Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

chương 130

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Song hỉ lâm môn!” Lương Trọng Toàn vui tươi hớn hở nhìn bọn họ, nói, “Ngày mai đi thăm ông cụ, không biết ông cụ vui mừng như thế nào!”

Nghe nói phải đi thăm Lương Đống, Lâm Tuyết rất vui vẻ, vội vàng nhỏ giọng hỏi Lương Bội Văn: “Hiện giờ ông nội ở đâu?”

Lương Bội Văn giành trước đáp: “Ở trong viện dưỡng lão quân khu! Ông cụ đã quen ở bộ đội cả đời, không có thói quen ở trong nhà!” Nói xong lại cố ý dặn Lâm Tuyết, “Ông cụ nhớ con, cố ý nói rõ với bác sáng sớm phải dẫn con tới dùng bữa sáng với ông cụ!”

“Oh!” Lâm Tuyết vội vàng đồng ý nói, “Vâng, ngày mai con sẽ dậy sớm!”

“Không cần dậy sớm, ông cụ sợ con nghỉ ngơi không tốt, nói tám rưỡi ăn sáng, tám giờ con ra cửa là có thể!”

Hai bác cháu nhỏ giọng nói chuyện trong nhà, không phải mẹ chồng con dâu mà hơn cả mẹ chồng con dâu. Lưu Mỹ Quân ở bên cạnh bất mãn bĩu môi, châm chọc nói: “Chị cả, chị để con dâu mình đó không đi thân cận, ý vị lôi kéo Lâm Tuyết, cẩn thận khiến cho con dâu chị ghen đó!”

Lương Bội Văn cũng không thèm để ý, nhàn nhạt cười nói: “Yên tâm đi, Đồng Đồng không hẹp hòi như vậy!”

Ngụ ý, tư tưởng của Lưu Mỹ Quân hơi hẹp hòi.

Lưu Mỹ Quân giận đến liếc mắt, nhưng cũng không thể nói được gì. Những năm này đều như thế, bà cho dù giương nanh múa vuốt, nhưng ở trước mặt bà chị bên chồng cũng không thể nào hạ miệng. Đối phương cuối cùng cười nói tứ lượng bạt thiên cân , nói mấy câu có thể khiến cho bà mặt xám mày tro.

() tứ lượng bạt thiên cân: bốn lạng địch ngàn cân, là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.

Ánh mắt Mã Đồng Đồng hơi chán nản, cúi đầu thấp xuống, hơi phờ phạc rã rượi. Mặc dù vợ chồng nhà họ Lưu không phản đối cô gả cho Lưu Dương, nhưng cũng không phải rất ưu ái với cô người con dâu này. Cô nhìn ra Lương Bội Văn rất thích Lâm Tuyết, lưu Dương càng tất nhiên khỏi nói, cho đến nay khó có thể quên tình với Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết sao may mắn, gả cho Lương Tuấn Đào, hưởng thụ người hai nhà cưng chiều, bất cứ lúc nào cô ấy cũng là tiêu điểm của người hai nhà, ngay cả thức ăn cũng vì đón ý khẩu vị của Lâm Tuyết mà làm.

Đưa tay vuốt ve bụng mình, lẩm nhẩm trong lòng: “Ông trời ơi, cũng ban cho tôi một đứa bé đi!”

Còn có chưa tới một tháng sẽ tổ chức hôn lễ, cô vẫn không thể cảm giác thấy nhiệt tình của Lưu Dương. Anh vẫn giống như bình thường, chơi như thế nào thì chơi như thế ấy, thậm chí thường đêm không về ngủ. Chút chuyện này còn kém rất xa Lương Tuấn Đào, nghe Lâm Tuyết nói, kể từ sau khi Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết lĩnh giấy đăng ký kết hôn, thì chưa từng làm bậy.

Tâm loạn như ma, cô không biết mình lựa chọn cuộc hôn nhân này là đúng hay sai! Thậm chí, Lưu Dương cũng không muốn đứa bé, mỗi lần làm đều mang bao. Là cô len lén động tay động chân trên bao cao su, cố gắng mang thai đứa nhỏ của anh, muốn dùng đứa bé tới kéo tim anh.

Lâm Tuyết hỏi thời gian cụ thể của hôn lễ, lại hỏi cần mua thêm đồ gì, cô định đi mua cùng Mã Đồng Đồng.

Lương Bội Văn vội vàng nói: “Những chuyện này không cần con vất vả, tất cả đều có bác đây!” Kéo tay Lâm Tuyết, vỗ nhè nhẹ dặn dò, “Con ấy, phải chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc tốt cho tiểu chủ nhân tương lai của nhà họ Lương chúng ta là được!”

Lời này vừa nói ra, mọi người lần nữa vui sướng, ngay cả Lưu Mỹ Quân cũng vì Lâm Tuyết mang thai mà thái độ với cô con dâu này cũng thay đổi rất nhiều.

