“Ngã?”
Đàm Lê nhìn lướt qua chân trái của mình đang treo lơ lửng rũ xuống ghế sô pha, nghe vậy thì chầm chậm lắc lư. Cô vịn vào bả vai Tần Ẩn, nhìn rõ phương hướng trong chốc lát, mới không xác định được bò qua bên trái.
Tầm mắt lướt qua vai Tần Ẩn, Đàm Lê thấy được bản thân đang rung chân in bóng trên mặt bể bơi cách đấy mười mấy cm. Lại nhìn về trước, là cô đang ngồi trên đùi anh mặt dán sát vào lồ.ng ngực anh, bóng dáng hai thân ảnh ôm nhau chồng lên. Đàm Lê phồng mặt, rơi vào trầm tư.
Một hồi sau không nghe cô bé đáp lại, Tần Ẩn còn cho rằng cô dính lên vai mình ngủ mất rồi. Anh nghiêng đầu qua nhìn, khó tránh khỏi hơi thở của mình phất qua cần cổ trắng bạch: “…Đàm Lê à?”
Đàm Lê khẽ run lên, giọng nói quyện chút buồn ngủ: “Vâng?”
“Chưa ngủ sao.”
“Vẫn chưa,” Đàm Lê ngáp một cái, sau đó làm như không có gì phồng mặt lên, “Em tỉnh lắm đấy.”
Tần Ẩn bất đắc dĩ.
Đàm Lê căng mí mắt, cằm hơi nâng lên: “Em nói cho anh nghe một….bí mật.”
“Bí mật gì.”
“Hừm, chỉ có thể nói cho một mình anh nghe thôi, anh đến sát em đi….” Hô hấp của cô gần như muốn ập hết vào tai anh.
Tần Ẩn bị độ ấm này kích thích đến căng cả người, nhưng chỉ có thể dung túng cho cô, khẽ khàng thuận ý dỗ dành: “Em đang ở trong lòng anh, còn muốn anh ghé sát vào thế nào?”
“Ồ, vậy em sát lại.” Đàm Lê nói xong thì cọ cọ trong ngực anh.
“——-!”
Đáy mắt Tần Ẩn nguy hiểm chợt căng chặt.
Anh nâng tay lên đè lại tấm lưng cô bé đang không yên phận này, đôi hàng mi dài mỏng run rẩy áp chế lại, trong giây lát đó, âm thanh anh khàn đặc và chật vật—-
“Đàm-Lê.”
“Hở?”
Cô gái nằm trong lòng anh còn muốn nằm úp sấp vào sát bên vành tai anh phải ngẩng đầu mờ mịt, đôi mắt đen nhánh bị men say làm cho mông lung, trên mắt trái ý viết ‘anh gọi em làm gì’, mắt phải thì tả ‘không liên quan đến em mà’.
Tần Ẩn khắc chế lại cơn hô hấp.
Cuối cùng cũng chỉ đành than nhẹ, Tần Ẩn nâng tay lên kiềm lại cái ót của cô, ôm người lại: “Không có gì….em muốn nói cho anh nghe bí mật gì.”
“À, đúng,” Đàm Lê thuận thế nằm úp sấp bên tai anh, cười khẽ rồi thần bí nói, “Em lén nói với anh, bạn gái anh đó, cô ấy đội nón xanh cho anh rồi!”
Ánh mắt Tần Ẩn rung lên.
Chỉ là chấn động trong chốc lát thôi liền bình tĩnh lại, thậm chí anh còn cười rất khẽ: “Vậy sao.”
“Là thật đó!” Đàm Lê nghiêm túc, đè nén giọng thật nhỏ: “Sau lưng anh, em vừa thấy cô ấy ôm một người khác.”
Tần Ẩn ngẩn ra, cười than: “Người em ấy ôm là ai, em nhìn ra không.”
“Thấy rõ lắm!”
“Là ai.”
“Liar đó!”
“………..”
Tần Ẩn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt thâm thúy, anh thấp giọng hỏi: “Sao em biết người đó là Liar mà không phải người khác?”
