Mắt Mạc Sở Hàn vằn đỏ, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, suýt nữa rời bỏ. Hắn nghiến răng vung nắm đấm vào Lương Tuấn Đào nhưng bị đối phương giành trước, bắt được cổ tay rồi phản công một cái.
“Rắc!” Xương cốt rời khỏi vị trí, cổ tay hắn bị vặn bẻ. “A!” Mạc Sở Hàn gấp gáp kêu đau, mồ hôi bên thái dương rơi xuống, hắn cắn răng nhịn vào không hé răng.
“Xem tính tình cậu kìa!” Lương Tuấn Đào khinh thường đẩy hắn ra, phủi phủi tay, động tác đứng dậy vẫn thong thả ung dung như trước.
Thôi Liệt vội chạy đến đỡ lấy Mạc Sở Hàn, anh ta hung hãn nhìn chòng chọc Lương Tuấn Đào một cái, ánh mắt muốn bao nhiêu ác độc liền có bấy nhiêu.
Lương Tuấn Đào trở về bên cạnh Lâm Tuyết, một tay kéo cô vào lòng, một tay xoa nhẹ gò má xinh đẹp, ý cười bên môi ngấm ngầm ma mị: “Bà xã, em là bông hoa xinh đẹp, khó tránh khỏi việc gọi ong mật đến vo ve vây quanh. Sau này chú ý một chút, ra cửa dẫn theo anh làm hộ hoa sứ giả, con sâu nào dám tơ tưởng em, ông xã đây sẽ thay em đập chết hắn!”
“…” Dù sao hắn cũng chưa nói cô là thịt thối gọi ruồi bọ đến, Lâm Tuyết lườm Lương Tuấn Đào một cái, đẩy bàn tay đặt ở eo mình ra, xoay người lập tức rời đi.
Lương Tuấn Đào cũng không tức tối, hắn xoay người lại, liếc hai anh em Vân gia đang nhìn trộm mặt nhau, lại nhìn Mạc Sở Hàn với mắt cá chân bị thương, cổ tay bị bẻ, lạnh lùng phác ra nụ cười châm biếm, cảnh cáo nói: “Lần sau nếu tiếp tục để tôi thấy hai người các anh chẳng có việc gì cũng vây quanh bà xã tôi, tôi dứt khoát – đập – chết – không – thương – lượng!”
Trở lại Lý gia, Vân Thư Hoa để Vân Đóa đi tắm nước ấm, thay quần áo đẹp, buổi tối đưa cô cùng đi ăn cơm.
Vân Đóa luôn nghe lời anh trai, liền theo người giúp việc tới phòng tắm.
Đuổi Vân Đóa đi rồi, Vân Thư Hoa vào thư phòng riêng, sau đó dùng điện thoại cá nhân bấm một dãy số.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ngưng trọng, anh ta cầm ống nghe như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Điện thoại vang lên vài tiếng, kết nối xong, từ bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc của Lâm Tuyết: “Thư Hoa, anh tìm em sao?”
Sắc mặt Vân Thư Hoa ứ đọng, đôi mặt đẹp hiện lên thần sắc ngọt ngào xen lẫn thống khổ, một lúc lâu sau anh ta vẫn chưa lên tiếng.
“Thư Hoa, là em nè! Em là Lâm Tuyết, anh có nhớ em không? Em cũng rất nhớ anh!” Giọng Lâm Tuyết vẫn trong trẻo êm tai như vậy khiến anh ta hồn khiên mộng nhiễu (). Nhưng lời nói kia cả đời này cũng không có khả năng là nói với anh ta. “Thư Hoa, sao thế? Chẳng lẽ nghe thấy giọng nói của em lại vui mừng đến độ choáng váng sao? Em yêu anh!”
Cả người chấn động, biết rõ là giả, nhưng Vân Thư Hoa vẫn xúc động sâu sắc. Cô nói yêu anh ta! Cô nói yêu anh ta! Lâm Tuyết nói yêu anh ta…
“Ha ha ha…” Từ điện thoại truyền tới tiếng cười chói tai, là giọng con gái trẻ trung nhưng hoàn toàn khác Lâm Tuyết: “Giỡn với anh thôi, anh không nên tưởng thật chứ! Ha ha ha…” Cất tiếng cười trong chốc lát, cô ta lại đổi giọng, giọng nói thần kì giống y Lâm Tuyết: “Thư Hoa, em là Lâm Tuyết, em nhớ anh! Em rất nhớ anh!”
“Câm miệng!” Vân Thư Hoa mạnh mẽ nhắm chặt mắt, xua đuổi loại mê hoặc trầm luân này, anh ta mở miệng, tiếng nói ôn hòa trước giờ trở nên hờn giận: “Đằng Nguyên Thiên Diệp, loại trò chơi này không hay chút nào!”
“Ha ha…” Giọng cười con gái biến thành tiếng leng keng dễ nghe, giòn tan như châu ngọc chạm vào nhau, cất tiếng cười trong chốc lát, đột nhiên tiếng cười dễ nghe biến thành giọng đàn ông cảnh cáo mang theo sát khí mười phần: “Lần sau nếu tiếp tục để tôi thấy hai người các anh không có việc gì cũng vây quanh bà xã tôi, tôi dứt khoát sẽ đập – chết – không – thương – lượng!”
Giọng điệu và âm sắc giống Lương Tuấn Đào như đúc, gần như khiến người ta tưởng lầm rằng Lương Tuấn Đào đang nói chuyện.
Vân Thư Hoa tức giận đến mức cả người run run, anh ta chất vấn cô gái: “Cô theo dõi tôi sao?”
“Người ta quan tâm đến anh mà!” Đằng Nguyên Thiên Diệp khôi phục lại giọng nói của mình, mang theo một tia yếu ớt: “Thư Hoa, người ta nhớ anh! Thực sự nhớ lắm … nhớ lắm!”
Đáng tiếc, sự nhung nhớ của cô ta không cách nào chạm được vào người đàn ông này. Vân Thư Hoa không để lộ chút cảm động nào, anh ta hờ hững, lạnh nhạt trách mắng: “Ồn ào đủ chưa?”
Thấy anh ta có vẻ giận dữ, Đằng Nguyên Thiên Diệp mới không tiếp tục ầm ĩ, cô ta có chút mất hứng: “Mỗi lần gọi điện thoại cho em đều là vì cô gái tên Lâm Tuyết kia, đúng là không thú vị!”
“…” Vân Thư Hoa hơi yên lặng, bởi lần này anh ta gọi cho đối phương vẫn là vì Lâm Tuyết.
“Sao? Lại bị em đoán trúng rồi!” Đằng Nguyên Thiên Diệp để ý không tha, còn sẳng giọng nói: “Nếu anh bảo không hỏi chuyện Lâm Tuyết, mà là nhớ thương em, đặc biệt hỏi thăm em, vậy bảo em vì anh làm gì cũng được!”
Nhưng yêu cầu này đối với Vân Thư Hoa mà nói hoàn toàn không làm được! Anh ta chỉ nhớ thương Lâm Tuyết, mỗi lần tìm Đằng Nguyên Thiên Diệp đều là vì cô, bằng không anh ta căn bản không muốn tiếp tục qua lại với cô gái người Nhật này.
“Đừng làm rộn, ” sự tao nhã trời sinh cộng với việc tu dưỡng khiến anh ta ngay cả khi tâm tình không tốt cũng có thể duy trì được phong độ, “Thiên Diệp, anh tìm em có việc!”
“Hừ!” Đằng Nguyên Thiên Diệp hừ lạnh, “Chuyện Lâm Tuyết em mặc kệ!”