Bởi vì không thấy bóng dáng Lương Thiên Dật, Lâm Tuyết hỏi, thái độ của mọi người hơi quanh co.

Lâm Tuyết cho rằng Lương Thiên Dật có chuyện gì xảy ra, không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải thân thể anh cả bị bệnh nhẹ không?”

“Cũng không phải!” Lương Trọng Toàn trầm ngâm một chút, từ từ nói, “Gần đây bởi vì anh cả con vẽ không ra vẽ không tới nên tâm tình không tốt, người nào khuyên cũng không có tác dụng! Cực kỳ phiền não, cũng không xuống lầu, còn thường tức giận ném đồ đạc… Con đi xem nó đi,

Lương Tuấn Đào vừa mới trở về nước, trong bộ đội có rất nhiều việc quân chờ anh đi xử lý, tụ họp với người trong nhà, anh liền chạy xe đi đơn vị.

Tiễn một nhà Lưu Dương, Lâm Tuyết liền mang theo Mộng Mộng lên lầu thăm Lương Thiên Dật.

“Bác Thiên Dật hơi không thích nói chuyện, bác ấy rất tốt, khi Mộng Mộng gặp bác ấy phải cười, không được khóc đâu đấy!” Lâm Tuyết vừa dắt Mộng Mộng cùng nhau đi tới phòng Lương Thiên Dật, vừa nhỏ giọng dặn dò.

“Vâng!” Mộng Mộng gật gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, “Mộng Mộng không khóc!”

Gõ cửa phòng vẽ tranh, nghe được bên trong truyền đến một tiếng gào giận dữ nóng nảy, “Cút!”

Mộng Mộng giật mình, vội vàng ôm lấy hai chân Lâm Tuyết, sợ hãi kêu lên, “Mẹ Lâm Tuyết ôm!”

Lâm Tuyết không thể ôm cô b é, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống an ủi cô bé: “Không sợ, tâm tình bác Thiên Dật không tốt, chúng ta vào nhìn bác ấy một chút!”Mộng Mộng là đứa nhỏ lương thiện, mặc dù rất sợ, nhưng bé vẫn dũng cảm cùng Lâm Tuyết đi vào trong phòng an ủi bác Thiên Dật tâm tình không tốt đó.Vải vẽ tranh sơn dầu trên giá vẽ vẫn trống không, trên sàn nhà bên cạnh tán loạn vài bức bản thảo tiện tay vẽ xấu bỏ, bút vẽ vứt đầy đất, cả phòng vẽ tranh giống như chủ nhân của nó, xốc xếch chật vật không chịu nổi.

Lương Thiên Dật gầy hơn, anh đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tấm vải vẽ tranh sơn dầu trống không, đột nhiên vung bút lên hung hăng vẽ loạn. Anh không vẽ gì cả, chỉ phát tiết vẽ lung tung vài nét như vậy, chờ đến khi mảnh vải vẽ tranh sơn dầu kia hoàn toàn dơ bẩn, anh lại kéo xuống vo thành một cục vứt bỏ.

Thì ra khi linh cảm của họa sĩ khô kiệt thì có dáng vẻ đáng sợ như vậy!

Lâm Tuyết vỗ vỗ tay nhỏ bé của Mộng Mộng, ý bảo cô bé đừng sợ, kéo đứa bé cùng tiến lên.

“Anh cả!” Cô thả nhẹ giọng nói, để tránh xúc đông người đàn ông dễ nóng nảy dễ giận trước mặt.

Nghe được giọng Lâm Tuyết, Lương Thiên Dật quay đầu lại, nhìn thấy là cô, ánh mắt lạnh hẳn đi, lại nhìn cô gái nhỏ cô dắt trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt, nói cái gì cũng không nói.

“Mộng Mộng, gọi bác!” Lâm Tuyết chỉ vào Lương Thiên Dật giới thiệu với đứa bé.

Thật ra thì tuổi của Thạch Vũ lớn hơn Lương Thiên Dật vài tuổi, nhưng mà bây giờ nếu như Mộng Mộng theo cô và Lương Tuấn Đào sống cùng nhau, nhận hai người bọn họ là cha mẹ, dĩ nhiên phải theo thứ hàng của Lương Tuấn Đào, để cho cô bé gọi Lương Thiên Dật là bác.

Mộng Mộng ngậm đầu ngón tay út trong miệng, lặp đi lặp lại quan sát bác ngồi trên xe lăn thật lâu, ngoan ngoãn cất tiếng gọi: “Chào bác!”

Cơn tức nóng nảy lập tức không phát ra được, đối mặt với cô bé con khéo léo đáng yêu như thế, Lương Thiên Dật dừng phát giận. Anh quay đầu lại, để người giúp việc dọn dẹp phòng vẽ.

“Vẽ không ra được?” Lâm Tuyết biết rõ Lương Thiên Dật đa phần vì Vân Đóa không qua đây nữa, cô lại cố ý giả ngu, như không có việc gì khuyên lơn, “Vẽ không ra được thì nghỉ ngơi mấy ngày đi! Chờ tâm tình tốt vẽ tiếp!”