Vấn đề này làm cho Đàm Lê đang còn say rượu phải suy tư một hồi lâu, rốt cuộc trước khi cơn buồn ngủ ập đến cũng tìm ra được đáp án: “Bởi vì, không còn người khác mà….”
Ánh mắt Tần Ẩn cũng dịu lại.
Hai mắt Đàm Lê buồn ngủ mà đánh nhau, đúng lúc này cô lại mơ màng bổ sung thêm một câu: “Cô ấy thích nhất là Liar….”
Thân ảnh Tần Ẩn cư.ơng cứng.
Vài giây sau.
Ý đồ muốn kiềm chế lại cảm xúc không thành công và vẫn tuôn ra, tay Tần Ẩn đỡ cái ót cô bé lướt xuống, nâng sau lưng cô lên.
Cách mái tóc mượt mà, anh khẽ niết nhẹ sau cổ cô. Kết quả cô nàng dán lên vai anh nửa tỉnh nửa mê không những không tỉnh lại, mà còn như một con mèo nhỏ được mát xa thoải mái khò khè ngủ.
Tần Ẩn chỉ có thể khắc chế cơn ghen tuông mà buông tiếng thở dài: “Rốt cuộc em thích nhất là ai, Liar hay là Tần Ẩn?”
“Liar, Tần Ẩn….”
Cô gái ngái ngủ lặp lại, mí mắt cuối cùng cũng không nhịn được khép lại, cô tìm một vị trí thoải mái nhất trên hõm vai anh, thỏa mãn vùi vùi mặt vào, hô hấp ấm áp phả thẳng vào trong cổ áo sơ mi của anh.
“Liar là tên khốn Esport, Tần Ẩn là kẻ lừa đảo…..kẻ lừa đảo là, là Liar…..”
Âm cuối ngày càng nhẹ, hóa về hư vô. Hô hấp của cô chầm chậm phả ra, cuối cùng hòa vào làn gió đêm dịu nhẹ lướt qua Tần Ẩn.
Tần Ẩn cười than, thỏa hiệp ôm chặt người ấy vào lòng.
Lần đầu tiên các thành viên trong câu lạc bộ Esport được chơi ở biệt thự như thế này, quậy quên cả thời gian, một bữa tối tự xử từ chạng vạng đến tận mười giờ.
Đêm xuống, nhiệt độ cạnh bể bơi cũng dần dần thấp, Tần Ẩn sợ Đàm Lê ngủ say sẽ cảm lạnh, tám giờ hơn đã ôm người lên trên lầu.
May mà hội sở đã chuẩn bị sẵn, phòng ngủ trên lầu đã được thay mới mềm mại và sạch sẽ. Tần Ẩn cởi giày cho Đàm Lê, rồi ôm người đặt xuống giường.
Mặc cho anh đắp chăn cho cô, Đàm Lê dính giường liền lăn một cái, thuận tiện cuốn mình trong chăn, lăn đến giữa giường.
Động tác nhanh nhẹn thật sự, nếu không phải còn đang nhắm mắt, cuộn chăn ngủ không nhúc nhích, Tần Ẩn đã tưởng là cô còn thanh tỉnh cơ đấy.
Nói gì cũng không phải chỗ quen, Tần Ẩn không yên tâm để Đàm Lê ở một mình trong phòng. Anh đến thư phòng cách vách tìm một quyển sách và một cái ghế dựa, kéo ghế đến bên mép giường.
Tắt đèn lớn của phòng ngủ lại, chỉ để một cái đèn sàn đặt trên mặt đất, Tần Ẩn liền ngồi lên ghế, thủ bên người Đàm Lê đọc sách.
Mười giờ mười lăm, Tần Ẩn xoa xoa chân mày, buông quyển sách trong tay ra.
Anh ngẩng đầu nhìn về hướng giường lớn, cô gái trong chăn chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ bằng một bàn tay, đôi môi hồng nhuận vểnh lên, không biết có phải đang mơ hay không mà dùng miệng hô hấp.
Nhóc xấu xa lúc ngoan nhất, có lẽ chính là lúc này.
