Mạc Sở Hàn ngẩng đầu lên, anh không nhìn Thư Khả, thẳng thắn nói với Hoắc Gia Tường: “Trước kia cháu từng có một đoạn thời gian với Lâm Tuyết, sau đó chia tay, rốt cuộc vãn là… Cho nên cháu nghĩ có thể nể tình cháu không tổn thương cô ấy không?”
“Mạc Sở Hàn!” Thư Khả hét ầm lên, cô hung hăng đẩy anh một cái, hết sức thất vọng khóc ròng nói, “Tại sao anh có thể như vậy! Tại sao anh lại làm em thất vọng?”
“Anh nói là quá khứ, không phải là hiện tại! Hiện giờ phụ nữ bên cạnh anh không phải chỉ có mình em sao?” Mạc Sở Hàn lạnh lùng quay đầu nhìn lại, trên gương mặt tuấn mỹ đã có vẻ không kiên nhẫn.
“Hu hu…” Thư Khả biết tính tình của anh, nếu quả thật chọc tới, ngược lại không dễ cứu vãn, lại một lần nữa nhào vào trong ngực anh, uất ức khóc ròng nói: “Xin lỗi, em không nên ghen, không nên oán hận ả ta, cầu xin anh tha thứ cho em!”
“Đừng làm rộn!” Lòng Mạc Sở Hàn đều bị rối tung rồi, nếu có thể, anh hy vọng cả đời này không gặp lại Lâm Tuyết nữa. Nhưng cố tình ý trời trêu người, mỗi lần đều đẩy anh đến tình huống lựa chọn khó khăn như vậy. Anh quay đầu nói với Hoắc Gia Tường, “Cháu mang Lâm Tuyết đi! Xin bác thành toàn cho!”
“Cháu có thể mang con bé đi, nhưng nhất định phải nói thật cho bác biết, cháu định xử trí con bé như thế nào? Là lấy con bé làm đồ chơi dụ dỗ người phụ nữ trong lòng cháu vui vẻ? Hay định giống như bác lấy con bé làm con tin dùng để uy hiếp Lương Tuấn Đào?” Hoắc Gia Tường từ từ hỏi.
Trong lòng Mạc Sở Hàn đang rối rắm, vốn không nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Hoắc Gia Tường. Không phải phản ứng của anh chậm chạp, mà dù là người thông minh đến đâu chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ tới Lâm Tuyết đột nhiên lại biến thành con gái ruột thịt của Hoắc Gia Tường, cho nên càng không phỏng đoán về phương diện này.
“Cháu muốn đưa cô ấy về nước! Chuyện của đàn ông có thể không liên quan tới cô ấy một cô gái yếu đuối không?” Hai mắt Mạc Sở Hàn dâng lên mệt mỏi nhàn nhạt, nói, “Thả cô ấy đi thôi! Không có cô ấy, chúng ta làm theo biện pháp khác vẫn có thể đối phó với Lương Tuấn Đào!”
“Tốt!” Hoắc Gia Tường cười ha hả, ông đưa tay dùng sức vỗ bả vai Mạc Sở Hàn, “Cậu nhóc tốt, cậu không làm cho bác thất vọng!”
Hơi không giải thích được việc được ông ta khen ngợi, chỉ có điều nhìn Hoắc Gia Tường, nét mặt cho thấy tâm tình không hỏng bét, nói cách khác cũng không phản đối đề nghị của anh rồi. Mạc Sở Hàn vội thừa dịp còn nóng rèn sắt nói: “Cứ quyết định như vậy! Người cháu mang đi, còn có vụ buôn bán lần trước Vân Phi nói với cháu, cháu lại nhường lợi lại %!”
Không thể trắng trợn mang con tin quan trọng đi như vậy, luôn luôn phải bồi thường thích đáng lại ở một phương diện khác! Dĩ nhiên, anh biết rõ đây là nể tình qua lại thân thiết nhiều năm giữa anh và nhà họ Hoắc, nếu không cầm bao nhiêu tiền bồi thường, Hoắc Gia Tường cũng sẽ không dễ dàng thả người.
“Tuyết Tuyết!” Hoắc Gia Tường quay mặt sang, mặt mày hớn hở nhìn Lâm Tuyết vẫn co rúc trên ghế sa lon không lên tiếng, hỏi, “Như thế nào? Người đàn ông này tạm được?”
Lâm Tuyết cũng không nghĩ tới Mạc Sở Hàn chẳng những không bởi vì Thư Khả xúi giục mà giết hại cô, lại còn cầu cạnh thay cô, điều này khiến cho cô hơi ngoài ý muốn. Chỉ có điều một chút hơi ngoài ý muốn nàycunxg không cho cô bao nhiêu xúc động, nghĩ đến cũng chỉ là người đàn ông này trùng hợp sinh lòng tốt mà thôi!
“Bác, bác đồng ý sao?” Mạc Sở Hàn cảm thấy thái độ của Hoắc Gia Tường với Lâm Tuyết hơi kỳ quái, không giống như với kẻ thù mà giống như với người thân. Hơi nhìn không ra, nhưng anh không có thời gian nghiên cứu những vấn đề này, chỉ muốn thừa dịp trước khi Hoắc Gia Tường thay đổi chủ ý thì mang Lâm Tuyết đi.
“Không vội!” Hoắc Gia Tường bình tĩnh thong dong, để người giúp việc bưng trà lên, mỗi người một ly, chỉ nói riêng với Lâm Tuyết, “Con không thể uống trà, hay uống sữa nóng đi!”
