~~~~~~~~~~ Tiếp ~~~~~~~~
~ ing ~
Chưa đầy phút sau , bác sĩ Lục đã có mặt trước cửa phòng bệnh của nó. Hắn là chủ tịch tương lai của tập đoàn có bao gồm cả cái bệnh viện này , mà nó lại là 'vợ' của hắn thì làm sao ông ta dám chậm trễ ? Hơn nữa ông cũng rất quý hai đứa trẻ này !
- Chú Lục. - Cả ba đứa đồng thanh
- Ừm... Tiểu Vy tỉnh rồi à? Cô bé hồi phục nhanh thật! Sức khỏe hiện giờ không có gì đáng lo ngại, không sao cả! Không được cho cô bé vận động nhiều , mạnh. Cần ăn nhiều thịt bò và cả rốt , không nên hải sản. Tí nữa Hạo Tường và bé Minh lên phòng ta lấy đơn thuốc nhé. - Ông bác sĩ lại xem xét tình hình của nó , cười hiền lành nói một thôi một hồi rồi đi ra ngoài
- Dạ cháu cảm ơn. - Hắn lịch sự
Nhìn nó nằm ngơ ra trên giường , phần trán quấn băng trắng xóa, mái tóc mềm mượt được túm gọn lên , nhỏ Minh nhảy ra trước mặt nó cười hớn hở :
- Tiểu Vy, coi nà, tao mua cháo bào ngư cho mày nà!!!! Cháo mày thích nhất á!! Mau, dậy ăn đi.
-..... - Nó vẫn ngơ ra nhìn nhỏ
- Tiểu Vy. Em có nhận ra anh là ai không ? - Hắn nhận thấy sự bất thường liền chạy gần nó hỏi
-.... - NÓ lắc nhẹ đầu
- A.... Tiểu...Vy mất mất trí nhớ ! - Nhỏ ngạc nhiên
- Minh , em gọi chú Lục đi. Sao chú ấy bảo không làm sao ? - Hạo Tường nhìn Minh Minh nói
- Dạ. - Vừa dứt lời , nhỏ "bay" ra ngoài với tốc độ ánh sáng.
Hắn nhìn nó , ánh mắt đượm buồn , trái tim lóe lên cái cảm xúc khó tả. Tự mỉm cười chua chát ,hắn thầm nghĩ chắc nó cũng chả thèm nhớ tới mình đâu. Hắn là người phạt nó , hay mắng nó nhiều nhất mà ?!
Minh Minh kéo bác sĩ Lục vào phòng trong chưa đầy s , chính bác sĩ Lục cũng đang cảm thấy rất ..... SỐC với tộc độ kinh hoàng của ai kia..... Hắn họi ông :
- Sao chú lại nói không sao? Nhìn đi , Tiểu Vy nó không nhớ cháu là ai.
- Cháu yên tâm , cô bé chỉ bị mất trí nhớ tạm thời thôi. Sẽ không sao đâu. - Ông bác sĩ nói nhẹ rồi bước ra
Ba đứa kia chỉ cúi đầu theo ( quá lịch sự ~~~ ) . Nhỏ Minh nhìn nó , cười :
- A~~ Tiểu vy khờ , tao là bạn thân nhất của mày này.
- Bạn thân ? - Nó nhíu mày
- Minh , Vy vừa tỉnh không nên nói nhiều , đi , anh và em đi ăn sáng. Sáng giờ chưa có gì bỏ bụng , đói meo rồiiii !!! - Hạo Tường nhìn nhỏ bằng ánh mắt mờ ám ( t/g: A~~~ Đừng suy nghĩ bậy nha !! )
- Ơ... Nhưng... - Chưa nói hết , nhỏ đã bị Ca ca lôi đi.
Chỉ còn lại hắn và nó ở trong phòng, hắn cầm hộp cháo mà tên kia mang đến , xòe ra cho nó, nói nhẹ :
- Ăn thôi. Em hôn mê lâu vậy rồi, còn chưa ăn gì nữa.
