Vào buổi sáng sớm mai, Giai Mẫn đang ngồi hóng gió cùng Thiên Minh ngoài công viên.
" Anh ơi, anh thích con trai hay gái?".
" Trai hay gái anh điều thích cả".
" Em thì thích cả hai, ước gì chúng ta sinh đôi một trai một gái anh ha".
Giai Mẫn lúc nào cũng xoa xoa cái bụng mình, mặc dù chưa nhiều tháng nhưng đêm nào cô cũng điều nói chuyện với cái thai trong bụng.
Từ xa có một người bán kẹo bông gòn đi đến mời Giai Mẫn và Thiên Minh mua một cây.
" Anh em cũng muốn mua".
" Được thôi anh sẽ mua cho em".
Giai Mẫn chỉ tay về cây kẹo hình con heo hồng.
" Lấy con cái đó đi chú"
Thiên Minh khi nghe Giai Mẫn chỉ tay muốn lấy kẹo hình heo hình ngăn cản.
" Em nên lấy hình hoa đây này, sau này nếu là con gái sẽ rất xin đẹp"
Là một người mẹ ai chẳng muốn con mình sinh ra xinh đẹp vì thế nên Giai Mẫn quyết chọn cây kẹo hình hoa hướng dương.
Cầm kẹo bông trên tay cô ăn rất ngon lành, nhìn dáng vẻ của Giai Mẫn khi ăn Thiên Minh lòng như nghìn mũi dao đâm thủng.
Khoảng ba mươi phút sau.
" Á, anh ơi em đau quá".
Phía dưới của Giai Mẫn chảy máu rất nhiều, bụng đau quằng quại, nét mặt tái xanh.
" Giai Mẫn em bị sao vậy, anh ơi đưa em đi cấp cứu mau, em đau".
Thiên Minh ôm chặc cứng Giai Mẫn anh gọi xe cứu thương đến.
Sau một hồi cấp cứu.
Giai Mẫn nhận tin buồn từ phía bác sĩ.
" Thưa anh chị đứa bé không giữ được, tôi xin chia buồn nổi đau thứ nhất, còn nổi đau thứ hai cô nhà vĩnh viễn không thể có thai được vì đứa bé chết trong bụng tử cung cô ấy rất yếu nên quá trình lấy thai ra khiến tử cung cô ấy tổn thương nên từ giờ...!chúng tôi xin lỗi".
" Không thể nào, cầu xin mấy người cứu con tôi, Thiên Minh anh làm gì đi cứu con chúng ta đi anh".
Thiên Minh ra hiệu cho các y tá tiêm cho Giai Mẫn liều thuốc khiến cô ngất tại chổ, sau đó anh bồng cô về nhà.
Về đến nhà Thiên Minh nước mắt cứ chảy suốt, anh cố nén cơn khóc nấc của mình không dám lớn tiếng sợ Giai Mẫn sẽ thức giấc, anh xoa chiếc bụng phẳng của cô mà đau lòng.
" Giai Mẫn à, anh xin lỗi, nghàn vạn lần xin lỗi em, anh thà cho em đau một lần thôi chứ không thể để em ra đi trước mắt anh, đứa trẻ này không nên vào nhà chúng ta, Giai Mẫn ơi, không cần đứa con nào cả có hai chúng ta thôi đã hạnh phúc lắm rồi".
Sáng hôm sau thuốc hết tác dụng, Giai Mẫn bắt đầu điên cuồng gào thét trong vô vọng, cô ôm lấy con búp bê mặc đồ cho nó rồi ôm khóc.
" Con, con của mẹ ngoan, con chưa chết, mẹ đây này"
" Giai Mẫn ơi, em bình tỉnh lại đi, con chết rồi, con chúng ta bị hại chết rồi".
" Á, đừng nói nữa, con chết rồi em phải đi với con, nhất định, anh ở lại đi, em phải đi với con"
Giai Mẫn vùng vẫy khỏi người Thiên Minh muốn chạy đến ban công để nhảy xuống, nhưng sức cô vốn yếu nên bị Thiên Minh giữ lại.
Anh đã có chuẩn bị sẳn anh dùng khăn tay có tẩm thuốc bịch miệng Giai Mẫn khiến cô liệm đi.
Cả ngày hôm đó anh không ăn không uống cứ ôm cô suốt, anh đau lắm, đau vì tự tay giết con một phần nhưng đau vì Giai Mẫn là vạn phần, nhưng biết làm sao được, anh không thể mất cô, thiếu cô anh không sống nổi, anh sẽ đau đớn rồi chết theo, cảm giác đó Thiên Minh biết trước sẽ rất kinh khủng khiếp.
Người đàn ông mà bán kẹo bông cho Giai Mẫn được Thiên Minh thuê làm việc ác, ông ta vốn là tử tù vì tội giết người cướp của, ông ta giết năm mạng người nên bị tòa phán tử hình còn năm ngày nữa là đến ngày thi hành án thì Thiên Minh tìm đến ông ta hứa sẽ lo cho con trai ông ta ăn học hết đại học,cho vợ ông ta một khoảng tiền lớn dư sức để đền bù cho gia đình những nạn nhân ông ta hại.
Và điều đánh đổi thì đã rõ, sau khi chuốc thuốc Giai Mẫn ông ta đi bộ ra đường và đâm đầu vào xe tải, chết trước ngày thi hành án, và Thiên Minh trước đó đã mua chuộc trót lọt cả bộ chi cục thi hành án để hành sự.
Qua mấy ngày, Giai Mẫn giờ đây muốn tìm và trả thù người đàn ông đó nhưng được biết ông ta đã chết, cục cảnh sát được Thiên Minh hối lộ đã khai giang là ông ta cô đơn một thân một mình nên giờ đây không thể định tội được.
" Thiên Minh, tại sao ông ta lại hại em, tại sao? em đâu có biết ông ta".
Giai Mẫn vừa nói vừa khóc thảm thiết.
" Dương Quãng vẫn còn bên ngoài có lẽ hắn ta đã gài em".
Giai Mẫn nghe đến cái tên này càng hận thấu xương, chính hắn đã giết đứa con đầu của cô, bây giờ đến đứa này cô thề nhất định sẽ băm hắn ra trăm mảnh.
Thiên Minh lén nhắn cho thuộc hạ mình một tin.
" Nếu bắt được Dương Quãng hãy cắt lưỡi hắn trước tiên".
Sự việc Giai Mẫn sảy thai nhanh đến tay mọi người, nhưng mỗi người có một trạng thái.
Xuân Muội, Khải Trạch, Hạ Thúc thì vui thầm vì hiểu rõ tình trạng của Giai Mẫn bên cạnh đó họ vẫn chua sót cho đứa con xấu số và tất nhiên họ không biết do một tay Thiên Minh làm.
Ở phía đối diện.
Thiên Lượng đang ngồi hút thuốc, anh vô cùng thất vọng về anh trai mình, tại sao lại không điều tra kỉ về hung thủ, thôi nếu anh trai anh vô dụng như vậy thì Thiên Lượng sẽ ra tay điều tra rõ chân tướng cho Giai Mẫn yên lòng..