“Em phải quản!” Giọng Vân Thư Hoa mềm xuống, dụ dụ dỗ dỗ: “Giúp anh, anh sẽ nhớ kỹ em!”
Đằng Nguyên Thiên Diệp xưa nay không có sức chống cự với sự dịu dàng này, bây giờ cô ta đành hạ vũ khí đầu hàng: “Được rồi được rồi! Lần này anh muốn em làm gì? Vẫn bắt chước giọng cô ta nói chuyện điện thoại với người đàn ông khác ư? Tiếp tục khiến chồng cô ta ghét cô ta!”
Vân Thư Hoa nhăn mày, nói: “Cùng một chuyện làm đến lần, em cho rằng Lâm Tuyết ngu ngốc sao? Hơn nữa Lương Tuấn Đào cũng không dễ gạt như Mạc Sở Hàn!”
Chủ yếu nhất là tính cách Lương Tuấn Đào khác với Mạc Sở Hàn. Dù hiểu lầm Lâm Tuyết, hắn cũng sẽ cho cô cơ hội và quyền được giải thích, còn tin lời giải thích của cô. Mạc Sở Hàn thì khác, hắn thẳng tay trừng phạt cô, hoàn toàn không muốn nghe bất cứ lời ngụy biện nào.
“Vậy anh muốn em làm gì đây?” Đằng Nguyên Thiên Diệp bất đắc dĩ hỏi han, ai bảo cô thích người đàn ông này chứ! Từ lần đầu tiên thấy anh ta ở Nhật Bản, cô đã biết anh ta là kiếp nạn đời này kiếp này mình trốn không thoát!
“Thiên Diệp, anh biết bản lãnh của em rất cao, lại có nhẫn thuật… Trong thời gian này em có thể giúp anh bảo vệ Lâm Tuyết an toàn không? Lý Ngạn Thành muốn ám sát cô ấy, Hoắc gia tùy thời cũng ngấp nghé hi vọng bắt cô ấy làm con tin, tình hình của Lâm Tuyết rất nguy hiểm! Dù có Lương Tuấn Đào bảo vệ, anh sợ có lúc sơ sẩy!”
“Ôi!” Đằng Nguyên Thiên Diệp cười quái dị: “Vân Thư Hoa, anh quả nhiên không khiến em thất vọng! Anh cho rằng em rất nhàn nhã sao? Em cho anh biết, gần đây chị bận yêu đương, không có thời gian phụng bồi!”
Sợ Lâm Tuyết không chịu chuyển chỗ ở, tối hôm đó ăn cơm xong, Lương thủ trưởng cố ý đích thân qua ký túc xá thu dọn đồ đạc giúp cô.
Vị Thủ trưởng này! Đúng là hành vi lưu manh vô lại!
Đối với cái tên Lương lưu manh chuyên ngành bá đạo, Lâm Tuyết tỏ ra bất đắc dĩ. Cô cố gắng nói đạo lý cùng hắn: “Em thích thanh tĩnh, trước khi kết hôn em muốn ở ký túc xá độc thân.”
“Muốn thanh tĩnh thì lên núi ẩn cư, trong quân khu nào có gì yên tĩnh?” Lương lưu manh cười nhạt với kháng nghị của cô, động tác trong tay không ngừng lại chút nào. Hắn cất quần áo và đồ dùng vào một cái vali lớn, sau đó khóa lại, cầm lên, lúc này mới nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta đã kết hôn rồi, chỉ thiếu nghi lễ mà thôi!”
Nhìn hắn vừa nói chuyện vừa mang theo vali hướng về phía cửa, Lâm Tuyết đứng đó không động đậy.
“Đi thôi!” Lương Tuấn Đào quay đầu lại quan tâm vợ mình, sao cô cứ thích gây mâu thuẫn với hắn thế chứ! Hắn nở nụ cười tà tứ, giọng nói ma quỷ vang lên: “Ngoan ngoãn đi, buổi tối ông xã sẽ thương em thật tốt!”
Trong Quân giới sao lại có kẻ bại hoại này! Lâm Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn hắn, bước chân tăng tốc lướt qua, không thèm sóng vai cùng hắn. Dù có chuyển chỗ, cô cũng muốn để hắn hiểu rõ — cô là bị hắn cường quyền áp bách chứ không phải cam tâm tình nguyện!
Có lẽ bị sự việc ban ngày kích thích nên Lương lưu manh thú tính đại phát, khi chiếm hữu Lâm Tuyết, hắn có chút nóng vội, không cẩn thận làm cô bị đau.
Nhìn cô đau đớn nhíu mày, hắn vội ngừng lại, giúp cô vỗ về chỗ đau nhức. Thật quá mất mặt, ở trước mặt cô, hắn cứ như mao đầu tiểu tử () hấp tấp xao động không biết nông sâu, luôn làm đau Lâm Tuyết.
“Rất xin lỗi, bà xã! Em còn đau không?” Lương Tuấn Đào phát hiện ra sắc mặt cô không tốt, liền hôn hôn môi cô, quan tâm hỏi han: “Không thoải mái à?”
“Ừ!” Lâm Tuyết đưa tay che mắt, tránh đối diện với ánh mắt sáng quắc của người đàn ông kia: “Cả người mệt mỏi giống như bị cảm!”
Lương Tuấn Đào nghe vậy vội lật hạ thân, đi lấy thuốc cảm cho cô.
Nhìn sống lưng to lớn mạnh mẽ, trong mắt Lâm Tuyết xuất hiện một tia phức tạp. Còn gì mà cô chưa hài lòng với hắn chứ? Vì sao trong lòng cô luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, trống trơn vắng vẻ viển vông.
Cô như thấy được kết quả cuối cùng giữa mình và hắn, sau khi tình cảm mãnh liệt tan hết sẽ là cô đơn lạnh lẽo và thê lương. Người đàn ông quyền thế ngập trời, bên cạnh hắn phụ nữ ưu tú nhiều như cá dưới sông, ngoài thân thể trẻ trung, cô dường như cái gì cũng tệ. Mà thân thể này, sớm muộn gì sẽ có một ngày hắn thấy chán ghét.
Hầu hạ Lâm Tuyết uống thuốc xong, Lương Tuấn Đào thấy sắc mặt cô mệt mỏi cũng không tiếp tục ép buộc, liền để cô ngủ yên.
Cả người hắn khô nóng, ngập tràn dục niệm chưa phát tiết ra, hắn ngủ được chỗ nào chứ?
Lăn qua lộn lại trên giường, nghe tiếng hít thở nho nhỏ đều đặn của người phụ nữ bên cạnh, hắn thật sự ghen tị vì cô có giấc ngủ chất lượng cao như vậy.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ! Thông thường, phụ nữ không có dục niệm có thể ngủ ngon bên cạnh đàn ông, còn đàn ông không có dục niệm nằm cạnh phụ nữ lại rất khó ngủ, hơn nữa đây lại là người phụ nữ hắn muốn ở trên đến cực độ nhưng lại không thể ở trên được!
Lương Tuấn Đào dứt khoát xoay người ngồi dậy, hắn vặn đèn ngủ, dưới ánh đèn mập mờ, người phụ nữ điềm tĩnh đang ngủ có má lúm đồng tiền xinh đẹp tuyệt trần, dưới lớp áo ngủ bằng lụa mỏng manh là thân thể mềm mại, đường cong lả lướt đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ sợ ngay cả cao tăng đắc đạo cũng phải nhắm mắt niệm Phật, chứ nói chi đến hắn – người xưa nay không có lực miễn dịch với cô! Thật đúng là hắn có không muốn thú tính đại phát cũng rất khó khăn.
