Lạc Thiên Vy đang định rời đi thì cánh tay lại bị anh ta nắm lấy:
- Thiên Vy, anh không tin em lại tuyệt tình như vậy, rõ ràng em rất yêu anh cơ mà!
Lạc Thiên Vy thực sự bị anh ta làm cho bực mình rồi, đúng là dai như đỉa đói mà. Cô hất tay anh ta ra, khinh thường nói:
- Ngụy Minh Triết, anh tưởng anh là ai? Anh lấy cái gì mà cho rằng tôi yêu anh? Thật là nực cười!
- Nhưng mà anh yêu em, anh không thể sống thiếu em được!
- Vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi không còn yêu anh nữa. Chúng ta đã chia tay rồi, người tôi yêu chỉ có một mình anh ấy mà thôi!
Ngụy Minh Triết vẻ mặt như không thể tin:
- Không thể nào, hắn ta lớn hơn em tuổi, nhất định là kẻ vừa già vừa xấu, có chỗ nào tốt hơn anh chứ. Hắn chẳng qua chỉ có nhiều tiền mà thôi! Chẳng lẽ em lại là kẻ yêu tiền sao, nếu vậy thì anh đã nhìn lầm em rồi!
Lạc Thiên Vy chẳng thèm để khiêu khích của anh ta vào mắt, cô nhướn mày tràn đầy khinh thường nói:
- Ngay cả một sợi tóc của anh ấy anh cũng không bằng! Trước đây tôi nhìn trúng anh là bởi vì mắt tôi bị mù, anh cho rằng tôi đã ngu một lần rồi lại tiếp tục ngu lần thứ hai, tùy ý để đôi cẩu nam nữ các người dắt mũi sao? Vậy thì anh nhầm rồi!
Nói xong, cô cũng không thèm để ý vẻ mặt như bị đả kích của anh ta, xoay người rời đi. Lần này anh ta không còn đuổi theo nữa, cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi.
Nhưng mà Lạc Thiên Vy hình như đã vui mừng quá sớm, cô vừa đi được vài bước thì đã bị đẩy ngã vào tường, cả người anh ta áp lên người cô, thần sắc trên mặt anh ta lúc này vô cùng điên cuồng:
- Cô muốn đá tôi sao? Nếu vậy tôi sẽ cho cả trường biết mối quan hệ của chúng ta. Tôi muốn xem xem, kim chủ của cô có chấp nhận tình nhân bé nhỏ của mình nằm dưới thân kẻ khác hay không!
Ánh mắt anh ta hằn lên tia máu, biểu cảm trên mặt vô cùng dữ tợn. Một tay chế trụ hai tay của cô, tay kia có ý đồ xé rách bộ váy trên người cô. Anh ta cúi người xuống, muốn hôn lên môi cô. Lạc Thiên Vy cười lạnh, ánh mắt vẫn chẳng có chút sợ hãi nào giống như anh ta nghĩ. Nhưng cô còn chưa kịp ra tay thì Ngụy Minh Triết đột nhiên bị hất bay ra xa. Cả người anh ta đập mạnh lên thân cây, ọc ra một ngụm máu tươi.
- Dám động vào người phụ nữ của tôi, muốn chết!
Giọng nói lạnh lùng tràn đầy sát khí, trên người anh là hơi thở lạnh lẽo giống như Tu La, đôi mắt chim ưng sâu thẳm tăm tối, giống như muốn nhấm chìm Ngụy Nhất Minh xuống tầng địa ngục.
Nhưng mà trong mắt Lạc Thiên Vy, anh quả thực giống như một vị thần. Tuy rằng việc anh hùng cứu mỹ nhân này có vẻ không cần thiết nhưng Âu Dương Thần Hi thực sự là quá ngầu, vừa xuất hiện đã câu hồn Lạc Thiên Vy bay đi mất tiêu. Nhất là với một cô gái, cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào này, chưa nói là Âu Dương Thần Hi còn là người cô yêu, nhìn thế nào cũng thấy thích, thế mới điên chứ!
- Âu Dương Thần Hi, không thể nào... lại là anh ta được.
Trước khi hôn mê, hình như Ngụy Minh Triết đã ý thức được hắn chọc phải sát thần rồi!