Thiên Minh bế Giai Mẫn về nhà mang cô đi thẳng lên phòng, vừa đặt cô xuống giường Thiên Minh không kiềm chế mà cuối đầu xuống hôn cô.
" Ânn.." Giai Mẫn bất giác đẩy lực mạnh khiến anh ngã xuống sàn nhà.
" Em sao vậy? Em chịu theo anh về rồi mà".
" Xin lỗi anh, nhưng em muốn yên tĩnh một chút"
Thiên Minh cổ họng khô khốc, anh th ở dốc ánh mắt đầy lo âu sợ hãi hỏi Giai Mẫn
" Bao lâu? Một tiếng, hai tiếng, hay....!một ngày?".
" Một tuần đi".
" Hả???, không được đâu Giai Mẫn à, lâu quá rồi, xin em đó".
" Em đã chấp nhận cùng anh về rồi, giờ em chỉ cần thời gian để đánh tan mọi chuyện, sau đó chúng ta trở lại bình thường, ngày mai anh qua phòng bên ngủ đi".
Thiên Minh đứng dậy vươn tay ôm Giai Mẫn vào lòng
" Em rút ngắn lại một chút được không? dài quá anh chịu không nổi".
" Thiên Minh à, anh thử so sánh giữa em ở đây tuần và em bỏ anh đi không biết ngày quay lại thì anh sẽ chọn cái nào".
" Anh..
được rồi anh đồng ý".
Tối đó Thiên Minh mang lên cho Giai Mẫn một ly sữa bảo cô uống.
" Em uống đi, suy nghĩ gì thì cũng phải quan tâm đ ến sức khỏe, em không muốn ngủ cùng anh cũng được nhưng phải để anh chăm em"
" Vậy anh để đó đi"
Thiên Minh rời khỏi phòng anh ngồi phòng bên cạnh chú tâm quan sát cô.
Đợi đến khi cô uống hết sữa rồi từ từ ngủ thiếp đi, lúc này Thiên Minh chậm rãi bước đến bên giường nơi Giai Mẫn đang ngủ say sưa vì thuốc ngủ được cho vào sữa khi nảy.
Thiên Minh khẽ gọi tên " Giai Mẫn.."
Khi xác định cô đã ngủ say Thiên Minh nằm xuống cạnh cô.
Anh ôm lấy Giai Mẫn hôn lên cổ, lên trán, môi.
Tay anh không yên phận sờ soạt khắp cơ thể của Giai Mẫn.
Anh không thể làm theo lời cô vì thời gian qua cô đã rời xa cô lâu rồi anh rất nhớ, rất rất nhớ hơi ấm của cô.
Nằm cạnh Giai Mẫn được ôm ấp lấy cô Thiên Minh cảm thấy vô cùng vui sướng và ấm áp.
Mãi đến liên tiếp ba đêm sau Giai Mẫn hình như nhận ra điều gì đó.
Cô để ý cứ mỗi buổi sáng thức giấc cô thấy bầu ng ực của mình tê, áo trong của cô có khi còn bị bung nút.
Giai Mẫn để ý mỗi lần uống sữa Thiên Minh đem cho cô cảm thấy buồn ngủ ngay lập tức.
Giai Mẫn mở camare nhưng cô không đăng nhập mật khẩu được.
Giai Mẫn quyết định tối nay sẽ thử không uống sữa của anh mang đến.
" Giai Mẫn à, uống đi rồi đi ngủ, Giai Mẫn cầm ly sữa Thiên Minh đưa cho sau đó nói với anh.
" Anh xuống bếp lấy giúp em một ít bánh với tự nhiên em thèm ăn."
Thiên Minh nhanh chân xuống tủ lạnh lấy bánh ở đây Giai Mẫn đi lại vị trí không có camare đổ sữa vào chậu cây sau đó quay về phòng.
Lên phòng Thiên Minh thấy Giai Mẫn ngồi trên giường cô nói với anh
" Em buồn ngủ quá, anh để đó đi sáng mai em ăn".
Thiên Minh liếc sang ly sữa trống không anh nghĩ có lẽ cô đã thấm thuốc nên anh không ép cô mà bình tỉnh ra ngoài.
Giai Mẫn trong này giả vờ nhắm mắt được năm phút thì nghe âm thanh mở cữa.
Giai Mẫn đã đoán đúng đó là Thiên Minh.
Đáng lẽ Giai Mẫn lúc này phải phản kháng và vạch trần anh ra, nhưng cô vẫn cứ nằm đó mặc dù biết tiếp theo Thiên Minh làm gì cô.
Thiên Minh nằm bên cạnh cô, môi anh áp xuống môi cô hút lim, lưỡi anh từ từ di chuyển khắp nơi trên mặt cô, chả tránh mấy ngày trước cô dậy điều thấy mặt mình cứ rít rít.
Tay Thiên Minh cởi áo ngực cô, luồn vào trong nắn nhồi đủ dạng, anh kéo áo cô ra vùi đầu xuống một bên gò bồng mà ăn, miệng anh thay phiên cắn nhẹ nhàng, hút, lim xung quanh đôi gò b ồng của cô.
Tay anh nhanh trườn xuống cô vuốt v e vô cùng nhẹ nhàng vì sợ cô đột ngột.
Giai Mẫn kiềm chế rất nhiều.
Anh cúi xuống nhìn chằm vào cánh hoa e ấp của cô, anh đưa lưỡi mình vào sâu trong đó cứ ngọ quậy mà thưởng thức mật hoa ngọt ngào.
Giai Mẫn cố nén khái cảm để không phát ra tiếng rên, cũng may cuối cùng Thiên Minh cũng rời môi anh khỏi cô.
Thiên Minh đi vào phòng tắm xã nước, cô biết anh đang tự xử một mình vì sợ cô thức giấc mà cô thức giấc anh sẽ sợ là cô giận anh.
Giai Mẫn cảm thấy thời gian một tuần là hơi quá đáng nên cô sẽ kết thúc nó vào ngày mai.
Thiên Minh trở lại giường anh chỉnh lại đồ của cô rồi ôm cô thật chặt mà đi ngủ, trước khi nhắm mắt anh vẫn luôn hôn vào môi Giai Mẫn nụ hôn ngọt ngào rồi mới chìm vào giấc ngủ..