Không thể nhìn! Lương Tuấn Đào nhắm mắt, nhắc nhở bản thân kiềm chế. Nếu nhìn nữa, hắn không xác định được bản thân có bổ nhào về phía trước hay không.
Nhảy xuống giường, hắn bước nhanh về phía phòng tắm, mở vòi hoa sen, để nước lạnh xối xuống thân thể nóng rực.
Tắm nước lạnh xong, vất vả dập tắt ngọn lửa, hắn không dám trở lại giường lớn trong phòng ngủ mà tới thư phòng.
Trong thư phòng có một chiếc giường xếp đơn, bình thường Lương Tuấn Đào không ngủ ở đây, đêm nay nằm trên đó trong lòng có chút bách vị tạp trần (). Hình như con quỷ nhỏ kia không thấy hứng thú với thân thể hắn, do hắn làm chưa tốt sao?
Lương Tuấn Đào cảm thấy kỹ thuật của bản thân coi như không tệ, trừ Lâm Tuyết, hầu như bất cứ phụ nữ nào khi ở trên giường cũng không bày ra bộ dạng không tình nguyện với hắn. Còn kẻ không tiền đồ như hắn, hết lần này tới lần khác khi động dục với cô nếu không bạo lực thì không chịu hợp tác, giống như không chỉ một lần hắn đã cường bạo, đã làm cái chuyện không có hàm lượng kỹ thuật kia.
Sau này phải dùng phương pháp cải thiện, làm cô thấy chuyện này là hạnh phúc, khiến cô tràn ngập chờ mong và nhiệt tình với hắn. Nhưng nhìn vẻ lạnh như băng của Lâm Tuyết, trong thời gian ngắn nếu muốn kỹ thuật tiến bộ lớn hình như có hơi khó khăn.
Miên man suy nghĩ, lúc không ngủ được, Lương Tuấn Đào đột nhiên nhớ tới cuốn nhật kí Trần Kiến An đưa cho mình, ngày đó do thấy phần lớn là ghi chép tình cảm cá nhân, hắn chỉ lật dở qua loa, xem trong chốc lát rồi thuận tay vứt vào ngăn kéo, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, do bận bịu mà quên mất.
Bây giờ đúng lúc mất ngủ, hắn liền lấy nhật ký ra, tiếp tục lật dở.
Nửa phần trước đều là kể lể sự thống hận hai nhà Vân – Lâm và sự thất vọng oán niệm với Lâm Tuyết, ngoài oán trách cô vô tình bỏ đi, còn oán giận thái độ kịch liệt kiêu ngạo của cô.
“… Rõ ràng cô ta sai, cô ta nên ngoan ngoãn chịu sự trừng phạt của tôi! Vì sao còn bày ra tư thái thanh cao kiêu ngạo như vậy? Chiều chuộng thành quen!”
“Cút mẹ mày đi!” Lương Tuấn Đào tức giận mắng một câu, dứt khoát lật qua, xem trang kế tiếp.
() Hồn khiên mộng nhiễu: việc khiến người ta ngày đêm không yên.
() Mao đầu tiểu tử: chỉ thanh niên còn trẻ, còn bồng bột
() bách vị tạp trần: tư vị nào cũng có nhưng không ra tư vị nào hết.
“Cuối cùng đã bắt được cô ta! Hừ! Người phụ nữ này giống như hố xí đá, vừa thối vừa cứng! Dám bướng bỉnh với tôi à? Được thôi! Cô ta cho rằng tôi thực sự yêu cô ta sao? Hừ, đừng đề cao bản thân quá! Tôi đâu thiếu đàn bà làm ấm giường, chỉ thiếu một nô lệ, để cô ta ở cạnh làm nô lệ đi!”
Xem tới đây Lương Tuấn Đào nhất thời tức giận đến mức đau dạ dày, hắn hận không thể kéo Mạc Sở Hàn tới mà hành hung một trận. Mẹ nó chứ, dám bảo bà xã hắn yêu thương làm nô lệ cho tên rác rưởi kia, sớm muộn gì hắn cũng khiến mặt tên họ Mạc khốn kiếp nở đầy hoa!
Lật tới trang kế tiếp, giọng điệu đau khổ hận đời, nhìn gì cũng không vừa mắt dần biến mất, mờ ảo lộ ra sự kinh ngạc vui mừng và chờ đợi.
“... Tiểu Tuyết đã trở về bên cạnh tôi... Trời ạ! Quả thực không thể tin đây là sự thật! Cô ấy ngủ cạnh tôi, yên tĩnh như vậy, xinh đẹp như tượng Venus ngủ say! Tôi muốn…chiếm hữu cô ấy! Nhưng vẫn kiềm chế được bản than mình! Tôi đồng ý không cưỡng ép cô ấy, đợi tới ngày cô ấy cam tâm tình nguyện dâng hiến cho tôi!”
Xem ra từng có thời gian Lâm Tuyết đồng ý ngủ chung với Mạc Sở Hàn, nhưng không chịu để hắn chạm vào mình. Còn Mạc Sở Hàn xưa nay thanh cao, lại có vẻ cực kỳ xem thường cô, hơn nữa còn thích quảng cáo rùm beng Thư Khả si tình, nên khi Lâm Tuyết vừa rơi vào tay hắn, hắn cũng không dùng thủ đoạn cứng rắn và sức mạnh nhúng chàm cô.
Có điều Lâm Tuyết đã nhượng bộ đúng lúc làm hắn quá vui vẻ ngạc nhiên, giữa những hàng chữ, cảm giác u ám tuyệt vọng dần dần rút đi, pha lẫn là sự vui sướng thấp thỏm, có thể thấy hình ảnh một người đàn ông đang rơi vào bể tình rối rắm lo được lo mất.
“... Mỗi khi nhớ tới Thư Khả, tôi cảm thấy xấu hổ với cô ấy! Làm thế nào đây? Tính tình Tiểu Tuyết kiêu ngạo như vậy, cô ấy sẽ không chịu cùng chung tôi với người phụ nữ khác... Haiz! Lo lắng rất lâu, quyết định đưa cô ấy sang Thailand thôi! Đem toàn bộ tài sản và bất động sản ở thành phố đứng tên tôi, còn có tài sản hai nhà Vân Lâm đều để lại cho Thư Khả, xem như sự báo đáp và bồi thường của tôi với cô ấy...”
Qua lời nói trong đoạn này, hoàn toàn có thể nhìn ra quyết định của Mạc Sở Hàn, hắn tính đưa Lâm Tuyết rời khỏi thành phố sang Thailand sinh sống, đồng thời bồi thường tài sản cho Thư Khả. Xem ra tất cả đàn ông đều giống nhau, hoàn toàn không có sức chống cự với người trong lòng, dù vứt bỏ hết thảy, gánh chịu danh nhơ cũng muốn ở cùng chỗ với người con gái mình yêu.
Lương Tuấn Đào trầm mặc, hắn hiểu tâm lý và cảm nhận của Mạc Sở Hàn ở đoạn viết này, bởi bản than hắn cũng từng được thể nghiệm. Lúc ấy, cảm giác bứt rứt với Hoàng Y Na từng ép hắn đến mức không thở nổi. Chung quy hắn cảm thấy hạnh phúc, đồng thời thấy xấu hổ với cô gái vô tội lại si tình đã dâng hiến tất cả cho mình, dù biết cô ta phản bội mình, hắn vẫn cố gắng khoan dung tha thứ. Không cho được tình cảm thì nếu có thể hắn sẽ trợ giúp, đền bù cho cô ta ở những phương diện khác.
