” Điều khoản:Điều : Lăng Tử Tình phải dọn tới sống cùng Hàn Vũ.
Điều : Lăng Tử Tình phải bên cạnh bảo vệ Hàn Vũ đủ h/ ngày và ngày/ tuần (tất nhiên có thể miến trừ những khoảng thời gian cá nhân không-thể-thiếu)
Điều : Lăng Tử Tình phải nghe lời Hàn Vũ, không cho phép cãi lại.
................
Điều : Lăng Tử Tình đi đâu, bất kể lí do gì đều phải xin phép Hàn Vũ
Điều : Lăng Tử Tình phải quan tâm đến chế độ ăn uống của Hàn Vũ.
..............
Điều : Lăng Tử Tình không được đi ngủ trước Hàn Vũ.
................
Điều : Lăng Tử Tình phải thực hiện tất cả các yêu cầu của Hàn Vũ.
Điều : Hàn Vũ nói thế nào thì chính là như thế.
.............
Điều :................”
Dài ngoằng. Tử Tình đứng mỏi cả chân mà còn chưa đọc xong, Đọc đến đâu, hai mắt trợn tròn đến đấy
- Thôi được rồi, đọc gì mà lâu thế, kí vào đi.
Hàn Vũ giật lại bản hợp đồng từ tay Tử Tình, giọng có chút bực. Tử Tình nhìn hắn đầy thắc mắc
- Thiếu gia, anh đang đùa?
- Tôi không rảnh.
- Không được.
- Không cho phép từ chối. Hoặc là kí. Hoặc là sa thải.
Bá đạo. Bá đạo đến phát ghét. Nó nhìn hắn trân trân, mi tâm hơi nhíu lại, các dây thần kinh hoạt động hết công suất
“ Con sinh ra là để bảo vệ cho thiếu gia, suốt đời chỉ có thể bên cạnh thiếu gia, phục tùng thiếu gia”
“Sứ mệnh của con, con đương nhiên hiểu rõ, nhưng đến khi con chết đi thì sao?”
“Có chết, cũng phải được sự cho phép của thiếu gia. Cậu ấy chưa cho con chết, con không được chết”
Sinh ra là thuộc về thiếu gia?
Chết đi cũng thuộc về cậu ấy?
Tử Tình nhăn mặt, Hàn Vũ đối diện đã không đủ kiên nhẫn mà rống lên
- Có kí hay không?
- Rồi rồi, tôi kí. Anh làm gì mà khủng bố thế.
Tử Tình giật lại, lấy bút trong túi nhỏ bên người, lật đến cuối trang kí roẹt một cái.
Hàn Vũ nhìn nó khó hiểu, không nghĩ nó có thể đồng ý nhanh như vậy. Tuy nhiên, tâm trạng cũng có phần dễ chịu. Đưa tay nắm lấy tay nó, giọng ra lênh
- Đi thôi.
- Đi....đi đâu?
- Tới nhà tôi.
- Không được.
Tử Tình vội giật tay mình khỏi tay hắn, khi nhìn tới đáy mắt đầy lửa giận của Hàn Vũ, nó sợ hãi cúi đầu.
- ý tôi là, cho tôi thời gian chuẩn bị.
- Không cần thiết.
- Thiếu gia, coi như tôi xin anh. Tôi cũng cần thông báo với ba mẹ. Cũng cần thời gian thu dọn đồ đạc, nhân tiện....
Lời nói chưa dứt thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Tử Tình cho tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại màu hồng có treo hình Hello Kitty xinh xắn.
- Con nghe.
-..............................
-Nhưng....
-.........................
- Vâng.
Không biết đối phương là ai và đã nói những gì mà vừa cúp điện thoại, Tử Tình liền hướng hắn cười vui vẻ
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi.
Nói xong cũng không để Hàn Vũ kịp phản ứng liền chủ động cầm tay kéo hắn đi. Sau lưng hai người, nắng chiều dần nhạt nhòa.
Biệt thự Hàn gia...
- Tiểu Vũ, ta đã sắp xếp phòng cho Tình Tình ngay cạnh phòng con. Mọi thứ đều chuẩn bị chu toàn cả rồi.
Nói là nói với Hàn Vũ, nhưng ánh mắt Hàn phu nhân từ đầu tới cuối đều dán chặt lên người nó.
- Cảm ơn phu nhân.
- Được rồi. Tiểu Vũ đưa cháu lên xem phòng, có chỗ nào không thích cứ việc nói thẳng với ta.