Người giúp việc đưa riêng cho Lâm Tuyết một ly sữa nóng, còn hỏi cô có cần thêm đường không.
Thư Khả cũng cảm thấy khác thường, chuyện gì xảy ra? Tại sao Hoắc Gia Tường lại nhân nhượng Lâm Tuyết như vậy? Làm tù binh, có phải cô ta được đối xử quá tốt chút không?
Không đợi cô hỏi chất vấn ra lời, chỉ nghe thấy giọng Hoắc Gia Tường: “Đằng Nguyên Thiên Diệp, tới cô lên sân khấu!”
Cô gái Nhật Bản vẫn đứng ở trong góc không thu hút nghe tiếng bước lên tên một bước, nhìn một vòng bốn phía người trong phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Mạc Sở Hàn và Thư Khả, cười một tiếng quỷ dị với bọn họ, sau đó lên tiếng.
Cô ta vẫn không nói gì, một khi lên tiếng làm kinh động người khác . Cô ta mở miệng nói lời làm kinh động bốn phía, trừ cha con nhà họ Hoắc, ngay cả Lâm Tuyết cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
() nguyên gốc 不鸣则已一鸣惊人: Chỉ bình thường không có biểu hiện nổi trội, thoáng cái làm ra thành tích kinh người.
“… Mạc Sở Hàn hiện giờ rất tín nhiệm em, anh ta cho rằng em thật sự muốn nối lại tình xưa với anh ta! Anh yên tâm, em sẽ làm theo anh nói! Tuấn Đào, anh nhanh tới đây cứu em!”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy tại chỗ, cho dù kẻ nào cũng thể tin được âm thanh này phát ra từ trong miệng cô gái Nhật Bản, bởi vì đây hoàn toàn là giọng của Lâm Tuyết.
Nhìn dáng vẻ mọi người trợn mắt há hốc mồm, Đằng Nguyên Thiên Diệp khẽ mỉm cười, lại thay đổi giọng nói: “Được! Vợ đừng sợ, anh lập tức dẫn em chạy đi! Em nói đi, chờ bắt được Mạc Sở Hàn, muốn anh đối xử với anh ta như thế nào?”
Đây là giọng Lương Tuấn Đào, giống y như thật, cho dù là người quen biết anh, chỉ nghe âm thanh cũng không phân biệt được ra thật giả.
Thì ra cô gái Nhật Bản này là cao thủ giả giọng, có thể tùy ý bắt chước giọng nói của bất kỳ ai, hơn nữa nghe không ra bất kỳ sơ hở nào.
Một lần nữa biến đổi thành giọng nữ, lại đổi thành giọng của Lâm Tuyết: “Giết anh ta! Lương Tuấn Đào, anh nhất định phải róc xương lóc thịt anh ta trước mặt em! Em rất hận anh ta! Hiện giờ em chỉ yêu anh, chỉ vì anh chuyện gì em cũng bằng lòng đi làm! Buồn cười Mạc Sở Hàn còn tưởng rằng em tình cũ khó quên với anh ta, cứ để cho anh ta mơ giấc mơ đẹp của anh ta đi! Kẻ ngu này!…”
…
Sắc mặt mọi người khác nhau, trong đó vẻ mặt của Mạc Sở Hàn có thay đổi lớn nhất. Bởi vì đoạn hội thoại này chính là đoạn ghi âm ngày ấy khi anh mang Lâm Tuyết xuống sòng bạc ngầm, khi đó Thư Khả nói cho anh biết, Lâm Tuyết thừa dịp khi đánh nhau với cô ta trộm điện thoại di động của cô ta đi, sau đó dùng điện thoại di động này gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào, trong lúc vô tình ghi lại được đối thoại giữa Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào.
Sau đó Lương Tuấn Đào liền mang theo người chạy đến sòng bạc, tất cả đều chính xác như thế không chê vào đâu được, lúc ấy Mạc Sở Hàn cực kỳ đau lòng, đêm đó anh hung hăng đánh Lâm Tuyết, còn nhốt cô vào trong lồng sắt, bởi vì anh bị kích thích quá lớn, bệnh cũ tái phát, từ đó khiến quan hệ giữa hai người hoàn toàn hỏng bét!
Bây giờ nghe đoạn ghi âm khiến anh tức giận đến tuyệt vọng thế nhưng lai phát ra từ trong miệng cô gái xinh xắn lanh lợi này, có thể nghĩ đến trình độ kinh hãi của anh.
Không đợi Đằng Nguyên Thiên Diệp lặp lại đầy đủ đoạn hội thoại, anh liền không nén được cảm xúc, lấy tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng xông tới, một phát túm lấy áo cô ta, khàn giọng quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô nói cho rõ ràng tỉ mỉ, nói sai một chữ, cẩn thận tôi lột sống da của cô!”
“Ơ, Mạc thiếu gia kích động gì vậy chứ!” Đằng Nguyên Thiên Diệp khôi phục giọng nói ngọt ngào giòn tan như châu như ngọc của cô ta, cũng không như những người phụ nữ bình thương sợ đến mức cả người run rẩy, mà như không có việc gì cười khanh khách, “Sự việc quá đơn giản, còn cần tôi nói sao? Tự anh nhìn không ra đoán không đến? Chậc chậc, thật ngốc! Sự việc rõ ràng nha, người phụ nữ của anh cấu kết với Vân Thư Hoa, cùng vu oan giá họa cho Lâm Tuyết!”