Anh Thắng Thế Giới

chương 37: chính thức mà xếp thành hàng, nhìn và nghe đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không khí bên trong xe đang dần giằng co hơn.

Tài xế cũng đã phát hiện ra động tĩnh phía sau, nhưng ông ấy rất có phẩm hạnh nghề nghiệp, vậy nên trong lòng vừa cảm khái tuổi trẻ nhiệt tình vô biên, vừa mặc niệm ‘phi lễ chớ nhìn’.

Liên tục mấy giây như thế, tài xế mắt nhìn thẳng cổ cứng đờ cũng đã lên men, tay lái nắm chặt vô lăng vã cả mồ hôi, ghế sau vẫn an tĩnh như trước.

Trong lòng tài xế vô cùng nghi hoặc.

Lương tâm ông tranh đấu một hồi lâu, như là nhịn không nổi nữa muốn ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu thì, rốt cuộc bấy giờ ông cũng đã nghe được ở ghế sau truyền đến giọng nói mê mang và thật khẽ khàng của cô gái:

“Không, không được.”

Ngay khi cách người nọ mà Đàm Lê che miệng chừng hai ba cm, thì cô ngừng lại.

Biểu cảm của cô nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc nốt, ngữ điệu cứ như đang làm nghiên cứu học thuật và thảo luận báo cáo—–

“Mình không thể làm vậy được.”

Tần Ẩn không thể giải thích được cho con ma men này cũng không còn cách nào, nhấc mắt lên, đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô.

Đàm Lê hẵng còn cúi đầu, nghiêm túc nhìn mu bàn tay mình làm trò diễn thuyết: “Làm người, thì không thể làm vậy. Mình phải giữ vững…giữ vững bản thân thì mới giữ được điểm mấu chốt.”

Trong quá trình tự khuyên nhủ bản thân, lòng bàn tay của cô rút về, nhưng vẫn đặt trước mặt Tần Ẩn, như một cái ‘khẩu trang’.

Tần Ẩn bắt được khe hở, đôi mắt nhuốm cảm xúc tối đen, âm giọng anh có hơi trầm khàn, hỏi cô: “Điểm mấu chốt gì.”

Đàm Lê bành mặt, lại nâng một cánh tay khác lên, chỉ vào mu bàn tay mình nghiêm trang dạy dỗ: “Thì ý là, là, dù có đang mơ đi nữa, mày cũng không thể làm một nữ, nữ lưu manh.”

Tần Ẩn: “……..”

Tài xế ngồi hàng ghế trước rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bất cẩn cười lên thành tiếng.

Tần Ẩn lạnh lùng giương mắt đối diện với tài xế ở ghế đối diện. Tài xế khụ khụ hai tiếng, cố gắng nghẹn cười lại: “Cậu Tần, bạn gái cậu, diễn không tệ nhỉ.”

“………”

Tần Ẩn hạ mắt.

Anh nhìn người trên đùi mình, Đàm Lê đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thậm chí còn không biết bản thân đang ngồi trên cái gì, chầm chậm nhếch môi.

“Đúng là không tệ,” Anh trầm giọng nói, ánh mắt dán vào cô gái, “Đến khoa công nghệ thông tin….thật đúng là ấm ức cho em.”

“Không ấm ức,” Hiếm lắm mới thấy Đàm Lê còn say đến mơ màng lại thành công đáp trả lời anh, cô dừng hành động tự phê bình, đổi sang nắm tay, “Tôi là người của xã hội chủ nghĩa, nối nghiệp thời đại G, không sợ gian nguy, tôi…tôi phải gánh vác trách nhiệm xây dựng tổ quốc bảo vệ tương lai.”

Tần Ẩn bật cười rũ mắt: “Bản thảo diễn thuyết từ đâu ra đấy?”

Đàm Lê nhíu mày cúi đầu: “Đây là lời tự đáy lòng, anh đừng có bậy…..ớ, anh là ai?”

Rượu say nói lời dư thừa, sau một hồi khảng khái, cô lại dường như nhìn không rõ dáng vẻ diện mạo của người trước mặt nữa rồi.

Đàm Lê lại nỗ lực nhìn về phía trước, tay lại lần nữa vươn lên để trước môi Tần Ẩn.

Chỉ là lúc này đây, động tác nhẹ hơn nhiều.

