Anh ôm cô.
:" Giai Mẫn, mở mắt ra nhìn anh đi, Giai Mẫn ơi dậy đi em, người đâu mau gọi xe cứu thương!.
Giai Mẫn nằm trong xe cứu thương, các y tá đang làm sơ cấp cứu cho cô, một cô y tá khi thấy dưới giữa chân cô chảy quá nhiều máu cô ấy bảo Thiên Minh: " Thưa anh phiền anh quay mặt qua nơi khác, chúng tôi thấy chổ cơ quan sinh dục của cô ấy chảy nhiều máu cần sơ cứu, anh là nam nhìn không tiện".
Thiên Minh:" Tôi là chồng cô ấy, các người mau lên, nếu cô ấy có mệnh hệ gì các người không yên đâu".
Hai cô y tá vén váy cô lên, ở đó đầy máu, cơ quan sinh dục của cô bị thương rất nặng, Thiên Minh nhìn thấy cảnh đó mặt tối sầm lại, mắt anh đứng tròng, nước mắt thì không ngừng rơi, anh quay lên ôm mặt Giai Mẫn, khóc thành tiếng thất thanh.
Tới bệnh viện các bác sĩ được sắp xếp có mặt ở đó sẵn đẩy Giai Mẫn vào cấp cứu, Thiên Minh chạy theo đến phòng cấp cứu thì bị ngăn lại, xong anh ngất đi vì đã ngày nay anh không ngủ cũng không ăn gì.
Bác sĩ đưa anh đến phòng hồi sức tiêm thuốc an thần và truyền nước cho anh.
Phía thư kí Trương Thành thấy người anh đã ngày không tắm, nên đã cùng với thuộc hạ tắm rửa thay đồ cho anh vì anh ta sợ sau khi tỉnh dậy Thiên Minh sẽ tiếp tục lo cho Giai Mẫn mà quên vệ sinh cá nhân cho mình.
Tầm chiều tối, Thiên Minh tỉnh dậy, anh lập tức rời khỏi giường chạy đi tìm Giai Mẫn, thư kí Trương dẫn anh đi đến phòng bệnh của Giai Mẫn, lúc này Giai Mẫn đang được hồi sức sau cấp cứu, nhìn dáng vẻ nhợt nhạt mệt mỏi của cô nằm trên giường mọi người ai nấy điều xót xa, Thiên Minh thì không cần nói cũng biết anh đau xót cỡ nào.
Ngồi bênh giường bệnh Giai Mẫn lúc, thì vị bác sĩ trung niên đi vào: " Ai là người nhà bệnh nhân:
Thiên Minh quay đầu lại:" Là tôi, tôi là chồng cô ấy"
" Vậy anh đi theo tôi, tôi báo tình hình của vợ anh".
Bác sĩ nói xong bước ra ngoài, Thiên Minh cũng đi theo bà ấy.
Vào đến phòng làm việc của bác sĩ, bà ấy đưa cho Thiên Minh sấp hồ sơ bệnh án.
" Vợ cậu bị tổn thương cơ quan sinh dục nữ do nạo phá thai không đúng cách, và trong lúc phá thai vợ anh bị tổn thương nhiều ở vùng bụng dưới, khiến từ nay cô ấy khó có thể mang thai tiếp tục nữa, nếu như có mang thai thì tỉ lệ sống của thai nhi là % của mẹ là % khi sinh con, hơn nữa cậu phải kiêng cữ chuyện vợ chồng trong tháng để vết thương lành và thường xuyên bôi thuôc".
Thiên Minh mặt tối sầm lại, bất giác đứng hình khi nghe " nạo phá thai không đúng cách", đầu anh như nổ tung " cô ấy có thai sao?, cô ấy bị sảy thai, mình vẫn chưa kịp biết sự tồn tại của đứa bé này thì đã biết nó đã chết, còn nữa Giai Mẫn bị thương như vậy chắc chắn cô ấy rất đau".
Đang thẩn thờ thì bác sĩ gọi Thiên Minh:" Thưa anh, anh có nghe tôi nói không?".
Thiên Minh giật mình:" Vâng tôi hiểu rồi, nhưng lát nữa tỉnh dậy làm sao để cô ấy giảm đau?"
" Cái này phải uống thuốc và bôi thường xuyên, và nhớ kiên cữ là được, tịnh dưỡng ngày là về.
"
" Vâng, cảm ơn bác sĩ, à tôi muốn đổi phòng vip cho cô ấy".
" Vâng anh, để nói nói điều dưỡng đổi".
Sau khi nghe bác sĩ nói về tình hình của Giai Mẫn, anh lê lếch những bước chân nặng nề, anh lẫm bẩm:" Dương Quãng chờ đó, mày sẽ không bao giờ được yên ổn đâu".
Giai Mẫn được bố trí phòng hồi sức cấp cao, có đầy đủ tiện nghi, và cái giường lớn, tối đó anh nằm ôm cô ngủ, đã lâu rồi anh chưa được gần cô giờ phút này anh phải giữ người con gái của anh thật chặt không để thêm bất kì tổn thương nào.
Giai Mẫn lúc này cũng mơ màng, cô dần tỉnh dậy, cô cảm thấy trán của mình có một dòng nước ấm ấm chảy xuống, cơ thể cô lại đang mình ai đó ôm chặt, cô giật mình tỉnh dậy hẳn, Thiên Minh thấy cô tỉnh dậy cũng lập tức ngồi dậy theo.
Nhìn thấy Thiên Minh nước mắt Giai Mẫn tuông rơi:" Là anh sao Thiên Minh, là anh thật sao?, em không nằm mơ chứ?".
Thiên Minh hai tay ôm lấy mặt cô" Là anh thật đây, em không nằm mơ đâu, anh đã đến biệt thự bị cháy của tên súc sinh kia mang em về, em biết không khi thấy em nằm trong bụi cây lòng anh đã đau như thế nào không?" nói rồi anh lại tiếp tục ôm lấy cô.
"
Giai Mẫn vùi mặt vào lòng Thiên Minh khóc, đã lâu rồi cô chưa có cảm giác này:" Thiên Minh đây là đâu?".
" Đây là bệnh viện, bác sĩ đã nói em phải theo dõi ở đây thêm ngày nữa".
Giai Mẫn:" Bệnh viện,? Thiên Minh anh đã biết em!.
".
Cảm giác của Thiên Minh lúc này vô cùng phức tạp, nghiến răng bảo:" Đúng anh đã biết chuyện của em có thai và sảy thai".
Giai Mẫn òa lên:" Thiên Minh ơi, con chúng ta chết rồi hức hức".
Thiên Minh xoa đầu an ủi cô:" Không sao đâu, em còn trẻ mà".
Đối với Thiên Minh khác với những người đàn ông khi có vợ họ luôn muốn vợ mình sinh thật nhiều con thậm chí muốn vợ sinh con trai để nối dõi tông đường nhưng đối với anh Giai Mẫn cô ấy luôn là thứ quan trọng nhất với anh, vì Giai Mẫn thích em bé muốn có con nên anh cũng thích theo, nói đúng hơn Giai Mẫn thích cái gì anh cũng thích và chiều theo.
Nhưng khi biết cô ấy khó có khả năng sinh con, lại còn rất nguy hiểm đến tính mạng nếu sinh được em bé thì anh lại không muốn có con, vì anh rất sợ sẽ mất cô, anh rất sợ khi thấy cô đau đớn.
.