Mộng Mộng đưa cánh tay nhỏ ôm lấy chân Lâm Tuyết, nức nở nói: “Con cho rằng mẹ Lâm Tuyết không cần Mộng Mộng nữa rồi!”
“Làm sao có thể chứ! Mẹ thích Mộng Mộng nhất, lúc nào không muốn cùng con!” Lâm Tuyết nói với Lương Tuấn Đào, “Mau mặc quần áo dậy đi, đồng ý với ông nội tám rưỡi sẽ cùng ăn sáng với ông cụ!”
Lúc này, Lương Bội Văn cũng tới, hỏi tình huống của Lâm Tuyết trước, biết cô không có gì đáng ngại, nên nói: “Bên chỗ ông cụ bác đã nói rồi, nghe nói Lâm Tuyết không quá thoải mái, ông cụ kêu hai đứa hôm khác tới!”
Lâm Tuyết biết ông cụ lo lắng cho thân thể của cô, cũng không kiên trì nữa.
Hiện giờ cô không chỉ một người, cho nên bất cứ chuyện gì đều phải chú ý đến cảm nhận của người khác. Đã làm ầm ĩ xảy ra chuyện, cho dù cô biết rõ không có chuyện gì nhưng vẫn phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể khiến cho mọi người yên tâm.
Ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày, vốn không có gì trở ngại. Mộng Mộng được tài xế nhà họ Lương đón về làm người mẫu cho Lương Thiên Dật, kể cả rời khỏi Lâm Tuyết cũng không tranh cãi ầm ĩ. Chỉ có điều đến buổi tối, con bé nhất định náo loạn tìm Lâm Tuyết, không thể làm gì khác là để cho tài xế đưa về bệnh viện.
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt hào hoa có lắp máy vi tính, mỗi chiều tối sau khi tắm rửa, Lâm Tuyết cũng sẽ theo Mộng Mộng gặp gỡ Thạch Vũ trên internet.
Biết Lâm Tuyết nhập viện rồi, Thạch Vũ rất lo lắng, nói cô nhất định phải chú ý thân thể, còn dặn dò Mộng Mộng chăm sóc nhiều cho Lâm Tuyết, không cho giở tính tình con nít nữa.
Lâm Tuyết rất cảm động, liền nói với Thạch Vũ: “Đã không sao! Hai ngày nữa có thể xuất viện. Thật ra thì nếu như không phải người nhà không yên lòng, hiện giờ tôi đã muốn xuất viện!”
Đang trò chuyện vui vẻ với Thạch Vũ, Lương Tuấn Đào trở lại.
Bước chân của anh rất nhẹ, khi đến trước mặt mới thấy Lâm Tuyết đang đối thoại video với Thạch Vũ, hơi không vui mừng.
Thạch Vũ nhìn thấy bóng dáng của Lương Tuấn Đào qua webcam, liền cười mỉm nói: “Chú em, gần đây khỏe không!”
Lâm Tuyết nghe Thạch Vũ đột nhiên kêu chú em, lúc này mới chú ý tới Lương Tuấn Đào đứng sau lưng cô. Quay đầu lại lườm anh một cái, sẵng giọng: “Sao giống như trộm vậy, đi đứng không có chút động tĩnh nào!”
“Em không làm việc trái lương tâm thì sợ anh làm gì?” Lương Tuấn Đào liếc cô một cái, sau đó chuyển thân thể cao to cường tráng chặn webcam lại cực kỳ chặt chẽ, nhếch đuôi mắt bén nhọn lên, liếc nhìn người đàn ông trong màn hình, nói, “Anh Thạch, máy tính và điện thoại di động trang bị cho anh đã đến rồi chứ!”
“Đã chuyển đến trong tay tôi, cám ơn!” Thạch Vũ nhàn nhạt nói cám ơn.
Lương Tuấn Đào gật đầu một cái, lại đẩy Lâm Tuyết và Mộng Mộng ra, mình độc chiếm bàn máy tính kia, hỏi Thạch Vũ: “Tôi nói ông anh này, gần đây có phải mỗi ngày vợ tôi đều chat video với anh không?”
Thạch Vũ dĩ nhiên nghe ra mùi dấm chua không thiếu trong giọng nói của cậu ta, cũng không so đo với cậu ta, giả bộ như không nghe rõ mà đáp lời: “Mộng Mộng muốn gặp tôi, Lâm Tuyết giúp đỡ mở máy tính kết nối video. Đợi đến khi tất cả chuẩn bị xong, cô ấy đều đi làm việc của mình, một mình Mộng Mộng ở đây tán gẫu với tôi.”
