“Chát!” Mạc Sở Hàn không chút lưu tình quăng cho Lâm Tuyết một cái tát. Bàn tay nam nhân thật cứng, cái tát này giáng xuống rất nặng, nửa mặt Lâm Tuyết ngoẹo sang một bên trong nháy mắt đã sưng lên.
“Muốn chết thì nói một tiếng, tôi sẽ tiễn cô một đoạn miễn phí! Dám đánh người phụ nữ của tôi, không phải cô ngại sống an nhàn chứ?” Hắn nâng chân thon dài, dùng mũi giày đá vào bụng cô.
“A!” Lâm Tuyết bị Mạc Sở Hàn đá bay ra, kêu thảm thiết trên ba thước cỏ cách đó, thân thể mảnh mai tê cứng sợ run rẩy. Cô há miệng hít thở không khí để giảm bớt loại đau đớn này, mắt tiệp mở to yên lặng quan sát nam nhân thô bạo kia.
“Đừng như vậy!” Thư Khả sợ tới mức thét chói tai, cô ta liều mạng giữ chặt Mạc Sở Hàn, khóc ròng nói: “Sở Hàn đừng như vậy, em sợ.”
“Ngoan, không cần sợ.” Hắn kéo Thư Khả vào trong lòng, tay vỗ nhẹ sau lưng ôn nhu an ủi: “Anh chỉ giáo huấn cô ta một chút thôi, nếu không sau này cô ta còn khi dễ em nữa.”
“Không sao, em không trách cô ấy …” Thư Khả cắn cánh môi hồng nhuận, mi tiệp chớp chớp thật khiến người ta thấy trìu mến.
Hốc mắt khô khốc đến phát đau, ngay cả một giọt lệ cũng không có. Tay chống trên mặt đất thân thể Lâm Tuyết chậm rãi động đậy. Vừa thoáng cử động, tứ chi bách hài () giống như vỡ vụn, cô kêu đau một tiếng, thân thể lại mềm xuống.
Một đôi giày sĩ quan bóng loáng xuất hiện trước mắt, cô chậm rãi ngẩng đầu theo ủng quân nhân nhìn lên, đôi chân dài trong chiếc quần màu lục mê người, tiếp đến là thắt lưng mạnh mẽ và lồng ngực cường tráng …
Ánh sáng chói lòa phía trên khiến tầm mắt Lâm Tuyết có chút hạn chế không thấy rõ được diện mạo người vừa tới nhưng cô có thể khẳng định đây không phải Mạc Sở Hàn, bởi từ góc nhìn này, thân thể hắn gầy hơn một chút.
Nam tử chậm rãi ngồi xổm xuống, choàng tay qua nách nâng cô dậy.
Chỗ sườn bên dưới vô cùng đau đớn, giống như xương đã bị gãy! Lâm Tuyết tựa vào vai người đàn ông thở dốc, trong chốc lát, đôi mắt mở to vừa lúc nhìn thấy quân hàm ba sao trên vai anh.
Là Lương Tuấn Đào, cô hoảng hốt muốn tránh đi theo bản năng nhưng vừa động đậy, thân thể lại muốn ngã xuống đất.
“Cẩn thận!” Lương Tuấn Đào bất mãn, một lần nữa kéo thân thể của cô vào ngực mình, mi anh nhướng lên chất vấn: “Tôi cũng không ăn thịt người, cô trốn cái gì?”
Hóa ra thủ trưởng đại nhân đi thị sát quân vụ vừa giá lâm. Trong lòng Lâm Tuyết hơi chua sót cười cười: không ngờ anh tới kiểm tra thành tích huấn luyện của cô lại được chứng kiến màn khôi hài này.
Mạc Sở Hàn từ phía sau chạy tới, hắn chưa nói lời nào đã trực tiếp giơ tay bắt lấy cánh tay Lâm Tuyết nhưng lại bị Lương Tuấn Đào ngăn trở.
Lương Tuấn Đào nhìn Mạc Sở Hàn đánh giá, tinh mâu hơi nhíu lại chất vấn: “Anh thuộc bộ phận nào?”
Mạc Sở Hàn tuấn tú cúi chào Lương Tuấn Đào, ưỡn ngực kiêu căng, hắn không nói gì đưa kí hiệu bộ đội ra triển lãm.
“Thiếu tá dự bị bộ đội đặc chủng Lục quân thuộc Quân đội Trung Quốc.” Anh đọc xong kí hiệu của hắn, mắt vĩ giương lên tựa hồ có chút kinh ngạc: “Bộ đội đặc chủng có thể bổ nhiệm Thiếu tá là người câm điếc sao?”
“Phì!” Lưu Bắc Thành cười ra tiếng, các cảnh vệ và chiến sĩ khác đi theo cũng muốn cười nhưng không dám. Dù sao quân kỉ trong quân đội cũng nghiêm như núi, không có binh lính nào dám cười nhạo sĩ quan có cấp bậc cao hơn mình.
Sắc mặt Mạc Sở Hàn càng khó nhìn, hắn nhìn sĩ quan Thượng tá trước mắt định khiêu khích, trầm giọng nói: “Anh mới câm điếc!”
“Sao, không bị câm điếc à?” Lương Tuấn Đào như cười như không ngó qua hắn: “Vừa rồi tôi hỏi sao cậu không trả lời?”