“A, là Liar…..sao anh lại ở đây?”

Tần Ẩn bất đắc dĩ.

Uống say chẳng những nhào loạn người, ‘tỉnh’ rồi thì biến thành não cá vàng.

Đàm Lê che môi người bị hại thì đương nhiên không đợi được đáp án, sau khi trầm tư suy nghĩ mãi không có kết quả, trạng thái say rượu làm cô hoàn toàn không có ý định gây khó xử cho bản thân.

“Kệ vậy, nguyên nhân không…không quan trọng,” Cô dũng cảm giơ bàn tay đang tự do của mình lên che lấy mu bàn tay đang lấp môi Tần Ẩn lại, “Nè, đây là khẩu trang của anh đúng không?”

“…….”

Tần Ẩn đối với cô không còn cách nào cũng không có biện pháp, anh đành vùi mình vào ghế sau, lười nhác vén mắt lên nhìn nhóc ngáo ngơ này diễn kịch.

“Không nói gì thì chính là ngầm thừa nhận, hôm nay em phải, phải nhìn xem rốt cuộc vẻ ngoài của anh là gì!”

Đàm Lê học mụ phù thủy cười khà khà hai ba tiếng, đáng tiếc men say làm cho tiếng cười của cô nhẹ nhàng mơ hồ hơn.

Cô chầm chậm gỡ tay ra, để lộ một gương mặt không bị bất cứ thứ gì che đi.

Ánh sáng bên ngoài cửa xe lọt vào chiếu rọi xuống, gương mặt vốn rất thanh thuần và sắc bén bấy giờ như gốm như sứ được một vầng sáng mạ vào một lớp nhàn nhạt. Khiến người khác phải tán thưởng.

Đối diện với gương mặt đẹp trai này, Đàm Lê trầm mặc ba giây, mặt mày cô vô cảm, lại đặt tay về lại—-

“Không thể nào đẹp trai thế được, làm lại.”

Tần Ẩn: “……….”

Rốt cuộc Tần Ẩn cũng không nhịn nổi, anh giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô gái, áp bàn tay không an phận của xuống đùi. Giọng nói lạnh lùng đè nén lại, tựa như đang uy hiếp: “Bé con, em cho rằng em đang mở hộp quà đấy à?”

Đàm Lê không tránh, cũng không phản kháng. Cảm xúc của cô dường như đang lặng xuống.

Gần như là ngoan ngoãn hiếm có, cô khoanh tay ngồi trên đùi người nọ, lông mi cũng rũ xuống.

“Anh không thể, không thể có vẻ ngoài thế này….”

Tần Ẩn nghe thấy cô nỉ non.

Anh men theo lưng ghế khẽ ngồi thẳng dậy, kéo ngắn khoảng cách áp cô gái càng thêm gần, âm thanh ngày thường đã lãnh cảm, trong bóng đêm phủ men say lại phảng phất dịu dàng.

“Em nói gì đấy?”

“Anh không thể có vẻ ngoài thế này….”

“Tại sao lại không thể.”

“Bởi vì….nếu anh thế này, anh sẽ không là Liar.” Âm thanh của cô bé lại, tựa như thất vọng lại như uể oải đến tận cùng, thậm chí còn mang theo một chút nức nở khó chịu mơ hồ, “Em muốn mơ thấy Liar, không phải anh, em muốn mơ thấy anh ấy, em chỉ, chỉ muốn anh ấy.”

“…..”

Rõ ràng hơn cả chữ rõ, Liar chính là bản thân anh, nhưng vào giây khắc này đây, Tần Ẩn vẫn không thể khống chế được mà ghen tị với cái tên từ trong lời nói của cô gái này.

Đối với anh mà nói thì đây là một loại cảm xúc xa lạ, Tần Ẩn khẽ thở dài.

Sau đó anh nâng tay lên.

Cổ tay cô gái bị nắm lấy, lòng bàn tay của cô được đặt lên môi anh thật nhẹ nhàng.

Âm thanh khàn khàn được đè nén đến mơ hồ và từ tính.

“Là anh.”

“………?”

Cô gái mờ mịt nâng măt.

Tần Ẩn bình tĩnh, giọng nói chầm chậm và trầm thấp.

“Em nhìn này, anh là Liar.”

“……..”