“Ừmh.” Coi như Thạch Vũ này thức thời, Lương Tuấn Đào nhân cơ hội nói, “Về sau việc tìm kết nối video với anh giao cho người giúp việc làm đi! Lâm Tuyết có thai, tốt nhất nghỉ ngơi sớm!”
“Có thể!” Thạch Vũ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Tuyết không có lời gì để nói với Lương Tuấn Đào, người đàn ông này có thể đừng hẹp hòi như vậy được không! Nói mấy câu với Thạch Vũ mà anh cũng ghen? Thật sự hoài nghi có phải anh lớn lên trong bình dấm chua của Lưu Mỹ Quân không.
Nói rõ lập trường và ý kiến của người làm chồng với Thạch Vũ, lúc này Lương Tuấn Đào mới hài lòng tránh ra, để Mộng Mộng tới đây; “Cô nhóc, nói chuyện tiếp với cha con đi, không được khóc!”
Mộng Mộng tới ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm với cha, Lâm Tuyết định tiến lên, lại bị Lương Tuấn Đào kéo lại.
“Cha con người ta đang hưởng thụ niềm vui thú gia đình, em đừng quấy nhiễu! Chúng ta về phòng, cũng có việc chính phải làm đấy!” Anh nói xong liền ôm eo Lâm Tuyết, đi tới phòng ngủ.
Lâm Tuyết mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, biết lời lẽ lưu manh của Lương háo sắc khẳng định bị Thạch Vũ nghe được, cũng may đối phương là người đàn ông có nội hàm, khi nên giả bộ điếc sẽ giả bộ điếc.
Thật sự bị người đàn ông này làm tức chết rồi, hẹp hòi đi nữa, anh cho rằng tất cả người đàn ông tiếp xúc với cô đều có ý đồ xấu sao? Không hổ là người đàn ông tng trùng lên não, trong đầu cũng không có suy nghĩ đứng đắn!Vào trong phòng ngủ, Lương Tuấn Đào thuận tay khóa trái cửa phòng, Lâm Tuyết biết anh bệnh cũ tái phát, vội vàng nhắc nhở: “Như thế này Mộng Mộng tới mở cửa không ra sẽ khóc đấy!”
“Khóc cái gì? Để cho con bé nói chuyện nhiều một chút với cha nó, sau khi xong chuyện anh sẽ mở cửa ra!” Con sói lưu manh háo sắc nào đó không hề mơ hồ ý đồ của mình.
“Anh quên chuyện đêm đó, còn dám dính vào!” Lâm Tuyết thật sự hết cách với anh, ở trong ngực anh cô vốn không có sức phản kháng.“Không có việc gì, anh sẽ chú ý nhẹ chút!” Anh thật sự nhịn hỏng rồi, nhiều ngày như vậy chỉ có thể nhìn không thể đụng, khó khăn lắm đêm đó mới được một lần còn không làm xong lại xảy ra chuyện, tối nay anh không thể không làm, không làm không ngủ được.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt hào hoa giống như khách sạn, giường bệnh cũng giống như vậy, mềm mại rộng rãi, nằm ở trên vô cùng thoải mái.
Xem ra vì thân mật tối nay, người nào đó cố ý bỏ công sức nghiên cứu một phen. Anh để cho cô nằm nghiêng, dùng kiểu nghiêng người tiến vào từ phía sau. Tư thế này cơ thể sẽ không ép lên bụng cũng sẽ không tạo thành kích thích cho tử cung, chú ý một chút sức lực sẽ không có vấn đề gì.
Gần như không thể chờ đợi, ngay cả dạo đầu cũng tóm tắt, anh đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Tuyết túm chặt gối đầu, không thể nào chống lại hành vi bá đạo của anh.
Thôi, ai bảo cô là vợ của anh, anh có quyền lợi đòi lấy, cô có nghĩa vụ dâng hiến.
Trong tình cảm với anh vĩnh viễn xen lẫn nhân tố đội ơn, cho nên cô luôn vừa nhường nhịn vừa lui bước vừa đón ý nói hùa.
“Vợ, như thế nào?” Anh dùng lực lớn xoa nắn cô, vào thời điểm hưng phấn sức tay hơi lớn, không chú ý đến cô đau đến nhướn đôi mày thanh tú lên.
Đói bụng lâu như vậy, đầu thú hoang đói khát này sao có thể làm qua loa? Hơn nửa giờ trôi qua, anh hăng hái đang nồng, vốn không có ý tứ ngưng chiến.
Vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, nghe được giọng trẻ con non nớt của Mộng Mộng: “Mẹ Lâm Tuyết, Mộng Mộng buồn ngủ!”