Giờ phút này, Mạc Sở Hàn thực sự hối hận ngày đó trên đường sao không cho người đàn ông trước mặt nổ banh xác. Sau một lúc trầm mặc, giọng điệu hắn mới dịu lại giải thích: “Là tôi thất lễ rồi!”
Quan lớn một bậc đè chết người, huống chi quân hàm Lương Tuấn Đào so với hắn còn hơn tận hai cấp. Nói thế nào thì đây cũng là quân khu bộ đội dã chiến, ngay cả Mạc Sở Hàn hắn tuy có thể hô phong hoán vũ, đứng ở địa bàn người ta cũng nên biết điều một chút.
“Cậu là Thiếu ta huấn luyện bộ đội đặc chủng đúng không? Sao quy tắc đơn giản nhất cũng không biết?” Rốt cục Lương Tuấn Đào cũng giận tái mặt khiển trách: “Nói chuyện với sĩ quan cấp trên phải thêm hai từ ‘Báo cáo’ vào trước!”
Mạc Sở Hàn thiếu chút nữa nổi khùng, hắn cắn đứt cương nha mới đè nén được xúc động nhưng lại xé rách mặt nạ chỉ vào nữ nhân trong lòng Lương Tuấn Đào tức giận ra lệnh: “Buông cô ta ra!”
“Cô ta?” Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trước ngực mình cảm thấy được cô đã sợ run, sắc mặt anh không đổi hỏi lại hắn: “Vì sao?”
“Cô ta đánh người phụ nữ của tôi nên tôi muốn đưa cô ta về thẩm vấn!” Mạc Sở Hàn bước nhanh từng bước, lại động thủ muốn kéo Lâm Tuyết ra. Không biết tại sao khi thấy cô ở trong lòng người đàn ông khác hắn lại xúc động muốn giết người. (ghen à ghen à?)
Lương Tuấn Đào nhanh như điện xẹt đưa tay chế trụ đánh úp lại Mạc Sở Hàn, anh lưu loát đưa thân thể xinh đẹp trong ngực mình tới phía Lưu Bắc Thành bên cạnh, ra lệnh: “Chăm sóc cho cô ấy!”
“Dạ!” Lưu Bắc Thành nghiêm túc đưa tay đỡ lấy. “Tập hợp đội hình” Một đám chiến sĩ tay cầm súng máy lập tức vây quanh Lâm Tuyết, bất kể kẻ nào cũng đừng nghĩ tới việc đến gần cô.
Phía bên kia, Lương Tuấn Đào đã muốn cùng Mạc Sở Hàn giao chiến, hai người vật lộn đánh nhau kịch liệt, thân thủ đều nhanh nhậy khiến các chiến sĩ đứng xem bên cạnh liên tục trầm trồ khen ngợi.
Mạc Sở Hàn âm thầm kinh hãi, hắn không tưởng tượng được công phu của Lương Tuấn Đào lại tốt như vậy. Trước đây hắn vẫn nghĩ loại con ông cháu cha này chỉ ỷ lại vào quan hệ cha chú mới đạt được chức vụ trong quân đội, giờ phút này mới hiểu được hắn đã nghĩ sai hoàn toàn.
Cho dù đưa Đại tá bộ đội đặc chủng thiên chuy bách luyện () đến đây cũng khó có thể địch nổi Lương Tuấn Đào.
Mắt thấy Lương Tuấn Đào hữu chiến dũng mãnh, Mạc Sở Hàn đỡ trái hở phải lâm vào thế cực kì nguy hiểm, nhóm bộ đội đặc chủng bên này mất kiên nhẫn, nâng súng lên ngắm bắn Lương Tuấn Đào.
“Khốn kiếp, dám nổ súng!” Lưu Bắc Thành nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy khẩu súng của một chiến sĩ hung hăng hướng về tên bộ đội đặc chủng định nổ súng kia, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, họng súng hướng lên trời nhả khói.
Việc này nhất thời đã chọc giận tất cả chiến sĩ tại đây, bọn hò ùa lên, cùng giao đấu với bộ đội đặc chủng.
Bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết một người cũng địch nổi mười người bên ngoài. Truyền thuyết này có lẽ không nói quá nhưng hôm nay, kẻ bọn họ đụng độ lại là chiến sĩ Phi ưng đoàn được một tay Lương Tuấn Đào huấn luyện, so với bộ đội đặc chủng kém cỏi không nhiều.
“Dám đến địa bàn của Phi Ưng đoàn giương oai, hãy cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta đi!” Lưu Bắc Thành được người người ủng hộ chỉ huy các chiến sĩ Phi Ưng mãnh liệt tấn công bộ đội đặc chủng.
Thư Khả ở bên cạnh sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cô ta không tưởng tượng được Phi Ưng đoàn danh tiếng khắp thành phố lại đánh nhau với bộ đội đặc chủng vì một nữ binh nhì mới nhập ngũ. Ở đây Lâm Tuyết có địa vị như thế nào? Cao lắm sao? Thượng tá Phi Ưng đoàn Lương Tuấn Đào lại động thủ với Mạc Sở Hàn vì cô ta, chẳng lẽ tiện nhân này thật sự đã mê hoặc được Lương Thượng tá …