Mãi cho đến khi xe chạy đến cổng trường đại học F, Tần Ẩn vẫn còn cảm nhận được ánh mắt đồng tình của người tài xế dành cho anh.

Cái loại đồng tình này, cứ như ngày hôm nay anh ra cửa đội trúng một cái mũ: màu xanh(), còn là màu xanh có ánh phản quang nữa.

() bị ngoại tình.

Tần Ẩn cũng lười giải thích.

Lúc này gần giờ, bên ngoài đại học F vẫn khá sôi động. Đối với những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng mà nói, ban đêm mới là sự khởi đầu.

Ví như thư viện hay tòa thí nghiệm, mỗi đêm đều phủ đầy ánh đèn trắng đêm không tắt, đến tận hừng đông.

Ở sân trường không được xem là vằng người, một cô gái nhỏ được ôm công chúa đi vào cổng trường đương nhiên là quá khoa trương. Tần Ẩn tuy rằng không thèm để ý đến ánh nhìn của người khác, nhưng cũng không muốn như một món đồ trong một buổi triển lãm để người ta soi mói.

Vậy nên anh liền đỡ Đàm Lê lại lâm vào mê mang, kiên nhẫn ngồi chờ trong xe một hồi.

Đến khi vườn trường vắng người rồi, Tần Ẩn mới nói lời cảm ơn với tài xế, rồi cõng cô gái nhỏ đang nửa tỉnh nửa mê đi vào bên trong.

Cái giá của say rượu là đau đớn thê thảm.

Một bên đầu Đàm Lê đau muốn nứt ra, mặt vô cảm nhìn trần nhà nhớ lại.

Ví như bây giờ, cô cảm giác trong đầu mình như bị một bảng đen tẩy rửa sạch một trận, hoàn toàn không nhớ ra được hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Càng không thể nhớ ra, làm thế nào mà lúc nhắm mắt thì cô còn ở ở KTV, mở mắt ra được là trần nhà ký túc xá của mình rồi.

Cô hoài nghi nghiêm trọng tối hôm qua mình uống trúng bia giả.

Đàm Lê đỡ thành giường chậm rãi đứng dậy. Một tấm áo khoác tơ lụa theo động tác của cô rơi xuống, rũ bên thắt lưng.

Đàm Lê dừng lại, khóe mắt nhìn thấy đồ vật xa lạ này, một cái áo khoác còn nhiễm mùi hương thuốc lá.

Nhìn là ra, của nam.

“……..”

Nhất thời đầu Đàm Lê càng đau hơn.

“Ôi, Đàm Lê, cậu tỉnh rồi ư?” Đúng lúc này, ngay cửa phòng vệ sinh đột nhiên vang lên một giọng nói.

Đàm Lê ngồi trên giường cúi đầu nhìn, thấy Cố Hiểu Hiểu đang bưng một chậu rửa mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh. Từ cái lần giữ chỗ giùm đến nay, Cố Hiểu Hiểu cũng thả lỏng hơn rất nhiều khi ở trước mặt Đàm Lê.

Lúc này trong ký túc xá không có ai khác nữa, cô ấy trò chuyện với Đàm Lê cũng thân thiết hơn: “Tớ còn tưởng là cậu sẽ ngủ cho đến chiều cơ đấy, không ngờ cậu lại tỉnh dậy sớm thế.”

“….Ừm, chào buổi sáng.” Đàm Lê rũ mắt, đau đầu xoa huyệt thái dương.

“Thật ra cũng không còn sáng nữa,” Cố Hiểu Hiểu cười, “Đã chín giờ rưỡi rồi. Cũng may sáng hôm nay không có tiết, nếu không dựa vào trạng thái tối qua lúc cậu về, thì hôm nay chắc chắn sẽ thảm lắm.”

Đàm Lê ngẩng đầu: “Tối hôm qua tôi về đây, cậu có biết?”

“A?” Cố Hiểu Hiểu đi ra ngoài ban công để đặt chậu rửa mặt, nghe vậy thì kinh ngạc quay đầu lại, “Không phải cậu đã quên rồi đấy chứ?”

“Quên, chuyện gì?”

“Thì tối hôm qua, chính tớ đã giúp Tần Ẩn đưa cậu lên phòng đấy.”

Đàm Lê cứng đờ: “Tần, Ẩn?”