“Thật con mẹ nó! Con tiểu yêu tinh phiền toái này luôn biết chọn thời gian làm hư chuyện tốt của mình!” Lương Tuấn Đào cúi đầu nguyền rủa một tiếng, hết cách rồi, cho dù không nỡ anh cũng phải vội vã xong chuyện.
Thỏa mãn thân thể của anh, Lâm Tuyết đứng dậy mặc xong áo ngủ, xuống giường mang dép mở cửa phòng. Mộng Mộng đang đứng ở phía ngoài tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi: “Mẹ Lâm Tuyết, hai người đóng cửa phòng làm gì vậy?”
Khuôn mặt Lâm Tuyết mắc cỡ đỏ bừng, không thể làm gì khác hơn là nói hàm hồ: “A… Mẹ ngủ thiếp đi, không nghe thấy!”
“Sao con nghe hai người đang nói chuyện… Không đúng, giống như có tiếng đang kêu!” Mộng Mộng là một đứa bé có tò mò rất mạnh, mọi việc đều thích tìm hiểu rõ ràn.
“…” Xem thế này Lâm Tuyết thật sự không có từ để nói, đành phải lấy ánh mắt ai oán chuyển sang con cầm thú đã thỏa mãn ở trên giường, ý là: Anh làm chuyện tốt tự mình giải thích đi!
“Mộng Mộng, tới đây!” Lương Tuấn Đào rót một ly Brandy, nhấp một ngụm, vẫy vẫy tay với đứa bé.
Mộng Mộng không tính là quá thân cận với Lương Tuấn Đào, lòng đứa bé nhạy cảm, bé mơ hồ cảm thấy cha Tuấn Đào thật sự giống như hơi chê bé cản trở. Cắn đầu ngón tay út, nhẹ giọng từ chối nói: “Mộng Mộng muốn tìm mẹ Lâm Tuyết!”
Lương Tuấn Đào nhếch cặp lông mày anh tuấn, bĩu môi nói: “Ý của cha là, con đã lớn như vậy, nên dưỡng thành thói quen tốt độc lập! Sau này không nên tìm mẹ Lâm Tuyết ôm ngủ, đó không phải là đứa bé ngoan!”
Mộng Mộng kéo váy ngủ của Lâm Tuyết, cùng đi trở lại trên giường, bé sợ hãi bò lên giường, sau đó trả lời Lương Tuấn Đào: “Nhưng cha Tuấn Đào lớn hơn con, tại sao còn muốn tìm mẹ Lâm Tuyết ôm ngủ chứ? Cha cũng không phải là đứa bé ngoan!”
“…” Được rồi, ai nói đứa bé dễ bắt nạt? Trong bông có châm, thình lình đâm đến bạn mặt mày xám tro.
Lâm Tuyết không nhịn được cười lên, kéo đứa nhỏ đáng yêu vào trong ngực, vỗ cô bé, hỏi: “Trò chuyện với cha có vui vẻ không?”
“Ừm!” Nhắc tới cha, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức đổi thành ánh sáng rạng rỡ, vui mừng nói, “Cha khích lệ Mộng Mộng là đứa bé ngoan hiểu chuyện!”
“Mau ngủ đi, ngày mai mẹ đi với con mua truyện cổ tích!” Mộng Mộng không đi vườn trẻ, cũng không biết chữ Hán, cô lo lắng trực tiếp đưa con bé vào cấp một sẽ không theo kịp tiến độ chương trình học. Mua truyện để dạy con bé tự học ở nhà một đoạn thời gian trước, chờ con bé thích ứng với hoàn cảnh nơi này lại đưa con bé đến nhà trẻ.
“Được ạ!” Mộng Mộng rất vui, bé từ từ quen cuộc sống bên cạnh Lâm Tuyết, mặc dù vẫn nhớ nhung cha, chỉ có điều ít nhất không mãnh liệt như lúc mới tới.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, chưa bao giờ tồn tại vấn đề thao thức, thời gian nên đi ngủ, sau khi nằm xuống không bao lâu đã ngủ rất ngọt ngào.
Uống xong nửa bình Brandy, Lương Tuấn Đào thấy Mộng Mộng ngủ thiếp đi, liền cười nói với Lâm Tuyết: “Thật ra thì anh không thích con nít, nhất là con nít thích khóc. Chỉ có điều, chỉ cần là em sinh, cho dù thích khóc gấp Mộng Mộng mười lần, anh vẫn thích!”
Đây coi như là lời tâm tình? Lâm Tuyết liếc nhìn anh một cái, không để ý tới anh, nằm xuống nhắm mắt lại.