Tần Ẩn vô thức cong môi, đứng dậy khỏi ghế, đi đến cách vách tìm sách.
Anh lại không phát hiện ra, một giây khi cửa phòng ngủ được khép lại, đèn sàn hắt tia sáng yếu ớt lên giường, cô bé chôn mặt trong chăn đột nhiên lén mở một mắt lên.
Cửa đóng lại, chăn cũng bị xốc lên.
Hai phút sau, Tần Ẩn đi đến trước cửa phòng ngủ, vừa muốn mở cửa, tay anh khựng lại giữa không trung.
Cửa bị mở ra rồi, để ngỏ một khoảng năm sáu cm, mà anh nhớ rất rõ, trước khi mình đi vì sợ cô bị quấy rầy nên cố ý đóng cửa lại.
Đáy mắt anh lãnh cảm rủ xuống nhìn khoảng cách này, Tần Ẩn nhíu mày, đẩy cửa bước nhanh vào phòng, thân ảnh im bặt đứng ở đuôi giường.
Nệm bị xõa còn dấu nếp nhăn, vốn trên đấy có một đống chăn phình chình ình nay đã không còn—
Không thấy người.
Ánh mắt Tần Ẩn nhảy dựng lên.
Ném sách xuống giường, anh lập tức xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, vừa gọi tên Đàm Lê vừa đi nhanh vào từng phòng ở lầu hai kiểm tra.
Nhưng mà hết các phòng trên lầu hai Tần Ẩn cũng không tìm thấy bóng dáng của Đàm Lê. Anh nhíu chặt mày đi đến cầu thang, đang suy tư không biết có nên xuống lầu tìm không, thì một bóng người từ bệ nghỉ dẫn đến lầu một đi lên.
Người đến là một nữ sinh năm nhất trong câu lạc bộ, sau khi ngửa đầu nhìn thấy Tần Ẩn đứng ở đầu cầu thang, cô ta sửng sốt: “Anh Ẩn? À, anh tìm Lê Tử đúng không? Cậu ấy đột nhiên chạy xuống dưới lầu, nói là tỉnh ngủ rồi, hình như đang cùng mấy người kia chơi nói thật hay đại mạo hiểm đó.”
Nghe vậy, tiếng lòng căng chặt của Tần Ẩn cũng buông lỏng.
Đôi mắt nảy lửa nhuộm màu nôn nóng thâm trầm kia, cuối cùng cũng nhạt đi.
“Hóa ra là đi xuống lầu…..cô ấy không có chuyện gì chứ.” Bóng hình đứng trên đầu cầu thang, thanh niên dáng người cao gầy cúi đầu hỏi, giọng nói khàn khàn.
Xa xa ồn ào cùng nơi yên tĩnh này như hai thế giới giao thoa với nhau, cô gái đứng ở giữa không khỏi đỏ mặt: “Đúng ạ, hẳn là không có việc gì.”
“Được, cảm ơn.”
Tần Ẩn nhấc chân chuẩn bị đi xuống lầu, nhưng anh đột nhiên nhớ đến lúc ở trên giường ngủ nhìn thấy món đồ kia.
Tần Ẩn hạ mi hỏi: “Đàm Lê tự nói mình tỉnh à?”
“Đúng vậy.” Nữ sinh gật đầu.
Tần Ẩn nghiêng người cười khẽ, giọng nói trầm thấp mơ hồ truyền qua khi anh quay đầu lại: “Nết say rượu kém như vậy, rốt cuộc là học ai vậy chứ.”
“Hả?”
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện ra người nọ đã xoay người đi vào sâu bên trong lầu hai.
Hai phút sau.
Tần Ẩn một mình đi lại đầu cầu thang, không có gì thay đổi, chỉ là tay phải còn mang thêm hai chiếc giày trắng—–
Vừa thấy đã biết là giày của con gái, nết say rượu tệ vừa tỉnh được nửa liền trốn đi, ngay cả giày cũng không mang.
Tần Ẩn cầm theo đôi giày lửng thửng đi bộ xuống lầu. Lúc đi đến giữa phòng nghỉ thì có người đi bộ từ khúc gấp Z lên trên.