- Đỡ..tôi...... - Tiểu Vy với tay lên , giọng dịu như nước ~~
Hắn không nói gì , lấy tay đỡ lấy gáy nó , kéo dậy. Ánh mắt hắn lóe lên tia vui mừng, tuy mất trí nhưng nó vẫn rất đáng yêu như lúc trước !!!!!!! Nó nhìn hắn , hỏi một câu hồn nhiên đến cái mức làm người khác đau lòng :
- Anh là ai vậy ? Sao đối xử với tôi tốt vậy ? ( t/g: Hồn nhiên ! Chị quá hồn nhiên !..... Như con ĐIÊN!!!! / Nó : Lúc đó tui đâu có biết gì ?! Còn nói nữa là tui phi cho cục gạch vào mặt giờ -.- / T/g : té )
- Anh là chồng em , không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai ? - Hắn kiên nhẫn nói cho nó biết , dù gì nó cũng có nhớ gì đâu? Không chấp !
- Chồng? Haha, theo suy nghĩ của tôi thì chồng hay bạo hành vợ lắm !!! - Nó chu môi
WHY ???? Con này nó ăn gì mà ngu dữ vậy ?!!!!!!! Hắn trố mắt nhìn nó , không thể tưởng tượng nổi ?! Hắn khẽ hắng giọng véo mũi nó , nói :
- Ngốc ! Không phải ai cũng như vậy ! Tiểu Vy em phải xưng " em " gọi " anh " ! Không xưng " tôi " nữa!
- Ồ... Nhưng tại sao lại phải xưng hô như vậy? - Lại thêm một câu hỏi ngu xi nữa....
- Anh lớn tuổi hơn em. - Ngắn gọn vô cùng triết lí
- Ồ... Mau...mau.. tô..à em đói!! - Nó kêu lên chỉ vô cái hộp
Hắn không nói không rằng , mở hộp cháo , từ từ bón cho nó ăn. Nó ăn rất ngon miệng, công nhận là cái cháo này ngon thiệt chớ , thi thoảng nó lại thốt lên :
- Oa... Ngon quá !
Nó cười híp mắt , hắn nhìn mà cũng vui lây. Nó đã ăn hết hộp cháo trong vòng phút , hô hô , ốm mà ăn khỏe dữ ~~~~
Nói thiệt chứ cái cảnh vừa rồi cứ y như trong truyện NGÔN TÌNH với phim TÌNH CẢM , LÃNG MẠN í !!!!! Cũng một kiểu như , nữ chính mất trí nhớ , nhưng chỉ quên mỗi nam chính ( nhưng truyện này thì không hẳn như vậy ) . Sau khi mất trí nhớ , nữ chính sẽ khôn hơn, hiền hơn ( nhưng ở đây lại khác hoàn toàn !!! )..........
_______ Nam và Nữ sẽ bị quên lãng từ đây ______
Nhỏ Minh và Hạo Tường caca vào một quán gần bệnh viện, chỉ vì nhỏ không thích ăn đồ trong căng-tin. Nhỏ ngồi đợi caca đi gọi món , chống cằm lên nghĩ , nếu Tiểu Vy nhà nhỏ biết yêu thì sẽ như thế nào nhể ? Chắc ngộ lắm ! Tính nó như con nít í mà !!!
- Đang nghĩ gì vậy ? - Hạo Tường bước đến , hỏi nhỏ đang thẫn thờ
- À.... Em đang nghĩ.... mà thôi, anh, có phải anh Dương đã "iu" Tiểu Vy rùi phải hông ? - Nhỏ phồng má
- Ừm... Chính vì thế anh mới kêu em ra đây. Để cho người bọn họ tự do , lãng mạn một tí. - Đại caca nháy mắt tinh nghịch xoa xoa má nhỏ
- Anh , anh đã suy nghĩ kĩ chưa? Tính nó như trẻ con í , cái gì cũng có thể biến sang cái này cái nọ được. Anh nghĩ anh Dương có chịu nổi không ?
- Ờ hớ....
- Nếu như Tiểu Vy nó chín chắn hơi một tí có phải tốt hông ?!
- Ừm....
__ END__
Lời của tác giả : Xin chào mấy chế :) Ta là Pi tg của bộ truyện, thực chất lúc đầu ta định để nữ thương nặng hơn nhưng mà vì một số lý do riêng nên mình đành phải viết như bây giờ.
Truyện dự kiến sẽ chỉ có khoảng từ => chương hoy a~
Cảm ơn mấy chế đã ủng hộ truyện !!!!!!
_THÂN : PI_