Sự thật chứng minh, khi trong lòng đàn ông tồn tại áy náy, chỉ số thông minh và sức phán đoán đều bị quấy nhiễu nghiêm trọng, dẫn đến việc không thấy rõ tình hình. Bị cái người gọi là “Ân nhân” đùa giỡn vô cùng thê thảm, vậy mà trong lòng vẫn tồn tại cảm kích, luôn thấy thẹn với cô ta, mắc nợ cô ta.
...
“... Ha ha, cuối cùng tôi đã hiểu được cái gì gọi là từ nay về sau quân vương không lâm triều! Hóa ra có mỹ nhân là có thể từ bỏ giang sơn! Ai, tôi nghĩ mình hết thuốc chữa rồi, sao mới như vậy đã không nghĩ đến tiến thủ! Một tuần liền cùng cô ấy sớm chiều bầu bạn, chưa hề rời khỏi Thu Cẩm Viên một lát! Thế giới bên ngoài là dạng gì, tôi cũng không biết! Ở cùng với cô ấy bao nhiêu cũng không chán, đúng là việc kỳ quái!... Ngẫm lại những thứ gọi là sự nghiệp thực không thú vị, dù tiền kiếm được nhiều hơn, địa vị cao tới đâu, đâu thể so sánh được với sự vui vẻ và phong phú cô ấy cho tôi?”
“... Quá hạnh phúc! Tôi hơi sợ hãi, sợ có một ngày tỉnh dậy, cô ấy sẽ biến mất không thấy đâu! Không được, tôi phải tăng tiến độ chấm dứt mọi việc ở nơi này, nhanh chóng đưa cô ấy đi Thailand, xem Lương Tuấn Đào còn cách nào có thể cướp được cô ấy từ trong tay tôi! Để lại triệu phí ổn định cho Lâm gia đi, dù sao tôi cũng không thiếu tiền lẻ! Tránh để sau này cô ấy bảo tôi ngầm chiếm tài sản nhà mẹ cô ấy!”
Lương Tuấn Đào nheo mắt, yên lặng trầm tư. Cùng là đàn ông, hắn có thể xác định tình cảm Mạc Sở Hàn dành cho Lâm Tuyết dường như không kém mấy so với mình! Nhưng … thù hận đã phủ lên đôi mắt và tâm trí Mạc Sở Hàn khiến hắn không rõ tình hình mới gây ra nhiều chuyện tổn thương Lâm Tuyết như vậy, khiến khoảng cách giữa cô và hắn ta càng ngày càng xa, cuối cùng trở thành xích mích.
Đương nhiên, nếu không phải thế, Lâm Tuyết đâu có cơ hội gả cho hắn! Là Mạc Sở Hàn tự tay đẩy cô vào ngực Lương Tuấn Đào này, xem ra bản thân hắn thực sự phải cám ơn Mạc Sở Hàn đã giúp mình thành công!
“... Buổi sáng gặp phải ác mộng thật đáng sợ, tôi mơ thấy năm về trước mình và Lâm Tuyết cùng đi xem bộ phim điện ảnh có tên Mặt nạ. Cô ấy luôn ngả vào ngực tôi, dịu dàng như vậy, còn cùng tôi bàn bạc mơ ước chuyện kết hôn tương lai. Chúng tôi gắn bó cùng nhau, không khỏi thân thiết. Nhưng không biết tại sao, đột nhiên cảm giác càng ngày càng nóng muốn cởi bỏ quần áo.”
“Không ngờ khi cởi xong quần áo, không cẩn thận ngay đến da mình cũng tróc ra! Làm cách nào tôi cũng không quên được ánh mắt cô ấy nhìn mình, quả thực là kinh hãi tới cực điểm. Cô ấy thét chói tai tránh né, bảo tôi là quỷ!”
“Tôi nói mình không phải quỷ, tôi là Mạc Sở Hàn, là người đàn ông cô ấy yêu nhất! Sao thế nào cô ấy cũng không chịu tin tôi, còn lấy gương đến để tôi xem! Trong gương phản chiếu một con quỷ không da, đó là tôi ư? Lúc bị dọa tỉnh mới phát hiện trời đã sáng! Lâm Tuyết không ở bên cạnh nữa, từ phòng tắm truyền đến tiếng rửa mặt, hóa ra cô ấy đã rời giường rồi! A, hôm nay đồng ý đưa cô ấy ra ngoài chơi vì hôm qua cô ấy oán trách nói cứ luôn bị giam tại Thu Cẩm Viên sẽ chóng buồn bực đến mắc bệnh mất!”
“Ánh nắng ban mai sáng ngời xuyên qua cửa sổ sát đất, hôm nay thời tiết thật đẹp. Cũng có thể là một ngày vui vẻ nếu không tính tới cơn ác mộng vừa rồi! Ai, ban ngày có chút đăm chiêu, ban đêm nằm mộng, đều do nơi thành thị này lưu lại nhiều ký ức không vui, đến lúc đưa cô ấy rời khỏi thành phố thương tâm này, sống ở nước ngoài vui vui vẻ vẻ, sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa!”
Nhật kí viết đến đây thì ngừng, mang theo khát khao đẹp đẽ và sự chờ đợi của người đàn ông, vĩnh viễn chỉ là kế hoạch trên câu chữ, đằng sau là một mảng trống rỗng vô tận. Có thể thấy Mạc Sở Hàn hoàn toàn không đoán được tình hình đột phát đêm đó, càng không nghĩ tới Thu Cẩm Viên sẽ hóa thành tro bụi.
Khép lại nhật kí, Lương Tuấn Đào rơi vào trầm tư. Không biết tại sao, hắn mơ hồ có chút lo lắng: nếu có một ngày, Mạc Sở Hàn thông suốt tâm ý của bản thân, hiểu được rốt cuộc người mình thực sự yêu là ai. Đợi tới lúc hắn nguyện ý từ bỏ tất cả, theo đuổi Lâm Tuyết lần nữa, Lâm Tuyết có dao động hay không? Dù gì cô cũng đã yêu Mạc Sở Hàn sâu sắc nhiều năm như vậy!
Vấn đề này khiến Lương Tuấn Đào vướng mắc một lát, nhưng rất nhanh hắn liền rút ra kết quả: dù Lâm Tuyết muốn cùng Mạc Sở Hàn gương vỡ lại lành, Lương Tuấn Đào này cũng không cho phép!
Lâm Tuyết vẫn luôn mong có thể rời khỏi Lương lưu manh, khỏi bị thói quen tng trùng lên não của hắn tàn hại. Nguyện vọng này cô cầu nguyện vô số lần, đâu ngờ đến một ngày trời xanh hiển linh, nguyện vọng lại thành hiện thực.
Trong phòng hội nghị có các đầu não quân bộ tụ họp, trước mặt mọi người, Bùi Hồng Hiên tuyên bố lãnh đạo tối cao của quân bộ đã thông qua báo cáo thăng chức, lần nữa biểu dương đồng thời thừa nhận hành động bắt được nội quỷ lập nhiều chiến công và thành tích của Lâm Tuyết.
“... Nay đặc biệt trao tặng quân hàm Thượng úy cho đồng chí Lâm Tuyết, Chính liên chức (Đại đội trưởng)! Ngay hôm nay bắt đầu điều động, gia nhập quân bộ tham gia huấn luyện...”
“Ngừng!” Lương Tuấn Đào tức giận, hắn không thể tưởng được cuối cùng chính mình lại bất chấp mà phản đối đơn xin điều động Lâm Tuyết gia nhập quân bộ, hắn quá phẫn nộ rồi! Hắn nhíu mày uất giận hỏi: “Đây là do vị lãnh đạo nào thông qua đơn xin?”
