"Em còn nhớ không? Vào những năm em học đại học, anh lúc nào cũng lo lắng bất an, sợ em bị cám giổ, anh lại không thể chịu đựng được nổi nhớ em, muốn gần gũi với em nên anh đã mua một căn hộ nhỏ đối diện đại học của em, trưa nào anh và em cũng ở đó, một hôm anh từ trên lầu nhìn xuống thấy một người bạn nam trong lớp vỗ vai vai, mặc dù a biết rõ em không có ý gì với hắn nhưng anh vẫn rất khó chịu và sợ hãi em sẽ bị người khác cướp mất.
Sau này chúng ta gặp thêm nhiều biến cố khác, mỗi lần như vậy thần kinh, lý trí, trái tim và thể xác anh vô cùng đau đớn,anh sợ lắm, từ bé đến lúc chưa gặp em anh chẳng sợ gì cả, nhưng kể từ lúc gặp em được em chấp nhận anh và biến cố lớn năm đó, anh có nổi sợ lớn nhất và duy nhất là em.
Giai Mẫn ơi Giai Mẫn làm ơn đừng bỏ anh, cả thế giới của anh chỉ là em thôi, anh sống dựa vào em, có em anh mới tiếp tục được sống được hạnh phúc, được sung sướng, được hưởng sự ấm áp vô bờ, mất đi em anh sẽ chết không toàn thây".
Thiên Minh ôm Giai Mẫn xoay người cô lại, ánh mắt nhìn Giai Mẫn da diết.
" Giai Mẫn nghe anh nói không?"
" Em nghe, anh đừng lo, em không bỏ anh đâu".
Ánh mắt long lanh nhìn Giai Mẫn.
" Giai Mẫn à! Hôn anh nữa đi, anh muốn em chủ động hôn anh, nói yêu anh, nói em cần anh"
Giai Mẫn sau câu nói đó chủ động đưa môi mình chạm vào môi Thiên Minh, anh nhắm mắt lại để tận hưởng sự ngọt ngào sung sướng.
" Em yêu anh, em cần anh".
Trước lời nói của Giai Mẫn Thiên Minh lập người cô lại đâm chiêu nhìn cô đáp.
" Em sinh ra để dành cho anh, anh sinh ra để bảo vệ và ở bên anh, chúng là là của nhau, đừng tách rời nhé".
" Được".
Tiếp theo Thiên Minh cướp thế chủ động luồng lách lưỡi mình vào khoang miệng cô đẩy đà.
" ummm"
" Giai Mẫn anh biết em còn đau, trước đó còn làm em cuồng nhiệt quá, nên anh chỉ hôn thôi, chúng ta ôm nhau thật chặt như mọi đêm nhé".
" Dạ"
! ! !.
Tại một eo biển nọ.
Một người già lớn tuổi ngồi bên cạnh giường bệnh của một người toàn thân bó bột".
" Con trai vết thương của con tháng sau sẽ lành, haizzz tại sao lại đi đến bước đường này hả con".
" Ba trả thù giúp con đi, vì hắn mà nhà ta phá sản, ba phải hành hạ tâm trí hắn".
Chủ nhân của câu nói đó là Dương Quãng.
Sau khi bỏ trốn anh được người nhà vớt được nên mang về dấu chữa trị.
Người đàn ông đó nhìn con trai mà xót xa vô cùng ông đã cũng đã quyết tâm trả thù Thiên Minh Giai Mẫn.
Ông ta sai đồng bọn mình thực hiện kế hoạch bắt cóc rồi tiêm HIV vào người Giai Mẫn để cho sau đó Thiên Minh và Giai Mẫn chết dần chết mòn trong đau đớn.
Đặt biệt là Giai Mẫn ông ta muốn thuê người cưỡng h.
i.
ế.
ppp tập thể rồi đánh đập cắt tứ chi cô.
Ông ta và con trai mình hiểu rõ chứng kiến Giai Mẫn như vậy Thiên Minh sẽ chẳng tài nào sống nổi, họ biết rõ Thiên Minh sẽ điên loạn lên vì điều đó.
Thiên Minh và Giai Mẫn cơ bản phía trước còn vô vàng biến cố lớn, bắt buộc họ phải cùng nhau vượt qua.
Đối với Thiên Minh Giai Mẫn là cả mạng sống cả thế giới với anh, còn Giai Mẫn cô cũng yêu anh có thể không bằng Thiên Minh giành cho cô nhưng cô vẫn chung thủy một lòng với anh, những điều sắp tới, họ có ở bên nhau mãi mãi không phụ thuộc vào cả hai.
.