- Cô không phải con người?Hàn Vũ ép nó sát vào tường, đôi tay hung hăng nắm chặt bả vai làm Tử Tình nhăn mặt
- Thiếu Gia, anh điên sao? Tôi không phải con người thì có thể là cái gì chứ? Anh bỏ ra đi, đau quá!
- Chứ cái này là gì?
Hắn cho tay vào túi quần giơ lên trước mặt nó chiếc IQMN, đanh giọng
- Không, không phải vậy! Thiếu gia, anh cứ bình tĩnh đã.
Hàn Vũ cũng không muốn ép nó thêm nữa, lạnh lùng buông tay. Tử Tình cầm lấy IQMN trong tay, xem xét một hồi, bỗng nhiên cười tươi tỉnh
- Thiếu gia, anh không nghĩ là chiếc IQMN này lỗi kĩ thuật ở đâu đó sao?
- Không thể có chuyện đó.
- Anh chắc chứ?
Nó vừa nói vừa kiễng chân chủ động vòng hai tay ôm cổ hắn. Hàn Vũ khó hiểu, nhưng cũng không phản kháng.
- Đây, chẳng phải anh cũng là không xác định đó sao? Thiếu gia, chẳng lẽ anh cũng không phải là con người?
Hắn nhíu mày nhìn vào màn hình IQMN. Không thể nào! Chẳng lẽ đúng như nó nói, rằng chiếc IQMN này bị lỗi kĩ thuật? Khốn thật!
- Hừ, con như cô thông minh.
Hàn Vũ lạnh lùng bỏ đi. Lúc này nó mới thở phào, lén lút lật lật chiếc IQMN mấy cái, trên màn hình hiện lên chỉ số IQ của hắn, à? Không hổ danh là thiếu gia, thông minh thật đấy.
Tiếc rằng con nhóc nào đó ngây thơ, vốn không biết cái vòng tay vô tình ban nãy đã làm tim chàng trai kia lỗi đi một nhịp đập.
Ở một góc nhỏ sau trường, người con trai đứng tựa lưng vào tường vững chãi. Một chân hơi co lên, giẫm mạnh vào bàn tay ngọc ngà trắng nõn
- Là tay nào của cô đã ném chiếc đĩa lên người Tình Tình?
- Vũ...em....
An Dao đau đớn ngước đôi mắt mọng nước nhìn hắn. Tại sao? Tại sao cô lại si mê con người này như vậy? Dù biết hắn độc ác cỡ nào, tàn nhẫn ra sao mà vẫn cứ lao động vào yêu?
Hắn lười biếng đưa mắt sang tên vệ sĩ đứng cạnh. Tên này hiểu ý, mở màn hình điện thoại cho phát lại video buổi tối hôm qua.
- Tôi sẽ không để Tình Tình đi đâu đó vượt qua tầm kiểm soát của mình. Lã ra cô phải nhận thấy điều này sớm hơn.
Chân trái hơi dùng lực, An Dao đau đớn kêu lên một tiếng, nước mắt ứa ra
- Vũ, em xin lỗi, em xin lỗi....
Hàn Vũ nhếch môi cười giễu cợt, Đôi mắt hắn ánh lên từng tia tàn khốc, cất cao giọng.
- Xin lỗi? Cô không có lỗi thì cần gì phải xin? Nhưng tôi không chắc mình sẽ không làm gì Triệu gia của cô đâu.
- Đừng, xin anh đừng làm thế. Đừng đối xử như vậy với gia đình của em.
Hắn nhấc chân khỏi bàn tay đã sưng tím của cô. Không nói mà chỉ nở ra nụ cười nửa miệng, cái vẻ lạnh lùng áp đảo đối phương. Quay người rời đi
- Thiếu gia, còn cô ta thì sao?
- Cô ta gây nghiệp bằng tay nào, thì trực tiếp phế bỏ tay đó.
Hàn Vũ không quay đầu, lời nói trầm trầm đầy uy quyền.Đi thêm vài bước liền đột ngột dừng lại
- Còn nữa, thiếu gia không phải là để cho các người gọi.
- Vâng, tôi lỡi. Mong thiếu chủ bỏ qua.
Hắn rời khỏi nơi đó một cách bình thản. Bỏ lại đằng sau những tiếng la hét đầy đau đớn thống khổ.