Lãnh lão gia đâu cần không nể mặt hắn vậy chứ! Quả thực Lương Tuấn Đào xúc động muốn chạy đi khởi binh vấn tội.
Thấy mặt mũi hắn tràn đầy tức giận, biểu tình một bộ chuẩn bị muốn đánh nhau, Bùi Hồng Hiên không nói thêm gì, dứt khoát giao quân lệnh cho cảnh vệ binh bên cạnh rồi để anh ta đưa cho hắn.
Lương Tuấn Đào nhận tờ quân lệnh còn tản mùi mực in, hắn mau chóng tìm vị lãnh đạo đã ký tên, kết quả phát hiện ra cái tên Lương Đống.
Là ông nội ư?! Lương Tuấn Đào ngơ ngẩn, hóa ra người tán thành cho Lâm Tuyết gia nhập quân bộ lại là ông nội hắn – Lương Đống!
Trước sự kiên trì của Lương Tuấn Đào, Lương Đống vẫn tới. Gần đây thân thể ông cụ không tốt lắm nhưng khi xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt lợi hại vẫn không giận mà uy như trước.
“Đào Tử, cháu ầm ĩ cái gì?” Được Bùi Hồng Hiên dìu đỡ, Lương Đống chậm rãi đi tới,khi ánh mắt nghiêm khắc hướng vào đứa cháu vàng mình yêu quý thì không khỏi nhu hòa xuống, bất giác lộ ra yêu thương.
Thấy ông cụ, khí thế của Lương Tuấn Đào thấp đi nửa phần, nhưng hắn vẫn thầm thì sự bất mãn của mình: “Lâm Tuyết là vợ cháu, tới giờ chúng cháu phối hợp thực sự ăn khớp, sao lại muốn đưa cô ấy rời khỏi cháu?”
Lương Đống gật gật đầu, nói: “Vấn đề này hỏi rất hay, sau này ông sẽ trả lời cháu! Có điều quân lệnh nói đã thông qua đơn xin, tuyệt đối sẽ không thay đổi!”
“Ông!” Lương Tuấn Đào thở mạnh, tính cách bá đạo bị kích lên mãnh liệt, đối với ông nội mình hắn cũng dám trừng mắt: “Cho cháu một lý do vững chắc đi, nếu không cháu sẽ đem tờ quân lệnh này trở lại bàn làm việc của Lãnh phó chủ tịch, bảo ông ấy thu hồi mệnh lệnh đã ban!”
Đối mặt với lời lẽ quá khích của Lương Tuấn Đào, Lương Đống không so đo cùng đứa cháu kia làm gì. Ông xoay người, ôn hòa nói với Lâm Tuyết vẫn luôn im lặng bên cạnh: “Cháu ở đây, đợi Quân đoàn trưởng Bùi đích thân trao tặng quân trang mới và huân chương chiến công!”
“Dạ! Cám ơn các thủ trưởng trọng dụng, cháu lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, sau này trong bất cứ thời điểm nào, bất cứ tình huống nào cũng không bôi nhọ phần vinh quang và thành tích này!” Ngược với sự kinh ngạc phẫn nộ của Lương Tuấn Đào, tâm tình Lâm Tuyết phấn khởi tung tăng, cô cảm thấy như có một con đường mới tinh rộng lớn xuất hiện trước mắt, cô càng có thể giương cánh bay lượn trong trời đất này.
Lương Tuấn Đào dìu ông nội hắn tới văn phòng quân vụ cá nhân, vào văn phòng, Lương Đống bảo cảnh vệ binh lui ra, trong phòng lớn như vậy chỉ còn lại ông cháu hai người.
Đi được vài bước, Lương Đống thở dốc nhè nhẹ, sắc mặt cũng có chút lúng túng.
“Ông nội, gần đây thân thể ông thế nào?” Lương Tuấn Đào nhìn ra tinh thần và thể lực ông cụ dường như có chút không tốt, liền lo lắng hỏi han.
Lương Đống khoát tay, tỏ ra mình không sao cả. Thở chậm lại trong chốc lát, ông mới mở miệng nói. Từng lời từng chữ của ông cụ như châu ngọc, những câu ấy khiến Lương Tuấn Đào đầy bụng bất mãn á khẩu không trả lời được.
“Nhi nữ tình trường, anh hùng thoái chí! Chẳng lẽ cháu không biết quá say đắm dính nhầy với con bé cũng không phải chuyện tốt sao? Chẳng những sẽ ảnh hưởng ý chí chiến đấu của cháu, còn khiến kẻ địch chú ý đến nó! Điều con bé tới quân bộ là quyết định tốt nhất, để con bé rời khỏi sự che chở của cháu mới có thể thật sự lột xác thành một người quân nhân đủ tư cách! Nếu lựa chọn con đường này, cháu cần xuất ra phong thái quân nhân, thời điểm cần khắc chế bản thân thì nên khắc chế, kiên quyết không cho phép mình bị tình riêng ảnh hưởng ý chí chiến đấu! Tách khỏi vợ mình thì chuyện gì làm cũng không an tâm à? Nếu như vậy, không bằng hai người các cháu cùng xuất ngũ, về nhà trường tương tư thủ (nắm tay sống đến già) đi!”
Đúng vậy, từ lúc đi trên con đường quân nhân, Lương Tuấn Đào liền biết mình vĩnh viễn không thể giống Lưu Dương tự do như vậy! Cái gì gọi là quân lệnh như núi? Người chưa trải qua quân ngũ thì vĩnh viễn đều không thể hiểu nổi.
Doanh trại quân đội như thép, binh lính như nước chảy, điều động biến đổi là chuyện thường. Quân nhân cần nhớ khẩu hiệu: nếu tổ quốc cần, tôi nguyện ý bốn biển là nhà!
Huống hồ, hắn chưa bao giờ rời xa thủ đô đã coi như không tệ! Cháu trưởng của Lãnh lão gia Lãnh Trí Thần thậm chí đã đi tới Tây Tạng xa xôi ba năm liền, người chưa từng đến quân khuTây Tạng thì mãi mãi không hiểu đối với một quý công tử quân môn quyền quý từ nhỏ đến lớn sinh sống ở thủ đô có điều kiện cực tốt ý vị sẽ thế nào.
Vào mùa đông, nửa tháng – thậm chí một tháng không thể tắm rửa, nửa tháng ăn rau xanh và hoa quả lần, lúc thời tiết lạnh nhất, tay chân đều bị tổn thương do giá rét! Do tuyết phủ kín núi, đừng nói những phương tiện giao thông khác, ngay cả phi cơ trực thăng cũng không bay vào được, không cách nào vận chuyển quân dụng vật tư, chiến sĩ nơi đó bao gồm cả sĩ quan cao cấp đều sinh hoạt trong điều kiện cực kỳ gian khổ.
Nước ngọt túng thiếu, trong điều kiện cho phép, đãi ngộ cao nhất cho sĩ quan chỉ vẻn vẹn là nửa tháng được tắm một lần... Cho nên khi Lãnh Trí Thần chiến thắng trở về, cụ bà nhà họ Lãnh đã ôm đứa cháu yêu da dẻ ngăm đen thô ráp khóc đến mức không thành tiếng!
“Đưa con bé vào quân bộ cháu đã chịu không nổi ư? Nếu sau này có nhiệm vụ khẩn cấp cần xa nhau một tuần, một tháng thậm chí một năm thì cháu muốn thế nào? Bất chấp nhiệm vụ mà tiếp tục ở cạnh vợ mình à? Thế thì không cần đợi tới ngày đó đâu, bây giờ cháu mau cởi bỏ quân trang về nhà đi!” Lương lão gia phất phất tay, không hề nhìn đứa cháu kia.
Bị dạy bảo mặt xám mày tro, Lương Tuấn Đào không dám phản đối việc thuyên chuyển Lâm Tuyết nữa, một lúc lâu sau hắn mới ngoan ngoãn đáp: “Tất cả đều nghe ông nội sắp xếp!”
“Ừ!” Lương Đống hài lòng gật gật đầu, đứa cháu này tuy từ nhỏ đã bất hảo, sau khi lớn lên lại bướng bỉnh không kềm chế được, nhưng coi như cũng hiểu chuyện nghe lời. Nhất là việc liên quan đến quân vụ, biết phân biệt phù hợp, rõ ràng nặng nhẹ.”Nhìn đường cụt mở ra, phỏng chừng Lâm Tuyết nên cùng Hồng Hiên thẩm vấn Duẫn Lệ Na.”
“...” Hóa ra lần này việc thẩm vấn Hoàng Y Na, không đúng, là nhiệm vụ thẩm vấn Duẫn Lệ Na đều không có phần của hắn!
Bấm vào nút, màn hình siêu lớn gắn trên vách tường hiện ra, bên trong chiếu bóng hình xinh đẹp của Lâm Tuyết.
Cô gái vừa đổi sang quân hàm Thượng úy tư thế oai hùng hiên ngang, khuôn mặt thanh lệ, lông mày như họa, đôi mắt trong suốt như suối vẫn điềm tĩnh như trước, nhìn không ra bất cứ thần sắc nào khác với bình thường.
Quả nhiên Lâm Tuyết không giống những cô gái tầm thường, tối thiểu cũng hiểu được nội tình, bất cứ thời điểm nào vui mừng đều không lộ rõ trên mặt, chỉ bằng điểm nhỏ ấy đã khiến tên giảo hoạt lăn lộn rất nhiều năm trong quân đội cảm thấy mình không bằng cô…
Thay quân trang mới, Lâm Tuyết đeo huân chương chiến công lần đầu đạt được rồi theo sau Bùi Hồng Hiên vào nơi bí mật giam giữ Duẫn Lệ Na ( với tên giả Hoàng Y Na).
Từ hoàn cảnh sống đầy đủ, việc chú ý sắp xếp chữa bệnh có thể nhận ra mức độ coi trọng của quân bộ đối với tên tội phạm này, kéo dài mạng sống của Duẫn Lệ Na, tuyệt đối không thể để cô ta tự sát hoặc chết vì bệnh, còn phải nhanh một chút lấy được tin tức thực sự hữu hiệu từ miệng cô ta, bởi chẳng bao lâu nữa sẽ đặt nền móng cho hành trình Tam Giác Vàng.
Lâm Tuyết và Bùi Hồng Hiên cùng với vài cảnh vệ binh tinh nhuệ được đặc biệt sàng lọc tuyển chọn tiến vào phòng chăm sóc được chuyên môn chuẩn bị, thấy Duẫn Lệ Na đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
Trước khi tới đây, Bùi Hồng Hiên đã giới thiệu tình hình hiện giờ của cô ta cho Lâm Tuyết biết. Thân thể cô ta cực kém, nhưng lại xuất hiện bệnh thần kinh chứng động kinh, tuyệt thực, hơi một tí là bất tỉnh nhân sự.
Nhìn ra được Duẫn Lệ Na có cảm giác chán đời, dường như hiện tại chỉ muốn chết.
Để tránh cho phạm nhân mâu thuẫn cảm xúc, Bùi Hồng Hiên đi đến trước giường, cách khoảng ba thước liền dừng lại, còn Lâm Tuyết thì tiếp tục đi về phía trước.
Người đàn bà đau đớn nằm sấp trên giường giống như không hề có sự sống, đối với việc Lâm Tuyết tới gần cũng không có bất cứ phản ứng gì.
“Duẫn Lệ Na!” Lâm Tuyết đứng cạnh thân thể cô ta cất tiếng gọi, gọi lên tên thật của đối phương.
Duẫn Lệ Na vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì.
Lâm Tuyết cúi người, muốn nhìn một chút xem cô ta đã tỉnh hay chưa, đúng lúc này, Duẫn Lệ Na đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhúng độc mãnh liệt dò xét về phía cô.
Trong nháy mắt đồng tử cô co rút lại, đây là phản ứng sợ hãi theo bản năng. Lâm Tuyết kiểm soát được sự sợ hãi của mình, đôi mắt trong trẻo ngầm chứa xót xa chú ý không hề rụt rè mà chăm chú nhìn lại đối phương.
Nhớ thật lâu trước kia, khi hoàng hôn dần dần buông xuống, trên mặt cỏ, Mạc Sở Hàn vì cô mà đánh chết một con rắn độc đã khiến cô kinh hãi. Lúc ấy con rắn kia nằm trong vũng máu, dáng vẻ nằm sấp đau đớn cũng tương tự Hoàng Y Na bây giờ. Lúc ấy, Lâm Tuyết cúi người nhìn xem rốt cuộc con rắn kia chết hay chưa, giữa hoàng hôn đen tối, đợi cô thấy con rắn yên tĩnh kia thật sự còn sống hay không, đầu rắn lại từ vũng máu ngẩng lên, ánh mắt âm độc so với Hoàng Y Na hiện tại quả thực giống nhau như đúc!
Cảnh tượng nhiều năm trước trùng hợp xuất hiện lần nữa khiến Lâm Tuyết không khỏi nghi ngờ, người đàn bà trước mắt mình có phải đã bị con rắn độc kia chiếm thân thể hay không! Cô ổn định lại tinh thần, xua đuổi những ý nghĩ hoang đường, bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến.
“Ha ha ha...” Duẫn Lệ Na đột nhiên bùng nổ một trận cười nham hiểm chói tai, âm thanh mạnh mẽ quả thực khiến người ta không thể tin được đây là kẻ sắp tắt thở!
Lâm Tuyết lạnh lùng nhìn cô ta, bất động thanh sắc.
Cười xong, Duẫn Lệ Na bắt đầu công kích cô lần thứ nhất. Cô ta nhìn chằm chằm vào quân trang mới tinh và quân hàm một gạch ba sao của Lâm Tuyết, ánh mắt ghen ghét đến mức xuất huyết: “Ô, thăng cấp quân hàm à! Chúc mừng a chúc mừng! Chậc chậc! Xem ra lợi ích từ việc cùng Lương Tuấn Đào lên giường thật sự nhiều a! Nhìn xem, chỉ vài ngày công phu, quả thực thăng chức như hỏa tiễn! Sau này các nữ quân nhân đều phải lấy cô là tấm gương, không cần đi giết địch lập công, chỉ cần ở trên giường dựa sát hầu hạ các thủ trưởng thoải mái là thu phục được tất cả!”
Lời Duẫn Lệ Na còn chưa dứt, lập tức liền có cảnh vệ binh dùng súng tiến lên khiển trách: “Câm miệng! Nói chuyện có văn minh chút!”
“Phi! Lão nương lập tức sẽ chết, còn gì phải sợ đây? Tôi càng muốn mắng, có gan thì các người cầm súng bắn chết tôi đi!” Duẫn Lệ Na một bộ lợn chết không sợ nước sôi dội vào, cô ta nhe răng cười nói: “Bắn tôi đi! Các người dám sao? Ha ha ha... Còn vì tôi mà mời bác sĩ tốt nhất đến khám và chữa bệnh, ha ha ha...”
Cuối cùng Lâm Tuyết đã biết vì sao quân bộ bó tay hết cách với người đàn bà này, đối với một người mất cảm xúc, không để ý đến thân thể hoàn toàn suy sụp của mình, tất cả cưỡng bức dụ dỗ đều không dùng được.
Cho những cảnh vệ binh ăn no mắng một hồi, Duẫn Lệ Na lần nữa đem tiêu điểm lửa đạn nhắm ngay vào Lâm Tuyết. Dù sao biết mệnh mình không còn bao lâu, cô ta dứt khoát: có thể làm bao nhiêu chuyện trả thù Lương Tuấn Đào liền làm bấy nhiêu.
“Ôi, thật ra vừa rồi tôi nói nhảm với cô đấy! Tôi rất yêu Tuấn Đào, dù chồng tôi bị giết tôi cũng không oán hận anh ấy! Anh ấy càng yêu tôi hơn, cô xem, bất kể tôi đã làm gì, anh ấy chưa bao giờ trách cứ tôi, cũng không nhẫn tâm thẩm vấn tôi, Tuấn Đào thật sự yêu tôi đấy! Anh ấy thường nói với tôi, tôi là người phụ nữ xinh đẹp mê người nhất anh ấy từng gặp qua...”
Lâm Tuyết cắn chặt môi, đôi bàn tay trắng như phấn bắt đầu nắm chặt. Người đàn bà này quả nhiên không đơn giản, biết rõ lời nói như thế nào sẽ đả kích được đối phương.
“Khi tôi cùng anh ấy ở trên giường, Tuấn Đâò rất ôn nhu a! Ha ha, dám chắc anh ấy không dịu dàng và kiên nhẫn với cô, anh ấy còn liếm khắp toàn thân tôi, ừ a a...” Duẫn Lệ Na bắt đầu rên rỉ dâm lãng, giống như đang cùng người đàn ông khác hoan lạc.
Những cảnh vệ binh mặt đỏ rần, thầm mắng người đàn bà không biết xấu hổ hiếm thấy kia. Bùi Hồng Hiên ở bên cạnh xì một hơi, cảm thấy ghê tởm thay cho Lương Tuấn Đào. Khẩu vị gì đây, loại đàn bà mang độc này mà hắn cũng dám động vào!
Lương Tuấn Đào ở trước màn hình lớn quả thực muốn điên lên, hắn thật sự không thể tưởng nổi Duẫn Lệ Na lại phóng đãng vô sỉ thế! Cô ta đang nói hưu nói vượn, hắn liếm khắp thân thể cô ta lúc nào chứ... Móa, ngẫm lại đã ghê tởm buồn nôn!
“Mẹ nó chú, đồ đàn bà thối tha!” Lương Tuấn Đào nắm chặt thiết quyền, nói: “Cháu tự tay đi bóp chết cô ta!”
“Đứng lại!” Lương Đống khiển trách: “Lại xúc động rồi! Cô ta làm vậy để chọc giận Lâm Tuyết khiến con bé mất đi năng lực phán đoán sự thật, đâu ngờ Lâm Tuyết không trúng kế, ngược lại cháu đã mất kiên nhẫn rồi!”
“Cháu có thể so với Lâm Tuyết ư? Cháu quan tâm cô ấy, cô ấy thì hoàn toàn không để ý đến cháu! Đừng nói cháu ở trên giường với người phụ nữ khác, đoán chừng dù cháu cùng heo mẹ lên giường cô ấy cũng không có bất cứ phản ứng gì!” Lương Tuấn Đào vừa ảo não vừa phẫn nộ, hắn ngã ngồi xuống ghế, đấm đấm vào đầu mình, hối hận sâu sắc vì sự phóng túng nhất thời của mình.
Hắn Na chỉ từng cùng Hoàng Y gần gũi da thịt một lần, lúc ấy cô ta giả vờ quá mức ngây thơ, khiến trong lòng hắn tồn tại áy náy. Từ đầu đến cuối không có những chuyện ghê tởm như hắn liếm cô ta, từ đó về sau hắn cũng không chạm vào cô ta nữa!
” Không phải Lâm Tuyết không để ý, nhưng nó biết kiềm chế tâm tình của mình! Biết rõ kẻ địch đang cố ý chọc giận mình, nếu con bé tức giận, chẳng phải sẽ chui đầu vô lưới sao? Đạo lý này ai cũng hiểu được, nhưng chờ tới khi bản thân thực sự đối mặt thì thường không thể cố gắng giữ tỉnh táo!” Lương Đống trầm ngâm trong chốc lát, ông nhẹ nhàng thở dài: “Ngay cả Bùi Hồng Hiên cũng bị người đàn bà kia làm ghê tởm đến ói ra nước miếng, thần sắc Lâm Tuyết lại không thay đổi chút nào! Tố chất tinh thần rất mạnh mẽ, không biết làm thế nào mà con bé luyện được!”
Nếu Lương Đống biết Lâm Tuyết từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thế nào, hơn nữa còn gặp quá nhiều đả kích thương tổn mới luyện ra được tính cách tỉnh táo này thì ông cụ sẽ không cảm thấy kỳ quái!
Trong thân thể mảnh khảnh mềm mại của cô như cất dấu một loại sức mạnh kỳ quái, giống nhuyễn kiếm trong truyền thuyết, sức mạnh nào cũng không thể đè nén chặn đường cô. Khi mềm có thể cuộn ba vòng, khi cứng cỏi có thể chém sắt như chém bùn.
Càng đánh cô, cô càng yên tĩnh. Chăm chú nhìn đối phương giương nanh múa vuốt, chỉ chờ đúng cơ hội, hoặc toàn thân thối lui hoặc một kích tất trúng!
Bất kể Duẫn Lệ Na nói gì, Lâm Tuyết đều lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang xem một người nhảy nhót biểu diễn trò khôi hài sứt sẹo trong vở hài kịch.
Đợi thể lực Duẫn Lệ Na cạn kiệt nghiêm trọng, rốt cuộc nằm trên giường không nâng nổi đầu, Lâm Tuyết bắt đầu phản kích.
“Duẫn Lệ Na, cô yêu Tuấn Đào sao?” Lâm Tuyết hỏi.
“Yêu chứ! Đương nhiên yêu rồi!” Vừa nghe thấy Lâm Tuyết hỏi đề tài này, tinh thần Duẫn Lệ Na nhất thời tỉnh táo trở lại. Xem ra cô ta xúi giục ly gián một hồi vẫn có tác dụng, nếu Lâm Tuyết không quan tâm sẽ không hỏi như vậy.”Tôi quá yêu Tuấn Đào, Tuấn Đào cũng yêu tôi! Cô thấy đấy, dù biết rõ tôi lừa gạt anh ấy lần, anh ấy vẫn không động đến một sợi tóc của tôi, bởi vì — anh ấy không nỡ!”
Khóe miệng Lâm Tuyết kéo ra nụ cười lạnh, cô nhàn nhạt hỏi tiếp: “Vậy cô yêu chồng mình – Hoắc Vân Hải sao?”
Duẫn Lệ Na bị ngưng đọng, đối mặt với sự chất vấn của Lâm Tuyết, cô ta cứng họng không đối đáp được. Hoắc Vân Hải qua đời đã hơn hai năm, tình yêu từng có như chậm rãi trôi qua theo thời gian mà không còn nữa, ít đi trở thành nhạt, giống như không khắc sâu như vậy.