- Vâng
Tử Tình vừa cúi đầu vừa nhỏ nhẹ lễ phép, ngẩng lên thì thấy Hàn Vũ đang bước lên cầu thang phía xa mấy bước, liền hốt hoảng gọi theo
- Thiếu gia, chờ tôi với.
Đợi khi bóng hai đứa trẻ khuất hẳn, Hàn phu nhân ngồi tại sô pha khẽ nở nụ cười, đáy mắt phức tạp không rõ đang suy nghĩ điều gì.
- Oa.
Nó reo lên một riếng, hai mắt sáng rực nhìn vào căn phòng của mình, giống hệt căn phòng ở nhà luôn. Phu nhân đối với nó thật tốt nha. Mà Hàn Vũ bên cạnh đến liếc mắt một cái cũng không thèm, mi tâm hơi nhíu
- Xem xong rồi thì có thể tự mình thăm quan. Tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.
- Được.
Tử Tình gật đầu. Hàn Vũ bước vào căn phòng ngay sát phòng nó, cánh cửa từ từ khép lại.
Nghe người làm bảo đây là tầng , cũng là tầng cao nhất của căn biệt thự. Nhưng mà nghe tầng lại làm nó liên tưởng đến chín tầng địa ngục, nghe ghê ghê sao đó. Mà dù sao thì cảm giác ở cao như vậy cũng thật thoải mái, bên trên là sân thương, lúc nào thích còn có thể tùy ý lên đó thư giãn.
Họ còn nói Hàn Vũ từ nhỏ thích yên tĩnh, cả một tầng này là giành riêng cho hắn. Nếu chưa có sự đồng ý của hắn, đến phu nhân còn không thể đặt chân lên đây.
Vậy mà hắn lại đồng ý cho nó ở cùng? Còn là phòng sát vách?
Tử Tình có chút khó hiểu, vừa mông lung suy nghĩ vừa đi lòng vòng khắp chốn. Một tầng mà ngang một căn biệt thự luôn vậy. Phòng tắm sang chảnh, hồ bơi, vườn cây, thư viện, sân bóng rổ, phòng tập gym....nó nhìn mà lóa cả mắt.
Hàn Vũ nằm dài trên giường lớn, đáy mắt hiện rõ vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch tạo nên đường cong đầy kiêu ngạo. Lăng Tử Tình, nó từ nay là ở trong tay hắn. Nó từ nay là mặc hắn xoay chuyển. Ai muốn động vào, tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Ba mẹ nó sao? Tình Tình đã dọn tới Hàn gia?
- Ừ, Hàn phu nhân vừa mới thông báo.
Ba vừa bình tĩnh nhấp ngụm trà nóng vừa trả lời câu hỏi của Tử Tuấn. Anh nhìn qua mẹ, lại chỉ thấy bà đang chậm rãi gọt hoa quả, điệu bộ như không có chuyện gì xảy ra.
- Ba mẹ, sao hai người có thể như vậy?
- Tử Tuấn, con phải biết, Tình Tình sinh ra đã thuộc về Hàn gia, thuộc về thiếu chủ.
- Con....
Tử Tuấn nghẹn lời, trên mặt tràn đầy ảo não cùng bất lực, bàn tay rắn chắc cuộn thành đấm, sau cùng, cũng chỉ biết xoay người bỏ đi.
Hiển nhiên, thiếu chủ mà ba nói tới không ai khác chính là Hàn Vũ.
Lăng Tử Tuấn khẽ cười tự giễu. Chỉ vì một câu chuyện từ thời cha ông nào đó giữa hai bên mà Lăng gia bao đời nay đều phải thề nguyện trung thành với Hàn Bảo Điện. Mãi mãi đem sức mình đóng góp cho Hàn Bảo Điện. Để rồi suốt hàng thế kỉ, Lăng gia cùng Hàn gia vĩnh viễn cũng không thể tránh khỏi mối liên hệ chủ-tớ.
Mà hiện tại, chủ nhân tương lai của Hàn Bảo Điện: Hàn Vũ. Người được chọn để đi theo cậu ta, phụng sự cậu ta lại chính là Tình Tình.
Hai tay nắm chặt đến đau đớn, lồng ngực co rút, Tử Tuấn khẽ nheo mắt, trên người anh bất giác tỏa ra một loại âm khí lạnh lẽo:“Tình Tình, chờ anh đến đưa em về nhà. Nhất định chờ anh”