Trong đầu Giai Mẫn bỗng chốc hiện thị hình ảnh đứa con của cô nằm khóc oa oa dưới sàn nhà, tiếng khóc ngày một lớn rồi tắt đi, mà đứa bé mà Giai Mẫn nhìn thấy chính là cái gối.
Cô cầm kéo đi lại ôm gối khóc.
" Con, con của mẹ đừng sợ mẹ sẽ trả thù rồi đi đến với con".
" Em nói gì vậy hả? Anh vì an toàn tính mạng cho em muốn em ở bên anh mà giết con, còn em lại muốn chết vì con bỏ anh".
Giai Mẫn liếc mắt nhìn Thiên Minh, bên dưới cô nhìn thấy con mình bê bết đầy máu.
Giai Mẫn cầm kéo tiến đâm vào vai trái của Thiên Minh
" Phụt" " Giai Mẫn em...em giết anh sao?".
Kéo bén đâm vào máu tươi chảy ra nhưng giờ Thiên Minh đau điếng không vải vì vết thương mà là đau vì hành động của Giai Mẫn.
Trái tim anh một lần nữa thắt lên nhưng rách toẹt một cái.
Giai Mẫn rút kéo ra đi lùi lại phía sau, Thiên Minh cảm giác được sự việc sắp sảy ra anh mặc kệ vết thương đang rỉ máu đi về phía Giai Mẫn.
" Em định làm gì, buông xuống cho anh nhanh lên".
" Không! Tôi phải đi với con tôi, tránh xa tôi ra".
" ĐỪNG mà"
Giai Mẫn mạnh tay đâm thẳng kéo vào giữ ngực mình, máu bắn ra tung tóe, cô ngục xuống tại chổ, Thiên Minh gào thét mặc cho vết thương đang đổ máu của mình anh chạy đến ôm Giai Mẫn.
" Tỉnh lại đi Giai Mẫn, người đâu cứu với".
Anh bế cô ra khỏi cửa thì Thiên Lượng chạy đến xư cấp cứu nhanh chóng đưa hai người đi.
Đến phòng cấp cứu Thiên Minh cứ nhìn chằm vào giường bên cạnh của Giai Mẫn miệng luôn nói.
" Làm ơn cứu cô ấy, xin các người nhất định phải cứu cô ấy".
Thấy anh mất bình tỉnh các bác sĩ tiêm cho anh liều thuốc gây mê để anh không làm ồn.
Sau hai tiếng phẩu thuật cấp cứu, Thiên Minh được đưa ra trước vì vết thương của anh căn bản khá nhẹ, không sâu, anh được đưa đến phòng hồi sức nằm dưỡng, mọi người lúc này điều có mặt tại bệnh viện, Hạ Thúc và Khải Trạch đấm cho Thiên Lượng một trận sau đó mới kể cho anh nghe sự tình.
Lúc đầu Thiên Lượng có phản kháng nhưng sau khi nghe mọi chuyện anh mới biết mình vừa làm một chuyện vô cùng sai trái.
Một bên là anh trai đang vừa mới cấp cứu, một bên là người người phụ nữ anh yêu cũng là chị dâu anh, cũng là người bạn mạng xã hội anh nói chuyện nhiều năm và cũng là cô bé anh gặp năm anh tuổi.
Giai Mẫn hiện giờ vẫn đang được cấp cứu, vết thương cô rất sâu, hiện tại tiên lượng cô đang rất xấu.
Hạ Thúc đã cho bác sĩ tiêm cho Thiên Minh thêm nhiều thuốc an thần để anh ngủ thiếp đi qua lúc Giai Mẫn cấp cứu, họ sợ khi Thiên Minh tỉnh lại sẽ điên loạn phá phòng cấp cứu mà tìm cô.
Trãi qua thêm ba giờ đồng hồ Giai Mẫn cuối cùng cũng tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng sức khỏe vẫn rất yếu cô buộc phải qua phòng chăm sóc đặc biệt.
Xuân Muội và Tiểu Ly thì thay phiên nhau chăm sóc cho Giai Mẫn.
Thuốc mê hết tác dụng Thiên Minh tỉnh dậy.
" Giai Mẫn, cô ấy đâu rồi, Giai Mẫn của tôi đâu?" Chạy khắp hành lang gọi tên Giai Mẫn Hạ Thúc cố giữ Thiên Minh lại trấn an anh và dẫn anh đến phòng Giai Mẫn.
Đi đến phòng của Giai Mẫn đập vào mắt Thiên Minh, Giai Mẫn nằm đó xung quanh là máy móc trợ thở, máy đo nhịp tim nhiều mũi kim đâm chi chít trên người cô.
Toàn linh hồn anh như đã nổ tung hơi thở trở nên vô cùng khó khăn " Cái gì thế này?, sao lại ra nông nỗi như vậy chứ? Giai Mẫn à em làm sao vậy".
Anh chạy lên bên giường cô mà gào lên thảm thiết, anh vuốt ve tay chân cô khóc quay sang Xuân Muội.
" Cô ấy bị làm sao thế, sao lại như thế này, sao vẫn chưa tỉnh lại?, Bác sĩ đâu rồi".
Vị bác sĩ trung niên bước vào, Thiên Minh chạy đến túm lấy áo của ông mà hỏi.
" Cô ấy bị sao vậy? làm ơn hãy nói cho tôi biết cô ấy sao rồi?"
" Thưa anh vợ anh mới qua cơn nguy kịch do mất quá nhiều máu cộng thêm tinh thân kiệt quệ nặng, cô ấy đã qua cơn nguy kịch nên cậu yên tâm đi, còn khi nào tỉnh lại chắc do cô ấy".
Một tuần sau, Giai Mẫn đã được Thiên Minh sắp xếp ở phòng bệnh đặc biệt, cô được nằm trên giường bệnh đặc biệt rộng Thiên Minh ngày đêm nằm cạnh chăm sóc, lau người cho cô.
" Giai Mẫn à, sao em lại đối xử với anh như vậy chứ, em đánh anh cũng được, giết anh cũng được nhưng em đừng có như vậy được không? Cầu xin em, tỉnh lại đi mà anh không chịu nổi đâu".
Đêm nào cũng vậy anh cũng điều vùi mặt vào hõm cổ cô hôn hít rồi rơi nước mắt..