Lương Thiên Dật bẻ gãy bút vẽ trong tay, nghiêng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng nói: “Vân Đóa đi đâu? Cô nhất định biết!”

Lâm Tuyết ngẩn ra, nghe giọng điệu Lương Thiên Dật thì hình như Vân Đóa rời đi! Liền nghi ngờ mà hỏi: “Vân Đóa rời khỏi kinh đô rồi sao? Em không biết!”

“Đừng giả bộ ngu trước mặt tôi!” Lương Thiên Dật càng căm giận, trong tròng mắt lạnh lùng tràn đầy hờn tức và căm giận, chất vấn, “Trước khi rời đi Vân Đóa không nói gì với cô?”

“Thật sự không có!” Lâm Tuyết giang hai tay ra, bất đắc dĩ giải thích với anh, “Em mới thi hành nhiệm vụ ở nước ngoài trở về, cái gì cũng không biết!”

Nhìn dáng vẻ của cô không giống như đang nói láo, nhưng oán giận trong lòng Lương Thiên Dật thủy chung khó dừng. Theo ý anh, Vân Đóa rời khỏi không thể không đấy trách nhiệm lên Lâm Tuyết, “Nếu như không phải bởi vì cô, kể từ ngày đó sau khi cô ấy rời đi liền không để ý đến tôi! Đều tại cô nói xấu tôi với cô ấy, cô ấy mới không để ý đến tôi, giống như hoàn toàn quên tôi rồi!”

“Anh cả!” Lâm Tuyết cảm thấy Vân Đóa quên Lương Thiên Dật là chuyện tốt, nếu không hai người tiếp tục dây dưa tiếp thì có thể có chuyện gì tốt đây. Đi tới trước xe lăn, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Đừng cứ đúng là Vân Đóa, cô ấy có quyền theo đuổi tự do, cũng có quyền lợi lựa chọn yêu! Nếu như cô ấy cố ý rời khỏi, anh có gò ép cũng vô dụng!” Nói tới đây, lại đẩy Mộng Mộng tới bên cạnh Lương Thiên Dật, cười nói, “Nhìn xem người mẫu nhỏ mà em tìm cho anh như thế nào? Anh vẽ con bé đi, bảo đảm vẽ rất đẹp mắt! Em ở đây với anh, ngồi chờ tác phẩm đặc sắc mới của anh!”

Trải qua Lâm Tuyết khai thông một phen, Lương Thiên Dật cũng từ từ thực tế. Thật ra thì anh đã sớm đón nhận thực tế, chỉ có điều không muốn thừa nhận mà thôi! Anh lại bị Vân Đóa từ bỏ, giống như hai năm trước, cô lại một lần nữa không chào anh mà đi.

Lần này anh đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn để cho anh đau thấu tim phổi. Biết không thể tiếp tục chìm vào, nhưng mình lại không vượt qua được bước ngoặt này. Anh nhất định phải cần một người tới đánh thức anh, để cho anh tỉnh táo lại từ trong mộng, không thể cứng rắn giữ lấy cảm tình đã mất đi mà tiếp tục suy sụp.

Lâm Tuyết khuyên lơn khiến cho tâm tình của anh bình tĩnh rất nhiều, vẫn đưa đám như cũ, chỉ có điều ít nhất không sa sút tinh thần nữa. Nhìn lolita đáng yêu trước mắt đồng ý làm mẫu cho anh, dù thế nào đi nữa anh cũng nhản rỗi nhàm chán, ngồi yên tâm tình kém hơn, để người giúp việc lần nữa mang bút vẽ và thuốc màu tới.

Lâm Tuyết tự mình pha màu cho anh, sau đó đứng bên cạnh hăng hái bừng bừng nhìn anh vẽ tranh.

Mộng Mộng ôm một con mèo Ba Tư ngồi trên băng ghế nhỏ, chăm chú đảm đương người mẫu nhỏ.

Lương Thiên Dật vẽ rất chậm, nhưng mà vải vẽ tranh sơn dầu trước mặt anh cuối cùng không còn trống không.

“Đứa bé này từ đâu tới?”

Sau khi vẽ một thời gian ngắn, Lương Thiên Dật rốt cuộc bắt đầu hỏi chuyện, không hề tiếp tục nhốt mình nữa.

Lâm Tuyết nói đúng sự thật: “Khi em và Lương Tuấn Đào thi hành nhiệm vụ thì quen biết cô bé, chỗ đó quá không thích hợp cho cô bé lớn lên, nên cùng mang theo con bé trở về!”

“Đứa bé thật đáng yêu!” Lương Thiên Dật nhìn Mộng Mộng khéo léo xinh đẹp, thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy.

Lâm Tuyết quả nhiên vẫn hiểu rõ anh, biết anh vô cùng thích lolita giống như Vân Đóa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio