Khu C là khu vực rộng nhất trong thành phố, nơi đây có điều kiện tự nhiên để phát triển nền nông nghiệp, đất ở đây rất tốt, có nhiều chất dinh dưỡng nên cây cỏ xung quanh khá um tùm . Chỗ này hầu như rất ít người ở, vì họ vẫn chưa biết rõ về nơi đây, trong đầu họ chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là khu vực hoang sợ, đáng sợ mà con người chúng ta không nên lui tới.
Nó bước xuống xe, hít lấy hít để nguồn không khí trong lành mà trong thành phố không hề có.
- Chúng ta ... – Bảo Bảo bước xuống xe, không gian trước mặt làm cho cô choáng ngợp – sẽ ngủ ở trong đây hả???
- Chứ ngủ ở đâu chị ! – Nó quay qua ngây thơ phán.
Bảo Bảo tái mặt, bấu víu lấy áo nó, kéo nhè nhẹ.
- Hay ... hay là chúng ta đi về đi, sao chị thấy chỗ này nó ... u ám thế nào ý.
- Chưa gì đã sợ rồi hả vợ - Bob nhào tới ôm eo của Bảo Bảo khiến cô giật nảy lên.
- Đúng, vợ sợ, thôi chúng ta về thôi chồng – Nói xong, cô toan kéo chồng mình đi nhưng bị lão kéo ngược lại.
- Ây, còn chưa có “bảo bối”, còn chưa về - Bob gian manh cười nhẹ, xoa xoa bụng của Bảo Bảo khiến cô đỏ mặt.
- Biến thái – Cô nói nhỏ chỉ để Bob nghe rồi lấy tay mình vỗ vỗ nhẹ lên tay Bob – Đáng ghét.
- Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi – Bob khẽ cười nhìn vợ rồi kéo valise đi thẳng vào rừng nhưng bị nó ngăn lại.
- Khoan, còn có người chưa tới.
- ,,, – Bob thản nhiên lấy ngón tay đếm từng người rồi quay sang nó – Đủ rồi mà.
- Chưa, còn ... a tới rồi kìa.
Mọi người nhìn theo hướng nó chỉ, một chiếc xe màu xám chạy tới đỗ cạnh xe bọn họ.
Cạch
Một cô gái bước xuống, cô ấy mặc một áo craptop màu hồng kết hợp với cái quần jean bó được mài rách vài chỗ, đôi giày bata màu hồng, trên người còn nhiều phụ kiện kết hợp trông rất cool.
Phía bên kia, một anh chàng cũng bước xuống, bận một chiếc áo thun cùng màu với cô gái, quần jean hơi bó, đôi giày bata màu nâu, khoác trên mình một cái áo khoác da trông rất lịch lãm.
Đó là Trang và Khương.
- Hai bạn nhỏ à, để chúng ta chờ lâu quá đó, giờ đi thôi.
Mọi người gửi xe trong một ngôi nhà của bạn Bảo Bảo, sau đó tiến thẳng vào sâu trong rừng.
Ngạc nhiên là Bảo Bảo dẫn đường -_-
- Sao em bảo em sợ mà – Bob nhìn cô chế giễu.
- Anh nghĩ em hiền dịu thục nữ như vậy sao – Cô không quay lại, vẫn chăm chú lấy cây vạch lá tạo đường đi – Khu C này tụi em chinh phục hết rồi, giờ em nắm rõ nó trong lòng bàn tay.
- “ Tụi em “
- Là bạn thời cấp .
- À.
Nhờ Bảo Bảo, chỉ mất nữa tiếng cả hội đã tới nơi, khung cảnh chung quanh làm mọi người choáng ngợp.
Không khí ở trong đây còn trong lành gấp vạn lần không khi ở ngoài bìa rừng.
Hắn và bọn con trai sắp xếp đồ đạc ra ngoài để chuẩn bị dựng lều cắm trại. Còn Bảo Bảo thì lôi hai đứa con gái ra bên bờ suối gần đó.
- Khung cảnh ở đây thật đẹp, thật trong lành – Trang nói, miệng cười vui vẻ nhìn khắp nơi.
- Mày yêu thiên nhiên từ bao giờ vậy Trang – Nó mỉa mai nhìn Trang.
- Vì anh Khương yêu thiên nhiên, nên tao cũng phải yêu thiên nhiên – Nhắc đến Khương là
mắt Trang lấp la lấp lánh đầy sao.
- Gớm – Nó và Bảo Bảo đồng thanh, da gà da vịt đồng thời nổi lên.
- Hai đứa này nó còn tình củm sến súa hơn cả vợ chồng nhà chị - Bảo Bảo huých nhẹ tay nói thì thầm với nó.
- ...
- Mà ra đây làm gì vậy chị, ngắm cảnh à, thôi vào phụ mấy ổng dựng lều cho nhanh đi chị - Trang nói rồi quay vào trong nhìn Khương, ánh mắt nảy nở hình trái tim.
- Đi bắt cá chứ làm cái gì – Nói xong Bảo Bảo xoắn tay áo và ống quần lên cao, lấy cái vợt đã chuẩn bị sẵn từ trong balo ra,
- Bắt cá á !!! – Nó với Trang đồng thanh hét lên, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.