Cô ta không khỏi nâng cánh tay, nhìn vào đóa hoa mai dùng đầu thuốc lá in vào bên cạnh khuỷu tay, đó là khi Hoắc Vân Hải vừa mới qua đời, để giảm bớt sự nhớ nhung và thống khổ trong lòng, cô ta dùng thuốc lá tự mình in dấu lên! Mỗi một cái dấu cô ta đều sẽ nhắc nhở bản thân cần báo thù, nhất định phải giết Lương Tuấn Đào trả thù cho chồng!
“Không đội trời chung với kẻ giết chồng mình! Cô trăm phương ngàn kế mưu hại tính mạng Lương Tuấn Đào, cùng Hoắc gia thiết hạ bẫy rập muốn đưa anh ấy vào chỗ chết! Chiêu chiêu đoạt mệnh, không để lối thoát, không biết xấu hổ còn to mồm, cô xứng đáng nói yêu anh ấy sao?” Lâm Tuyết dùng giọng điệu châm chọc, lạnh nhạt chế giễu nói: “Yêu anh ấy chính là muốn hủy diệt anh ấy, tình yêu vô liêm sỉ của cô xem ra thật sự khiến người thường không cách nào hiểu nổi!”
Duẫn Lệ Na dùng tay lục lọi đầu giường, sau đó cười quái dị một hồi: “Ha ha, đúng vậy! Tôi muốn giết anh ta! Đồ đàn ông chết tiệt, giết chết chồng tôi, tôi và anh ta thù này không đội trời chung!”
“Sao cô vào được quân khu? Muốn tới gần Lương Tuấn Đào cũng không dễ dàng gì, cô rất có năng lực đó!” Lâm Tuyết nửa mỉa mai nửa kích động hỏi han.
“Chỗ nào cũng có tham quan!” Duẫn Lệ Na đắc ý báo ra tên một quan lớn, nói: “Được tiền trà nước của Hoắc gia, mười đời tên tham quan đó cũng xài không hết!”
Đã ghi lại tên của tham quan kia, thành công thanh trừ một con sâu mọt lớn cho quốc gia!
Bùi Hồng Hiên ở bên cạnh ngạc nhiên ngẩng đầu, ông hơi giật mình vì Lâm Tuyết giữa lúc bất động thanh sắc lại hỏi vòng vèo ra được tin tức quan trọng như thế. Xem ra chỉ cần dùng đúng phương pháp rồi thẩm vấn sẽ không có thành lũy nào không phá được.
“Cô rất có bản lĩnh!” Đáy mắt Lâm Tuyết hiện lên tia mỉa mai.
“Đương nhiên rồi!” Duẫn Lệ Na đắc ý cười rộ lên, khoe khoang với Lâm Tuyết: “Tôi đây có bản lĩnh đùa giỡn anh ta trong lòng bàn tay mình! Ha ha, thành công đưa anh ta vào vòng vây, tôi giả vờ rơi vào bẫy rập, thật ra là để tránh vụ nổ! Đâu ngờ sau đó quân đội lại xem tôi thành liệt sĩ, cạc cạc, quá buồn cười!”
Nhìn người đàn bà điên cuồng này, khuôn mặt thanh lệ của Lâm Tuyết không vui không giận, cô cẩn thận bắt giữ sắc mặt đối phương và cả lúc cô ta vô tình tiết lộ tất cả cơ mật.
Một lúc lâu sau, Lâm Tuyết hỏi: “Có phải vòng vây kia thiết lập trong một sơn động không? Trong sơn động còn mạch nước ngầm chảy xiết, bất cứ chiếc xe nào cũng đều không thể chạy qua, bởi vì nối liền hai bờ của mạch nước ngầm kia chỉ có một sợi dây thừng bện thành cầu mềm?”
Nơi đó cô từng đi qua! Lúc vừa vào quân ngũ, để tránh sự đuổi giết điên cuồng của Mạc Sở Hàn, Lương Tuấn Đào lái xe chở cô vào trong sơn động khép kín. Do quen thuộc địa hình, hắn thành công mà biến nguy thành an lần nữa.
Cô thật sự rất bội phục tố chất tâm lý siêu cường của hắn, bởi vì có rất ít người dám trở lại nơi suýt lấy tính mạng mình.
Khi Lương Tuấn Đào rơi vào tập kích, tất cả ưu khuyết điểm của nơi đó hắn sẽ rõ như lòng bàn tay. Nơi từng suýt khiến hắn bỏ mạng biến thành cảnh đẹp tránh nạn, phản ứng và chỉ số thông minh của người đàn ông này quả không giống bình thường.
“Đúng!” Duẫn Lệ Na hung hăng trừng cô, ghen tị hỏi: “Có phải Lương Tuấn Đào nói cho cô biết không? Hừ! Tôi biết tính tình đàn ông mà, ở trên giường cái gì cũng nói với cô!”
Trước khi xảy ra nổ mạnh, Duẫn Lệ Na kinh hoàng lúng túng chạy về phía Lương Tuấn Đào, báo cho hắn tin trúng mai phục, nơi này có bom, sau đó cô ta liền tiến vào bẫy rập. Bên ngoài nhìn vào, cô ta cứu Lương Tuấn Đào, trên thực tế, nơi này có ẩn tình tuyệt mật không muốn người khác biết.
Từ lúc Duẫn Lệ Na kêu sợ hãi có bom rồi tiếp tục làm bộ không cẩn thận ngã xuống bẫy rập đến khi bom nổ mạnh chỉ khoảng s đồng hồ. Mười giây này cô ta có thể thành công lọt vào đáy bẫy đồng thời dùng cơ quan kéo nắp bẫy chặn lại, bảo đảm dù nổ mạnh cũng không ảnh hưởng đến sự an toàn của cô ta.
Đâu ngờ mười giây ngắn ngủi ấy là hy vọng sống sót trở về mà Lương Tuấn Đào lãi được. Lúc đó hắn gần như không chút do dự mà nhảy xuống mạch nước ngầm, còn nhanh chóng ẩn vào chỗ đấy nước sâu nhất, thoát khỏi công kích của vụ nổ mạnh bất ngờ.
Không ai biết kỹ năng bơi lội của Lương Tuấn Đào lại tốt như vậy, huống chi khoảng cách từ mạch nước ngầm đến bờ biển sâu như thế, ngoài vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp, phỏng chừng không ai có dũng khí nhảy xuống. Nhưng … hắn làm được!
Sau đó Duẫn Lệ Na hối hận đến mức ruột gan thâm sì, lúc ấy vì cái gì cô ta lại muốn biểu diễn một tuồng kịch như vậy? Thật sự làm điều thừa thãi! Kết quả để Lương Tuấn Đào thoát chế, kế hoạch hoàn mỹ mất rất nhiều tâm huyết thất bại trong gang tấc.
Cô ta không cách nào tha thứ được cho sai lầm của bản thân, giữa lúc thống khổ hối hận liền dùng thuốc phiện để tìm sự giải thoát. Sau này, người của Hoắc người phát hiện cô ta đang hít thuốc phiện, liền ép cô ta cai nghiện, kết quả cai nghiện cô ta lại mắc bệnh thần kinh chứng động kinh, từ đó thân thể cũng hoàn toàn suy sụp!
Đây là toàn bộ sự thật mà Duẫn Lệ Na – người được gọi là ân nhân cứu mạng của Lương Tuấn Đào đã trải qua, hóa ra chỉ là một tuồng kịch!
Trong lòng Lâm Tuyết hơi thở dài: sau khi Lương Tuấn Đào biết được chân tướng, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì với vị “Ân nhân” này.