Tử Tình đứng trước cổng gỗ có giàn hoa giấy xinh đẹp, cười vui vẻ. Lần đầu tiên nó dám rời khỏi hắn mà không hề báo trước. Nhưng lúc này, nó không sợ, cũng chẳng hề lo lắng. Chỉ có cảm giác hạnh phúc mãn nguyện là đang lan tràn.
- Ô Tình Tình, sao con ở đây?
- Ba!
Nó quay người lại, ba Tình Tình mở cửa xe bước xuống. hai ba con cứ như thể xa nhau từ lâu lắm rồi, mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau.
- mà, Hàn Vũ đâu? Sao có mình con ở đây?
- Dạ? À, thiếu gia có việc bận không đến được.
- À, thế vào nhà thôi con. mẹ con biết con về chắc vui lắm đấy.
Chưa chạm chân đến cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt lan tỏa. Mẹ Tình Tình không hay biết con gái về, vẫn đang tỉ mỉ trang trí đồ ăn trong bếp. Tình Tình mỉm cười, rón rén lại gần.
- Hôm nay mẹ làm toàn món con thích.
_ Tất nhiên rồi, Tình Tình của mẹ là...Hả?
Mẹ Tình Tìn vừa kinh hãi bất ngờ quay sang, suýt té xỉu khi nhìn thấy con gái
- Trời ơi Tình Tình? Con....sao con ở đây?
- Con về với mẹ đây...hì hì...
Bà cốc yêu con gái, cười mà nước mắt chảy ra. Nó lau nước mắt cho mẹ mình.
- Con về mẹ phải vui chứ, sao lại chảy nước mắt.
- Tại mẹ con vui quá đấy thôi.
Ba Tình Tình chen ngang vào hai mẹ con. Tinh nghịch bốc vụng một miếng thịt chiên xù. Mẹ Tình Tình la lớn
- Cái ông này, già đời còn ăn vụng là sao?
- Có cơm ăn chưa mẹ ơi!
Lăng Tử Tuấn từ trên lầu đi xuống, anh trông khá thoải mái trong bộ quần áo thể thao ở nhà. Trông thấy nó, Tử Tuấn cũng kinh ngạc không kém
- Tình Tình?
- Anh hai!
Nó reo lê, chạy lại ôm lấy anh, Lăng Tử TUấn cũng vòng tay qua ôm chặt nó
- Em về hồi nào thế?
- Vừa mới ạ.
- Hai đứa ra ăn cơm đi.
Mẹ Tình Tình gọi, đã lâu lắm rồi cả nhà người mới có dịp quây quần bên bàn ăn. Bao nhiêu chuyện đều được đem ra nói hết.
- Ăn cái này đi con, cái này nữa.
Ba mẹ liên tục gắp thức ăn cho Tử TÌnh, nó không từ chối, ngược lại còn vui vẻ nhận lấy. Không giống như ở Hàn gia, bữa nay về nhà nó ăn rất nhiều.
Dùng bữa xong xuôi, tính sán lại rửa bát cho mẹ mà bị bà đuổi lên phòng. Kêu lâu lâu mới về nhà, nghỉ ngơi cho nhiều vào.
- Gớm, ngày thường ở nhà cũng có giúp mẹ được cái gì đâu mà giờ sấn sổ vào đây.
Nó cười xuề xòa, chuồn ngay ra phòng khách kéo anh hai chạy một mạch lên lầu.
- Ủa? Hai đứa nó đâu rồi ông?
Mẹ Tình Tình bê đĩa hoa quả đặt xuống bàn, ba vừa chuyển tivi đến kênh tin tức vừa đáp lại
- Tụi nhỏ ở trên lầu.
Bà không hỏi gì thêm, đem đĩa hoa quả vừa đặt xuống theo luôn, mặc cho ba Tình Tình ngơ ngẩn trách bà sao thiên vị quá.
- Rõ khổ! Đã không ăn được mà lại còn ăn cho nhiều vô. báo hại anh như vậy này.
- Lâu lâu mới về mà hai. Mất công mẹ nấu toàn món em thích.
- Rồi rồi, ai bảo cô nương nhà này hiếu thảo quá. Có biets mỗi lần như vậy gây tổn hại bao nhiêu đến cơ thể không?
- Hì hì...đã có hai rồi mà. Em lo chi.
Cạch!
Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở, đĩa hoa quả trên tay mẹ rơi đánh “Choang” một tiếng xuống nền nhà. Bà sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác cổ họng như bị ai bóp chặt, rút đi luồng sinh khí cuối cùng trong lồng ngực
- Các con....các con....