Ập vào mặt là mùi rượu, khiến cho Tần Ẩn theo bản năng nhíu mày.
Cồn là chất kí.ch thích thần kinh, ảnh hưởng đến thao tác, bởi vì nguyên nhân chức nghiệp nên chưa bao giờ Tần Ẩn chạm vào rượu, cũng tuyệt đối không thích cái mùi cồn này.
Về phần Đàm Lê….cô luôn có thể trở thành một ngoại lệ, Tần Ẩn cũng tự tập mãi thành quen.
Tần Ẩn đứng trên bậc, nghiêng người nới rộng lối đi của cầu thang, chờ cho thân ảnh kia đi qua.
Trên bậc cầu thang có hai cửa sổ thấp, vầng trăng khuyết lưỡi liềm treo trên ngọn cây, đung đưa theo ngọn gió đêm.
Tần Ẩn lại nhớ đêm nay gió mát, nhím con nào kia chỉ mang áo hoodie lam quần dài cao bồi, cũng không sợ ngày mai lên xe cảm lạnh chảy nước mũi cơ…..
Thịnh Nam lại nghĩ ngợi, bỗng dưng nhíu mày, anh ngoái đầu nhìn người phía trước, đồng thời cũng dừng chân lùi về sau một bước—-Tần Ẩn nghiêng qua một khoảng nhỏ tránh đi cái người thiếu chút nữa đã nhào vào ngực anh kia.
Tần Ẩn nâng mắt.
“Ôi….thật có lỗi,” Nữ sinh đỡ cửa đứng ở nơi Tần Ẩn vừa đứng, “Em uống hơi nhiều, đầu có hơi choáng.”
“Ừm.” Tần Ẩn lãnh cảm trả lời, hiển nhiên không có ý định muốn nói chuyện tiếp.
Nữ sinh kia do dự, thân người hướng về trước một chút: “Vừa nãy em không đụng vào anh chứ?”
“Không có.” Tần Ẩn lại lùi về sau từng bước, rõ ràng là muốn tránh khỏi bất cứ động chạm nào.
Tay nữ sinh ngừng ở không trung, qua vài giây mới từ từ siết lại thả xuống.
Tần Ẩn thấy đối phương bất động, liền dời bước sang một hướng khác muốn vòng qua người cô ta đi xuống lầu. Nhưng mà cùng lúc anh bước chân ra, nữ sinh đang cúi đầu kia tự như phát hiện ra, cũng bước sang hướng của anh—-
Nữ sinh chăn trước mặt Tần Ẩn.
Tần Ẩn dừng lại, lạnh mặt đi.
Lúc này anh đã chắc chắn rồi, cái đâm sắp đụng vào người anh ban nãy không phải là trùng hợp.
“Có chuyện?”
“Em uống nhiều, đầu hơi váng…..”
Nữ sinh cắn môi ngẩng đầu, dưới vầng trăng sáng, gương mặt này cũng khá là xinh đẹp. Cô ta cũng tự biết được điều này, nhu nhược đúng mức gãi đúng chỗ ngứa.
“Tần Ẩn, anh có thể đưa em lên nghỉ ngơi được không?”
Đáng tiếc trước mặt là một khối băng, mắt còn không thèm nâng, giọng anh lạnh lùng.
“Không thể. Tránh ra.”
Nữ sinh đớ người. Có lẽ là không ngờ được sẽ vô tình đến mức này, cô ta hoàn hồn thì thẹn quá hóa giận: “Em chỉ vì không thoải mái mới hy vọng anh giúp đỡ một chút, dù xuất phát từ cảm tình người cùng câu lạc bộ, anh cũng không đến mức lạnh lùng vậy chứ?”
Tần Ẩn không đáp, rũ mắt nhìn xuống.
An tĩnh không nói không cười thế này, cùng đôi mắt đen nhánh âm trầm đến đáng sợ.
Nữ sinh thì nhìn quen cái kiểu dung túng cưng chiều Đàm Lê cần gì cứ lấy những lúc ở câu lạc bộ rồi, nhưng lần đầu tiên cô ta mới thấy Tần Ẩn như vậy, gần như sợ hãi muốn lùi về sau.
Nhưng mà nương theo men rượu làm lá gan to ra, cô ta đã chống đỡ được, khẽ cắn môi dưới cười: “Đêm nay mọi người đều uống quá nhiều, Đàm Lê đang ở dưới lầu, tình tình cậu ta kỳ quái, ngày thường ở câu lạc bộ cũng toàn là anh chiều ý cậu ta, ở cạnh cậu ta hẳn là mệt lắm nhỉ?”
Tần Ẩn mất kiên nhẫn dần: “Tôi nói lần cuối, tránh ra.”
Nữ sinh siết tay: “Em không cần gì cả, cũng không tùy hứng như cậu ta—-Đàm Lê có thể cho anh cái gì em cũng có thể cho, anh cần tiền, xe, hay nhà? Em đều, đều cho anh hết!”
Cảm xúc của Tần Ẩn bỗng trầm xuống. một lát sau, anh híp mắt: “Cô nói Đàm Lê cho tôi cái gì?”
“Mặc kệ Đàm Lê cho anh cái gì, em đều có thể cho anh!”
“Ai nói—–” Tần Ẩn kiềm chế nhắm mắt lại, chầm chậm áp chế cảm xúc thành lãnh cảm, “Ai nói Đàm Lê cho tôi những thứ kia?”
Nữ sinh sửng sốt, theo bản năng đáp: “Câu lạc bộ, mọi người đều nói cậu ta nuôi anh, vậy nên anh mới chịu đựng tính cách của cậu ta, ở bên cậu ta.”
Tần Ẩn: “………”
“Hơn nữa, vừa nãy ở dưới chơi nói thật và đại mạo hiểm, Đàm Lê, Đàm Lê cũng thừa nhận mà!”
Tần Ẩn nheo mắt: “Cô ấy thừa nhận cái gì?”
Nữ sinh mở miệng muốn nói
“Bỏ đi,” Tần Ẩn không có hứng thú cắt ngang, “Chờ cô ấy tỉnh táo tôi sẽ tự hỏi. Cô nhường đường là được rồi.”
“Nhưng em thật sự có thể——–”
Một tia nhẫn nại cuối cùng của Tần Ẩn cũng khô cạn.
Một âm thanh lạnh băng khinh thường cắt ngang những từ cuối cùng của cô gái, cô ta kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh làm cô ta rét run kia.
“Từ bao giờ tôi cho các người cảm giác dễ tiếp cận thế?”
“Không phải…..”
“Cô ấy thích câu lạc bộ này, vậy nên tôi mới nhịn để cô nói xàm nói nhảm trước mặt tôi—nhưng cái gì cũng có giới hạn.” Tần Ẩn rũ mắt, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh nhạt khinh bỉ, “So với cô ấy, cô cảm thấy bản thân xứng à?”
“……..”
Nữ sinh choáng váng.
Khi đi cùng Đàm Lê, bọn họ quả thật chưa từng thấy qua Tần Ẩn ở câu lạc bộ lạnh lùng. Đến lúc này, người trước mặt nói lời sắc bén không lưu tình quả thật như thay hình đổi dạng vậy.
“Tránh-ra.”
Giọng nói Tần Ẩn lạnh như tiết trời tám độ.
“———!’
Ánh mắt nữ sinh run lên, cuối cùng cũng không khiên cưỡng nữa, chật vật quay đầu chạy lên lầu.
Gương mặt Tần Ẩn vẫn còn âm u, anh cầm theo giày đi nhanh xuống lầu.
Vẫn là sân thượng lầu một, lúc Tần Ẩn đến thì bên ngoài còn náo nhiệt—các thành viên ngồi vây thành một vòng tròn lớn, có ghế ngồi ghế, không ghế ngồi bệt trên đất luôn.
Không biết đâu ra một cái trống ở giữa, đập bùm bụp bùm bụp, một chai rượu vang đỏ được các thành viên nhiệt tình truyền tay nhau như ném một củ khoai tây nóng hổi.
Tần Ẩn quét mắt một vòng liền hiểu ra—-
Đánh trống chuyền hoa.
Tiếng trống dừng lại ai là người cầm hoa thì phải tự chọn hoặc Thật hoặc Thách.
Có điều…..
Tần Ẩn nhìn chính giữa vòng tròn, nhóc điên kia vừa vỗ trống vừa lắc lư, nhìn bực mình mà cũng hơi buồn cười.
Còn tưởng là xuống chơi trò chơi, ngờ đây lại mang tất trắng đứng giữa gõ trống thế này.
Sao uống cho nhiều vào lại có xu hướng suy nhược trí tuệ thế chứ?
Tần Ẩn rũ mắt không cười nữa, tiếng trống vừa dừng lại, cũng không biết là tên xui xẻo nào tiếp theo nhận phạt, anh đi vào chỗ cô bé ngốc nghếch kia.
Cơn tức giận trong lòng Tần Ẩn sớm đã tan biến từ thời khắc không nhìn thấy cô đâu.
Tần Ẩn dừng lại trước mặt Đàm Lê.
Đàm Lê quay đầu nhìn anh, nét hồng trên má còn sót lại cùng nụ cười diễm lệ: “Anh đến rồi?”
Tần Ẩn rũ mắt nhìn cô: “Tỉnh rượu rồi chưa.”
Đàm Lê: “Tỉnh rồi!”
“Tỉnh quỷ gì.” Tần Ẩn bị cô chọc tức cười nhạt, “Vậy giày em đâu.”
Đàm Lê: “Chúng nó trốn nhà đi rồi!”
Tần Ẩn: “….Là đầu óc em rời nhà đi.”
Đàm Lê ngây ngẩn, sau đó lại ghét bỏ ấm ức nhìn anh: “Y, sao anh nói chuyện giống Liar thế, độc mồm quá.”
Tần Ẩn ngẩn ra.
Vài giây sau anh mới rũ mắt nhàn nhạt cười: “Em cứ ỷ mình uống say đi.”
“Hả? Anh nói gì?” Cô bé dậm chân đi đến trước mặt anh.
Tần Ẩn nâng tay trái lên xoa nhẹ đầu cô, sau đó ngồi xổm người xuống. Tay phải cầm giày trắng để lên trên đất, tay anh nâng mắt cá chân của cô lên—-
“Đưa chân lại đây, đi giày cho em.”
“Không cần.”
Cô gái nhảy vụt qua bên cạnh tránh né.
Tần Ẩn rũ tay xuống quay lại ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng quậy, nghe lời nào.”
Dù còn hơi men nhưng Đàm Lê vẫn bị ánh mắt dịu dàng của người nọ thu hút mà muốn đưa chân ra. Cô cọ cọ tại chỗ một hồi, đột nhiên sáng mắt lên: “Em mặc vớ, anh chơi trò chơi!”
Tần Ẩn dừng lại: “Là mang giày cho em.”
Đàm Lê biết sai liền sửa: “Em mang giày, anh chơi trò chơi!”
Tần Ẩn: “……..”
Lúc đó, vòng trừng phạt bên này đã kết thúc. Ánh mắt của các thành viên đều dời qua đây, nghe thấy lời đề nghị này liền không sợ chuyện lớn chạy lại, đưa chai rượu cho Tần Ẩn.
“Lê Tử đã yêu cầu rồi, vậy cũng nhau chơi đi, anh Ẩn!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Anh Ẩn mau đến bên này ngồi, chỗ tôi phong thủy tốt, sẽ không bị dính đạn đâu.”
“………”
Tần Ẩn nhận chai rượu: “Anh chỉ chơi một ván, sau đó em phải mang giày vào.”
Đàm Lê gật đầu như gà mổ thóc.
Tần Ẩn cầm chai rượu lên, vừa mới chuyển người để tìm vị trí truyền đi thì chợt nghe tiếng trống sau lưng đột nhiên vang lên—-
“Bùm bụp.”
Tiếng trống ngừng lại.
Tần Ẩn cầm chai rượu còn chưa đi ra ngoài được một mét.
Anh híp mắt quay đầu lại, liền đối diện với cô gái đang nở nụ cười xán lạn nhìn anh: “Tần Ẩn anh thua rồi!”
Những người vây một vòng tròn bừng tỉnh, cười vang lên: “Anh Lê, anh ăn hiếp người quá đáng lắm đó.”
“Quá đáng quá đắng.”
“Chậc chậc, Lê Tử, em cũng dám bắt nạt anh Ẩn à.”
“Ha ha này không phải xấu lắm sao?”
Trong âm thanh cười vang, Tần Ẩn đặt chai rượu sang bên cạnh, anh bình tĩnh xoay người lại, đi về bên cạnh cô gái: “Được, anh tự nguyện chịu thua.”
Đàm Lê khều trống: “Em chọn Thật.”
“Được, Thật.”
Mọi người trong câu lạc bộ yên tĩnh lại.
Bọn họ cũng nhìn ra là Đàm Lê uống quá nhiều rượu, trong lòng cũng đè nặng chuyện gì đấy, mới chọc Tần Ẩn thế này.
Bọn họ đều tò mò Đàm Lê sẽ muốn nghe lời nói thật gì.
Trong lúc mọi người hăng say tập trung nghe, lại thấy cô gái đứng giữa vòng tròn ngẩng đầu lên, xán lạn cười hỏi.
“Tần Ẩn, anh là Liar đúng không?”
“…………”
“!!??”
Cả sân náo nhiệt chợt yên tĩnh hẳn, vào lúc này liền trở nên tĩnh mịch hẳn.
Chờ khi đã bừng tỉnh, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn chung quang, muốn thông qua phản ứng của người bên cạnh để xác định xem rốt cuộc là do bản thân nằm mơ trúng độc cồn nên mơ ra không.
Mã Tĩnh Hạo là đội trưởng bị nhìn chằm chặp nhất, anh ta vội vã đứng dậy, giữa đường còn lảo đảo: “Này, ha ha, Lê Tử em uống say vào rồi nói gì đấy, anh Ẩn đừng tức giận nha, Lê Tử em ấy—-”
“Phải,”
Người nọ lạnh lùng đáp.
Trên sân trống trải, gió đêm đảo qua.
Mọi người đều run cầm cập, cả đám đều bị ép tỉnh rượu.
Ánh mắt bọn họ cứng đờ tập trung vào tiêu điểm, Tần Ẩn đã nửa ngồi xổm xuống, anh bình tĩnh như cũ, tựa như người vừa mới nói không phải là anh vậy.
Tần Ẩn nâng cổ chân cô gái lên.
“Được rồi. Lại đây mang giày nào.”
——————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhìn thấy mọi người bình luận là lo lắng, nhưng mà quan hệ của Liar và Lê Tử nhất định sẽ công khai, nếu có cục cưng nào cẩn thận sẽ thấy ở phần trước, trong lòng Tần Ẩn đã có kết quả khi nói câu nói vô tình kia với Đàm Lê. Quan hệ của họ giấu thêm một ngày, thì câu nói đó sẽ làm tổn thương Đàm Lê thêm một ngày. Đàm Lê vì Tần Ẩn sẽ không thèm để ý, nhưng mà bả đao này do Tần Ẩn mà có, vậy nên dù trước kia là vô tình, nhưng bây giờ anh ấy không thể không để ý.
Min: Đây là một phần nhỏ cảm nhận của mình, mình nghĩ câu nói mà tác giả nhắc ở trên chắc là câu ‘bảo cô ta đi tìm ác mộng đi, trong mơ cái gì cũng có’ ấy, những phần trước Đàm Lê vì câu nói này mà bị phỉ nhổ rất nhiều, các antifan thậm chí là fan của ZXN đều vịn vào câu nói này để mỉa Đàm Lê, chắc hẳn Tần Ẩn nghĩ câu này đã gây ra tổn thương như thế nào cho Đàm Lê, nên những lúc mà antifan bắt đầu dùng câu này để kéo đội đi chửi Đàm Lê, thì Liar sẽ ra mặt ngay.