“Đúng vậy, may là cậu ấy đó.”

“??”

Từ ban công quay lại, Cố Hiểu Hiểu nhìn thấy biểu cảm mờ mịt mơ hồ hiếm có của Đàm Lê, không nhịn được liền bật cười: “Cậu mà quên thật, thì có thể vào nhóm chat lớp mình xem lại đi, bên trong chắc có ‘chứng cứ’ đấy.”

“…….”

Đàm Lê áp chế dự cảm xấu từ nơi đáy lòng mình.

Cô lấy túi xách treo ở đầu giường mở ra, món đồ đầu tiên hiện ra là hộp thuốc lá màu xanh biển. Đàm Lê do dự một lát, chột dạ đẩy nó sang một bên.

Điện thoại được cô kéo lấy ra.

Ốp điện thoại là của ngày thứ ba, còn chưa kịp đổi của ngày hôm nay, ốp lưng là Liar chibi mang khẩu trang đen, mặc một bộ đồ thỏ đen trắng, hai tai một tai dựng đứng một tai gập lại, trong ngực còn ôm theo một củ cà rốt lớn gần bằng nửa chibi.

Mặt vô cảm, nhưng đáng yêu quá trời.

Đàm Lê nhịn xuống sự cáu kỉnh và tâm trạng đang u ám của mình, như thể cô vừa nhìn thấy một chút ánh sáng sau một đám mây đen, chút nặng nhẹ nhưng tươi sáng xua tan mây mù dưới mắt cô.

Đàm Lê mở điện thoại lên, vào nhóm lớp.

Trượt vài cái, ngón tay Đàm Lê dừng lại trước một bức ảnh.

Dưới ánh đèn mơ hồ, trên con đường vườn trường trống vắng, thân ảnh thon dài của một nam sinh ăn vận một chiếc áo sơ mi trắng, trên lưng cõng một cô gái đang say ngủ. Mái tóc trắng ngà giấu sau lớp áo khoác đen kiểu nam bọc lên người cô, an nhàn ngủ sau tấm áo.

Bọn họ đi dưới bóng câu, thân mật khắng khít, hình ảnh tựa như dây dưa cùng ánh đèn.

Như một bộ lọc kiểu cũ, chụp lấy một bức ảnh phủ đầy bụi nhưng đẹp đẽ mỹ cảm.

Nhìn vài giây, tầm mắt Đàm Lê như bị bỏng đến nơi, lập tức lướt xuống dưới, rồi cô nhìn thấy cả lớp đang bàn luận.

【Đây là lần đầu tiên tôi cảm được sự thật】

【Đúng vậy, cảm thật tốt】

【Ra là thế, vậy mà trên Tieba luôn có người đăng bài ‘bác bỏ tin đồn’ nói hai nhân vật lớn không phải là một đôi】

【Tôi thấy chỉ là tin đồn】

【Nhưng mà hai nhân vật lớn cho đến bây giờ vẫn chưa thừa nhận qua mà. Trò đùa lần trước, thậm chí tôi thấy còn không phải là ngầm thừa nhận nữa là.】

【Đúng vậy, lần ấy thấy nam khôi trả lời, nhìn thế nào cũng là đùa ấy】

【Vậy bức ảnh này giải thích thế nào đây?】

【Thì nhìn bối cảnh mà nói, từ màu tóc có thể chắc chắn là hoa khôi, nhưng người con trai cõng cũng không chắc chắn mà, chụp lại mơ hồ, sườn mặt còn không nhìn ra được】

【…..】

Lướt thấy ở sau đều đang bàn luận hỏi bóng dáng này rốt cuộc có phải Tần Ẩn không, Đàm Lê tò mò kéo xuống tận bên dưới.

Cho đến khi giữa vô số acc clone, một ID thật với ava rõ ràng bất thình lình tiến vào tầm mắt—–

【Y】:

Phòng ký túc xá Đàm Lê có ai ở trong không? Một mình tôi không tiện đưa em ấy lên lầu.

Đàm Lê: “…………?”

——–

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

Liar: Chính thức mà xếp thành hàng, nhìn và nghe đi.

.

Điều hòa thổi quá nên cảm, dán miếng hạ sốt rồi viết chương này đến tận giờ sáng mới xong, viết cũng dài như vậy rồi….hy vọng mai không có bị sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio