Cảnh vật chìm trong màn mưa trắng xóa, cô tịch mà thê lương. Cô vẫn quỳ trước mộ anh, yên lặng như một con búp bê mất hết sức sống. Nước mưa táp vào da thịt đau rát nhưng sao có thể sánh bằng nỗi đau thấu triệt tâm can. Trên khuôn mặt tái nhợt đầy nước, là nước mưa hay là nước mắt?
Cánh tay mảnh khảnh sờ lên bia đá lạnh buốt. Trong ảnh anh cười rất dịu dàng, ánh mắt sủng nịch và chan chứa yêu thương. Lúc đó cô rất chán ghét anh, chỉ thấy ánh mắt anh giống như đang thương hại cô vậy. Nhưng bây giờ thì cô mới biết anh có bao nhiêu yêu cô, sủng ái cô. Phải chăng mất đi rồi mới biết quý trọng, để bây giờ dù có hối hận thì cũng đã muộn màng. Sẽ chẳng còn ai dịu dàng xoa đầu cô, dung túng cưng chiều cô, mặc cô có phá phách thế nào cũng có anh làm hậu thuẫn vững chắc.
Những người tham dự tang lễ đã ra về gần hết, còn lại đều là những thuộc hạ trung thành
cũng thân cận nhất của anh. Họ đã chứng kiến đoạn tình cảm đầy đau khổ của Âu Dương Thần Hi nhưng dù có từng oán hận Lạc Thiên Vy đến thế nào thì lúc này đây cũng chỉ có thể hóa thành từng tiếng thở dài não ruột. Âu Dương Triệt tiến lại gần cô, cầm ô che đi những giọt mưa trên đầu cô, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Tiểu thư, mau trở về thôi, nếu người vẫn quỳ như vậy, Thiếu gia sẽ đau lòng.
Lạc Thiên Vy lúc này mới có phản ứng, lông mày cau lại, khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, anh ấy sẽ tức giận, sẽ làm mặt lạnh với tôi.
Dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt không có tiêu cự kia bỗng dưng sáng lên, mỉm cười ôn nhu với người trong ảnh:
- Thần Hi, anh mệt mỏi rồi đúng không, không sao đâu, bây giờ tới lượt em yêu anh. Anh đã đợi em nhiều năm như vậy, lần này em sẽ dùng cả đời để đợi anh. Anh còn sống em sẽ dùng cả đời để kiếm tìm, anh đã chết em sẽ dùng cả đời để ghi nhớ - đây chính là lời hứa của em đối với anh. Tạm biệt, Thần Hi, tạm biệt tình yêu của em.
Cô từ từ đứng dậy, không do dự xoay người. Bóng lưng gầy yếu mà đơn độc kia lại lộ ra một loại kiên cường không gì sánh nổi. Cô giống như nhành mai trong tuyết, xinh đẹp lại cứng cỏi, dù thân mình trong bão táp phong ba cũng nhất quyết không bị vùi dập, phô bày ra vẻ đẹp khiến người ta phải ngước nhìn.
..................Ba năm sau..................
Âu Dương Triệt cung kính cúi đầu, giọng nói lạnh lùng thông báo kết quả công tác tháng này. Ánh mắt hắn không tự chủ liếc nhìn người con gái đang ngồi sau đống tài liệu cao ngất trên bàn làm việc kia. Khuôn mặt non nớt sau ba năm càng thêm xinh đẹp, vẻ đẹp thanh lãnh mà cao quý. Trên người cô không biết từ lúc nào đã hình thành một loại khí thế cường đại bức người. Chỉ tùy ý ngồi đó thôi đã khiến người đối diện như có một áp lực vô hình, chèn ép tới khó thở.
Đôi mắt khi xưa vốn linh động tỏa sáng giờ lại giống như một vực sâu không đáy, âm trầm mà tĩnh lặng, không một chút gợn sóng. Hay là... nói đúng hơn, sự ra đi của người đó đã mang đi tất cả ánh sáng trong đôi mắt ấy. Ba năm trước, sau khi Âu Dương Thần Hi mất đi, tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh đều để lại cho cô, bao gồm tập đoàn S cùng Ám các. Một cô gái chưa trải mùi đời, luôn núp dưới đôi cánh bảo vệ của anh chỉ trong ba năm mà nhanh chóng trưởng thành. Tất cả những kẻ trước kia không phục, mang ý đồ làm loạn muốn thừa cơ cháy nhà hôi của đều bị cô dùng thủ đoạn tàn nhẫn diệt trừ. Từ đó trở đi, không một kẻ nào dám phản kháng. Cô dùng thời gian để chứng minh tài năng của mình, khiến cho các cổ đông lão thành trong công ty cùng các trưởng lão trong Ám các phải kính phục, tự nguyện thuần phục dưới chân cô. Cô tung hoành hai giới hắc bạch đạo, là kẻ khiến người nghe tên đã sợ mất mật. Nhưng những kẻ muốn trèo lên cũng không ít. Ai lại không muốn tóm lấy nữ vương cao ngạo quyền lực kia vào lòng bàn tay. Chỉ là kết cục của những kẻ đó vô cùng thê thảm, bởi lẽ đôi mắt kia, trái tim kia chỉ chứa một người. Mà khi người đó ra đi thì nó đã vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ, không bao giờ có thể lành lặn lại nữa.
Cô điên cuồng làm việc, ép mình hoạt động hết công sức như một cái máy, giống như muốn bản thân không có thời gian nghỉ ngơi, không có thời gian nhớ tới người kia. Chỉ là, có ai biết, mỗi đêm cô hầu như không ngủ, hai mắt mở to vô thần, trong đầu đều là cảnh tượng đó, khoảnh khắc khi anh rời đi cô mãi mãi. Nó vẫn luôn là nỗi ám ảnh theo cô suốt ba năm trời đằng đẵng.
- Tiểu thư.... Tiểu thư
Lạc Thiên Vy lúc này mới hoàn hồn, nhận ra mình lại vừa thất thần, cô cười khổ. Tần suất ngẩn người của cô ngày càng nhiều, đầu óc cứ ong lên nhức nhối, đã dùng thuốc khá lâu mà chẳng có chút tác dụng.
- Hôm nay là ngày mấy rồi?
Âu Dương Triệt chần chừ:
- Ngày /
Lạc Thiên Vy hình như hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười lẩm bẩm:
- Nhanh quá... lại tới nữa rồi... Thần Hi.... hôm nay là tròn ba năm anh rời khỏi em rồi nhỉ?
Cô đứng dậy, phất tay đuổi người:
- Tôi muốn ở một mình
Âu Dương Triệt còn định nói gì nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài một tiếng, lui ra ngoài.
Thông với thư phòng chính là phòng ngủ của Âu Dương Thần Hi. Ba năm qua, cô vẫn ngủ ở đó. Bày biện bên trong chẳng thay đổi chút nào, vẫn là độc một màu đen âm trầm lạnh lẽo. Nhưng mà, đối với cô mà nói, nó vẫn là nơi ấm áp nhất, dường như đâu đó trong căn phòng này cũng chứa đựng hơi thở của anh, khiến cho cô quyến luyến không dứt.
Cô tiến lại quầy ba ở giữa phòng, lấy ra một chai rượu vang được ủ từ những năm . Chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh rất đẹp mắt. Trước đây, khi anh còn sống, anh chẳng bao giờ cho cô chạm tới rượu, vì chuyện này mà cô còn náo loạn bao nhiêu lâu. Kì lạ lần đó anh nhất quyết không thỏa hiệp, hình như tất cả những gì ảnh hưởng tới sức khỏe của cô anh đều không cho phép cô chạm tới. Lạc Thiên Vy nghĩ tới chuyện xưa mà mỉm cười ngây ngốc, ánh mắt như xuyên thấu qua màn đêm nhìn về xa xăm, giống như có thể xuyên qua thời gian nhìn thấy anh ấy.
Cô không ngừng nốc rượu vào bụng, dạ dày có chút không chịu nổi mà quấn lên nhưng cô chẳng quan tâm. Ngày này hai năm trước hình như có còn phải vào bệnh viện rửa ruột thì phải, chẳng nhớ rõ nữa. Đầu óc mơ hồ một mảnh, cô lảo đảo đứng dậy muốn đi tới phía giường. Không ngờ, cả người chợt mềm nhũn, ngã vật vào giá sách giữa phòng. Giá sách ngăn cách gian phòng thành hai phần, đó không có gì chống đỡ nên khi bị lực va chạm liền đổ ra, sách vở rơi tứ tung. Đầu bị đập mạnh một cái khiến cô thanh tỉnh đôi chút. Chỉ thấy trước mắt là một chiếc hộp đen có chút cũ kĩ. Sao cô lại chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ, tò mò muốn mở ra nhưng nó lại bị khóa. Mà hình dạng ổ khóa này thật quen mắt. Cô nhanh chóng đưa tay lên cổ, tháo sợi dây chuyền xuống. Mặt dây chuyền là một chiếc chìa khóa bằng vàng tinh xảo, là quà sinh nhật anh tặng cô năm có mười sáu tuổi. Sau này cô mới biết, nó có tên là “ Key to my heart “, do một nhà chế tác nổi tiếng thế giới tạo thành.
Cô nhanh chóng tra chìa vào ổ. Cách một cái, chiếc hộp mở ra, bên trong là một quyển sổ con cùng một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. Cô cầm quyển sổ lên, chất giấy rất tốt lại được bảo quản kĩ càng nên vẫn còn mới. Lật trang đầu tiên, nhìn thấy hai chữ Nhật kí khiến cô mở to mắt. Hai tay run rẩy lật những trang tiếp theo. Theo từng nét chữ mạnh mẽ hữu lực, nước mắt cô không tự chủ mà tuôn rơi càng lúc càng nhiều.
“Hôm nay tôi đã gặp một cô bé, cô ấy có nụ cười rất đẹp, đôi mắt cong cong, lấp lánh như vì sao trên bầu trời đêm. Thật là xinh đẹp “
“ Cô ấy tên Lạc Thiên Vy, một cái tên thật đẹp, giống như nụ cười của cô ấy vậy. Tôi nghĩ, mình đã thích cô ấy mất rồi “
.........................
“Gia đình cô ấy xảy ra chuyện, ba mẹ cô ấy muốn tôi chăm sóc cô ấy, tôi đã đồng ý. Sau này chúng tôi có thể sống chung rồi, tôi thực sự rất vui vẻ “
“Cô ấy rất chán ghét tôi, mặc dù không biết lí do là gì “
“Có người tỏ tình với cô ấy, tôi rất tức giận, vì vậy đã sai người xử lí hắn “
“ Cuối cùng chúng tôi cũng có thể kết hôn rồi, tuy rằng là tôi bắt ép cô ấy, nhưng tôi cũng sẽ không hối hận “
“ Cô ấy không muốn kết hôn cùng tôi, vì vậy nên đã bỏ đi trước ngày hôn lễ “
“ Cô ấy nói cô ấy thích người khác, tại sao tim lại đau như vậy “
....................................
“ Lạc Thiên Vy, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em quay đầu nhìn lại, em sẽ thấy, có một người luôn ở phía sau em, yêu em hơn cả sinh mệnh “