Mọi người tụ tập lại ăn cơm, tranh giành gắp thức ăn cho nhau, tiếng cười giòn tan vang khắp cả căn phòng bếp.
Đây chính là một bữa cơm gia đình sao???
Thật ấm áp …
- Chị, cho em mượn điện thoại một chút – Khương nhìn nó.
- Chi vậy???
- Em thích cái bản nhạc chờ của chị lắm ạ - Khương cười hì hì.
- Thằng này – Nó nhíu mày, nghi hoặc đưa điện thoại cho Khương.
Khương cười tươi, hí hửng đón nhận lấy cái điện thoại từ tay nó, chẳng là cậu rất thích bản nhạc chờ của nó, nghe lần đầu đã có ấn tượng rồi.
Điện thoại nó không có mật khẩu nên cậu có thể dễ dàng mở màn hình...
Nhưng rồi thái độ hí hứng của cậu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt hoảng hốt có chút vui mừng.
- Chị ... đây là – Khương dơ điện thoại ra phía trước.
Nó đang coi tivi, ngồi ở ghế salong đối diện Khương, nó nhướn người ánh mắt lia về phía màn hình điện thoại.
- Bạn chị, có gì không? - Ảnh nền điện thoại là nó và Trang đang đứng cạnh nhau trong vườn nhà Trang vừa mới được chụp gần đây.
Ai đó ngồi bên cạnh nó khẽ chột dạ, ghé sát miệng vào tai nó.
- Sao không để hình anh – Thái độ gì đây, ghen tuông à -_-
Vài ngày sau
- Khang đủ rồi – Trang nhếch mép, cười nhạo người con trai đang trần truồng ở trên giường cùng với một cô gái khác – Người con trai mà cô đã chịu đựng suốt năm qua.
- Trang – Khang bật dậy, thái độ này ... là lần đầu tiên anh thấy kể từ khi quen biết cô.
- Anh định lừa em đến bao giờ hả Khang ???
- Anh lừa em chuyện gì – Khang nói, anh có cảm giác nghèn nghẹn ở trong cổ.
- Chuyện anh cứu em
- Cứu ...
-------------------- năm trước bên bờ sông ---------------
Hai cô gái nhỏ nhắn đứng cạnh bờ sông, một cô gái dáng cao ráo mái tóc ngắn ngang vai, đôi kính nobita làm cho cô rất dễ thương. Cô gái đứng bên cạnh nhan sắc không hề thua kém, cô có vóc dáng tựa tựa như nàng kia, mái tóc dài óng ả, đậm nét truyền thống của con gái Việt Nam.
- Ngọc hẹn mình ra đây có chuyện gì không – Cô gái tóc dài lên tiếng.
- Mình chỉ có chút chuyện muốn nói với Trang thôi !!!
Trang mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Ngọc, nếu Ngọc không đeo kính ắt hẳn điểm nổi bật nhất của cô ấy sẽ là đôi mắt.
- Có chuyện gì Ngọc cứ nói đi, đừng ngại với mình, bạn bè mấy năm trời rồi – Trang xem Ngọc như bạn thân, cô và Ngọc đã học chung năm, cùng đi chơi cùng đi học, làm việc gì cũng cùng nhau, cứ tưởng chừng cô đã tìm ra được một người bạn thân sau nó nhưng không ngờ ...
- Mình thích anh Minh, rất thích – Nụ cười trên môi cô vụt tắt khi nghe Ngọc nói xong.
Thích anh Minh sao???
Anh Minh là đàn anh lớp trên, đẹp trai học giỏi, hát hay, văn võ song toàn, ... nói chung là đa tài. Cô quen anh lúc học phụ đạo môn Anh, thấy cô chật vật với đống bài tập thầy giao nên anh giúp luôn ... vậy là quen.
Được một thời gian thì cô nảy sinh tình cảm với anh, không có tình cảm sao được, anh giúp cô làm bài tập, bày cô học mấy chiêu võ phòng thân, rồi còn dẫn cô về nhà nữa, ... lửa gần rơm lâu ngày cũng bén... Nhưng cô nghĩ anh đối với cô chỉ là một đứa em gái, không hơn ... không kém.
Hôm nay, nghe Ngọc nói ra mấy lời nay cô rất buồn nhưng vẫn cố cười vui, nếu cô với anh không thành,, thì cô sẽ tác thành cho anh với Ngọc, lúc đó trong lòng cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn vì đó là hai trong những người cô yêu thương nhất.
- Vậy sao – Cô chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm phía bên kia bờ sông, hoàng hôn rồi sao, ánh chiều tà thật đẹp.
- Ừ, thế nên tao mới yêu cầu mày tránh xa anh ấy ra – Ngọc bỗng nhiên đứng dậy, mắt đỏ ngầu, miệng phun ra mấy câu tồi tệ, giật tóc cô lôi ngược ra phía sau.
- Á ... chuyện gì ??? – Cô đau đớn nhíu mày nhìn Ngọc, không ngờ con người nhổ này phức tạp tới vậy, bề ngoài thì trông hiền thục đoan trang nhưng bên trong lại độc ác, thủ đoạn khôn lường – Mình không có ý gì với anh ấy hết!
Cô nói, giọng chắc nịch, nước mắt rơi lã chã.
- Không có ... Huh .. không có mà suốt ngày cặp kè với anh ấy sao – Ngọc sử dụng lực mạnh hơn, nắm tóc cô kéo hẳn về phía sau.
Da đầu cô đau nhức, dường như không cảm nhận được gì nữa thì ...
Ủm...
Người cô nhẹ bẩng, không khí xung quanh ít dần, nước tràn vào khắp miệng và tai cô...
Cô không biết bơi ... làm ơn có ai cứu ...
Cho đến khi cô không còn cảm nhận được gì nữa, cô thôi vùng vẫy, hơi thở nhẹ dần, nhắm chặt mắt lại, hòa mình tự do vào làn nước, chìm dần xuống đáy hồ.
- Đáng đời, cho chết con hồ ly tinh nhà mày – Ngọc tuy hơi chạnh lòng và lo lắng, nhưng tình yêu của cô đối với anh chàng kia quá lớn khiến cô mù mờ, không biết đâu là đúng, đâu là sai, cô quay lưng bỏ đi, bỏ lại một người đã làm cô cười nhiều nhất cuộc đời này.
------------------------ Bệnh viện ---------------------------------
- Cô tỉnh rồi, cô cảm thấy khỏe hơn chưa – Cô y tá mang đồng phục màu hồng, chỉnh lại ống chuyền rồi hiền hậu nhìn Trang.
Sắc mặt Trang nhợt nhạt, phát giác ra là mình đang ở trong bệnh viện liền lẩm bẩm: Tôi chưa chết sao...
- Ai đã đưa tôi đến đây vậy ?? – Trang quay sang hỏi cô y tá đang định dọn đi.
- Một anh chàng chừng , tuổi. Dáng người cao to và rất điển trai, anh ấy đã trả tiền viện phí cho cô rồi,... thật tốt bụng.
...
Anh chàng đó – là Khương, đúng là Khương đã trả viện phí cho cô, nhưng người cứu cô và đem cô vào bệnh viện hoàn toàn không phải Khương.
:
Thứ hai //