lỗi Ngô Hạ Ngự. Đã lấy hắn làm bia đỡ đạn.

Đông Phương Nhiêu nhắm mắt lại, không muốn nhìn ánh mắt hết sức giận dữ cùng không tin nỗi của anh.

Tất cả đều kết thúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio