Anh Thảo Trong Gió

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lôi Hạo đứng lên, dẫn Tiểu Mễ đến phòng đọc sách.

Đây là lần thứ hai Tiểu Mễ được quan sát căn nhà này.

Căn nhà này có ba phòng, Lôi Hạo đem ba phòng phân thành phòng ngủ cho chủ, một phòng cho khách còn lại là phòng đọc sách. Có đầy đủ phòng bếp và phòng tắm, cũng rất lớn. Sàn nhà là loại sàn gỗ cao cấp. Phòng bếp và phòng tắm được ốp gạch có hoa văn màu cà phê, thêm màu trắng pha chút màu xám bạc tinh tế, đầy đủ thiết bị, lại gọn gàng ngăn nắp, toàn bộ không gian đều tạo cảm giác nam tính thành thục, đậm chất đàn ông.

Tiểu Mễ nhìn lên giá sách trong phòng đọc sách, phía trên một nửa là sách.

Lôi Hạo mở máy tính, sau đó lên mạng mở trang web về ngân hàng, theo thứ tự nhập vào mật mã, cuối cùng phát hiện Tiểu Mễ chỉ có chi phiếu mà không có thẻ tín dụng, Lôi Hạo thầm nghĩ Tiểu Mễ nhất định không muốn tiêu tiền, hắn cứ tưởng thành phố này người không có thẻ tín dụng đã tuyệt chủng rồi chứ!

Ba tờ chi phiếu cộng lại cũng chỉ có mấy chục vạn, tại thành phố này mọi thứ đều rất đắt đỏ, chút tiền ấy không làm được cái gì lớn, mọi việc trong sinh hoạt đều phải chi tiêu, giá cả tại Hương Đảo đều rất cao, Lôi Hạo nghĩ đến Tiểu Mễ quá đơn giản này, không khỏi càng thêm thương tiếc vài phần.

Nhập xong một dãy số chi phiếu, cùng với dãy số tiền ngân hàng trước mắt, Lôi Hạo viết xuống biên lai, giao cho Tiểu Mễ.

“Đây! Ba chi phiếu này tôi giữ giúp cậu, cậu tiếp tục để dành tiền, ngân hàng đều có ghi lại. Cậu nếu cần dung gì, cứ đến chỗ tôi lấy.”

Lôi Hạo từ ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, viết ra dãy số điện thoại, giao cho Tiểu Mễ, “Đây là di động của tôi, muốn tìm tôi thì cứ gọi vào số này.” Sau đó Lôi Hạo còn trịnh trọng dặn Tiểu Mễ, “Không có việc gì đừng phá phách, số điện thoại này rất quan trọng, chỉ dùng cho công việc, nếu ảnh hưởng tới công việc của tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Lôi Hạo lần đầu tiên đem số điện thoại công việc nói cho người khác, hắn còn có số di động khác, nhưng đôi khi do liên quan tới công việc sẽ không mang theo, lại sợ Tiểu Mễ có việc gấp cần tiền đến tìm mình, Lôi Hạo vẫn là đem số điện thoại hai mươi tư giờ không rời tay nói cho cậu.

Tiểu Mễ nhìn dãy số ghi trên giấy, cùng với số điện thoại bình thường không giống nhau.

“Anh là…… Làm cái gì?” Tiểu Mễ biết không nên hỏi, như vậy là tìm hiểu việc riêng của người khác, sau lại nghĩ Lôi Hạo có thể không muốn nói cho cậu biết công việc của hắn, nhưng nhìn dãy số vẫn là nhịn không được mà hỏi đến.

Hắn sẽ không là…… “cảnh sát” chứ! Tiểu Mễ đột nhiên có điểm sợ, ánh mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Lôi Hạo.

Lôi Hạo cười, “Tôi là vệ sĩ của tư nhân.”

“Vệ sĩ!” Tiểu Mễ kinh hô, như thế nào chính mình không nghĩ tới Lôi Hạo sẽ làm công việc này đi? Nhìn dáng người của hắn, cách đi đứng, toàn thân đầy khí chất, nguyên lai hắn là vệ sĩ của tư nhân!

Trong ánh mắt Tiểu Mễ lóe lên tia sùng bái, “A! Anh…… Thực rất giỏi, nhất định rất lợi hại!”

Lôi Hạo nhìn bộ dạng si mê của Tiểu Mễ, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười yếu ớt, “Cũng không có gì, chỉ là công việc thôi.”

Tiểu Mễ đột nhiên cúi đầu.

Lôi Hạo biết cậu nhất định nghĩ tới chính mình, hắn cảm thấy nên nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành im lặng, sau đó khẽ vuốt tóc Tiểu Mễ.

“Di, lần trước gặp cậu, không phải là nhuộm tóc sao? Nhanh như vậy liền nhuộm lại.”

Tiểu Mễ nghe xong, liền nói, “Em không có nhuộm tóc, đấy chỉ là sơn phun thôi, gội sạch liền mất.”

Lôi Hạo gật gật đầu, “Tóc đen nhìn đẹp hơn, lần trước nhìn tóc cậu với cọng rơm không khác gì nhau.”

Nghe Lôi Hạo nói vậy, Tiểu Mễ ngập ngừng một chút, vẫn là mở miệng, “Em cố tình để như vậy……”

“Vì sao?” Lôi Hạo cảm thấy kì quái, Tiểu Mễ lúc này bộ dáng rất thanh tú, có loại hương vị tinh khiết, bộ dáng này càng khiến nhiều khách hàng thích mới đúng, vì sao cậu lại muốn hóa trang thành vẻ mặt như người chết, giống như yêu nhân.

“Bởi vì…… Bộ dáng kia có vẻ…… An toàn, như bây giờ, em…… em sẽ…… Dáng vẻ hiện giờ dễ dàng bị người khác khi dễ……”

Lôi Hảo biết Tiểu Mễ nói “người khác” ý là chỉ khách hàng.

Nhìn bộ dáng Tiểu Mễ, Lôi Hạo phát hiện làn da của cậu ở dưới ánh đèn thoạt nhìn bóng loáng, cùng đồ sứ sáng bóng đều giống nhau, thật sự da thịt đều trắng nõn tinh tế, bộ dáng thanh thuần, chân thon dài, cổ áo đơn bạc lộ ra xương quai hàm tinh tế, thắt lưng dưới vạt áo thật sự mềm dẻo, trên người Tiểu Mễ có một loại hương vị khiến người khác phải mê muội.

Mảnh khảnh như vậy, bộ dáng nhu thuận như vậy, khiến người khác liền muốn đè cậu ra, áp trụ cậu, hung hăng…… Giữ lấy cậu, vuốt ve cậu, ăn cậu, nhìn cậu dưới thân vặn vẹo, rên rỉ, kêu khóc, trằn trọc hầu hạ, nhìn cậu vì tình dục mà da thịt ửng hồng, đổ mồ hôi, ánh mắt ướt át, nghe âm thanh cầu xin tha thứ, kêu khóc nức nở…… Tư vị kia nhất định không tệ, cảm giác chinh phục…… Lôi Hạo phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, vội vã quay sang nơi khác, sợ Tiểu Mễ nhìn ra ảo tưởng vừa rồi của mình.

“Muộn rồi…… Nên……”

Lôi Hạo vừa mới nói câu này, Tiểu Mễ liền đi tới, “Anh trai……”

Lôi Hạo bỏ hắn ra, nghiêm mặt, “Đừng gọi bậy!”

“Anh Hạo……”

Thanh âm Tiểu Mễ mềm mại lại nhẹ nhàng gọi Lôi Hạo, do phát âm, lúc cậu gọi “Anh Hạo ”, nghe qua có vẻ như “anh Hảo”, Lôi Hạo đột nhiên cảm thấy nội tậm một trận khô nóng, vội vàng trấn định tâm thần.

Tiểu Mễ đoán Lôi Hạo không thích cậu gọi hắn là “anh trai”, nhất định là nghĩ cậu lúc ở với khách hàng đều kêu như vậy, kỳ thật Tiểu Mễ không bao giờ đối với khách hàng gọi anh trai, chỉ gọi một mình Lôi Hạo, nhưng việc này cho dù nói với Lôi Hạo, hắn cũng chưa chắc tin. Tiểu Mễ cố ý thêm một chữ “Hạo” chính là hi vọng Lôi Hạo có thể nhận cách gọi này, kì thật trong đáy lòng Tiểu Mễ thiệt hy vọng Lôi Hạo có thể làm anh trai của mình. Hắn bề ngoài tuy lãnh mạc, kỳ thật đối với chình mình cũng không tệ lắm, nếu thật sự có một anh trai như vậy thì tốt rồi, có lẽ cậu sẽ không lưu lạc đến tận đây, chẳng sợ phải ở địa phương kia làm công việc ấy, chịu khổ cũng không sợ.

“Anh Hạo……”

Lôi Hạo vội vàng ngăn sự bám dính của Tiểu Mễ, nếu bị cậu bám dính như vậy, Lôi Hạo sợ cuộc sống như hòa thượng của mình sẽ không cầm giữ được. Làm một người bạn bình thường không phải không được sao, chính mình cũng không có coi thường cậu, nhưng một khi ăn cậu rồi, sợ sẽ dây dưa không dứt.

“Cậu nếu muốn ở lại liền ngủ ở ngoài phòng khách, đừng bám lấy tôi, có nghe hay không.”

Gặp Lôi Hạo chủ động nói có thể ở lại, Tiểu Mễ cao hứng.

Nhìn đồng hồ, Lôi Hao phát hiện thật sự đã rất khuya, vào phòng lấy ra tấm chăn bông đưa cho Tiểu Mễ.

Theo bình thường, giữ khách ở lại thì nên để Tiểu Mễ ở trong phòng ngủ của khách, nhưng là trong lòng Lôi Hạo có điểm không muốn, bởi vì lúc trước mua căn phòng này, đồng nghiệp đều nói là quá lớn, nên nhỏ một chút, đủ dùng cũng tiết kiệm tiền, nhưng Lôi Hạo vẫn chọn ba phòng này, còn sửa sang bố trí lại phòng cho khách, là do lúc đó nghĩ nếu tìm được một người có thể kết giao, sẽ cùng đối phương ở chung, Lôi Hạo có thể quan hệ dài lâu.

Lôi Hạo còn có kế hoạch ban đầu ở chung, không nghĩ sẽ cùng ngủ chung một phòng, mà là mỗi người có một không gian riêng, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có thể cùng ngủ với nhau, nhưng là vẫn chờ đối phương thích ứng với thói quen cuộc sống, rồi mới chính thức chung chăn chung gối…… Bởi vậy, Lôi Hạo không muốn phòng chuẩn bị cho người yêu tương lai lại để cho Tiểu Mễ ngủ trước.

Tiểu Mễ đối với chỗ ngủ hoàn toàn không thèm để ý, cao hứng ngồi ở sô pha.

Trước khi tắt đèn, Lôi Hạo dặn dò Tiểu Mễ, “Tôi đưa cho ngươi biên lai rồi, số điện thoại cũng đưa rồi, trăm ngàn lần phải nhớ kỹ.”

“Vâng!” Tiểu Mễ gật đầu.

Trước lúc Lôi Hạo quay về phòng ngủ, Tiểu Mễ nhịn không được lại hỏi, “Anh Hạo, mấy ngày trước không thấy anh trở về, em rất lo, anh sao không về nhà?”

Lôi Hạo dừng lại, “Mấy ngày hôm trước?”

“Mấy ngày nay, em đều ở dưới lầu chờ anh……”

Lôi Hạo thấy Tiểu Mễ cúi đầu, hắn giải thích, “Mấy ngày hôm trước tôi đều ở lại ký túc xá của thân chủ, chúng tôi là vệ sĩ của tư nhân cần hai mươi tư giờ bảo vệ an toàn cho thân chủ, nghỉ ngơi so với người đi làm bình thường không giống nhau.”

“Vất vả như vậy!” Tiểu Mễ có chút kinh ngạc.

Lôi Hạo cười cười, “Công việc này áp lực tâm lý rất lớn, mỗi lần được nghỉ, chúng tôi đều là được nghỉ một thời gian dài, nếu không thần kinh nhất định sẽ bị đứt hết.”

“Anh phải chú ý thân thể.”

Nghe Tiểu Mễ dặn dò chính mình như vậy, khóe miệng Lôi Hạo gợi lên, đối Tiểu Mễ cười cười.

Như là nghĩ tới điều gì, Lôi Hạo lấy từ túi áo khoác, lấy ra chứng minh thư của hắn đưa cho Tiểu Mễ xem.

Nguyên lai Lôi Hạo nghĩ chính mình đã lấy chi phiếu của cậu, không chừng đó là toàn bộ gia tài của Tiểu Mễ giao cho mình, nên cho cậu xem danh tính bí mật của mình. Sau đó hắn nghĩ lại, lấy ra thẻ nhân viên của công ty mình.

“Công ty Lôi Đình?” Tiểu Mễ nhìn thẻ nhân viên, trên là ảnh Lôi Hạo một thân tây trang đen.

“Ừ.”

Công ty Lôi Đình tuy rằng đều là cao thủ, nhưng bởi vì là công ty vệ sĩ tư nhân, quy mô cũng không lớn lắm, bởi vậy nhiều người không biết.

“Được rồi, ngủ đi!” Lôi Hạo xoa đầu Tiểu Mễ, bước đi.

Tiểu Mễ ôm lấy chăn bông nằm trên sô pha, nghĩ đến sau này có thể lại đến nơi này của Lôi Hạo, đáy lòng liền dâng lên niềm vui sướng.

Hắn cũng không chán ghét chính mình, ánh mắt chăm chú nhìn mình rất bình đẳng, không hề có ý xem thường.

Có thể cùng người mình thầm mến dưới cùng mái nhà, Tiểu Mễ cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Tiểu Mễ thức dậy trước. Sau khi im lặng rời giường, Tiểu Mễ gấp chăn bông đặt ở trên sô pha, lặng lẽ đi rửa mặt. Tiếp đó Tiểu Mễ nghĩ nên làm một chút gì đó, vốn nghĩ nên giúp Lôi Hạo làm bữa sáng, nhưng lại không quen phòng bếp này, sợ xảy ra tiếng động, bởi vậy đành phải ngồi yên trên ghế sô pha.

Gần bảy giờ rưỡi, Lôi Hạo mới đi ra phòng ngủ, vừa đi vừa duỗi thắt lưng.

“Anh Hạo, ngươi hôm nay…… Không đi làm sao?”

Lôi Hạo trả lời đơn giản, “Ngày hôm qua quên nói với cậu, tôi được nghỉ ba ngày.”

Nghe Lôi Hạo được ba ngày nghỉ, Tiểu Mễ nhãn tình sáng lên, nghĩ rằng nếu có thể cùng hắn ở chung một chỗ, thật là hạnh phúc!

Lôi Hạo làm vệ sinh cá nhân xong liền tiến vào trong bếp làm bữa sáng.

Lúc ăn cơm, Lôi Hạo hỏi, “Cậu không…… về sao?”

Tiểu Mễ cúi đầu không hé răng, tâm lý thật hy vọng có thể lưu lại, có thể cùng Lôi Hạo ở chung ba ngày, nhưng cậu thủy chung không mở miệng được.

Lại nghĩ tới chính mình là một trai bao, nếu nói ra rằng muốn ở chung với hắn, khó nói rằng hắn sẽ không hiểu lầm ý cậu là muốn làm ăn, kiếm khách. Tiểu Mễ không hi vọng Lôi Hạo biến cậu thành loại chỉ quan hệ với khách hàng vì tiền, cậu một lòng coi Lôi Hạo là anh trai, là bạn bè, muốn từ Lôi Hạo tìm kiếm một chút thân tình ấm áp. Lại nói, Lôi Hạo chưa hẳn nguyện ý cùng chính cậu một chỗ, còn chưa nói đến hắn có lẽ còn một số chuyện cá nhân khác.

Lôi Hạo thì đang suy nghĩ, thường thì thỉnh thoảng sẽ cùng vài đồng nghiệp̣ thân quen đi dạo phố, ra ngoài ăn một bữa cơm, nhưng đa phần vẫn là Lôi Hạo thường xuyên một mình. Muốn Tiểu Mễ lưu lại làm bạn với mình, Lôi Hạo lại không mở miệng được — cậu ta là một trai bao, nếu mình là một khách hàng mua vui, có thể dùng tiền xử lý. Nhưng là, Lôi Hạo lại không muốn làm khách hàng của Tiểu Mễ, hơn nữa còn muốn lấy thân phận bạn bè giữ cậu lại, nhưng lại nghĩ điều này chẳng phải là đang ngăn cản việc kiếm sống của Tiểu Mễ sao, hắn cuối cùng cũng không mở miệng.

Lúc này phòng khách vô cùng im lặng, chỉ nghe tiếng chén đĩa.

“Anh Hạo, anh …… Một mình sao?” Tiểu Mễ hỏi.

“Có ý gì?”

“Em là nói, anh không có…… Bạn bè gì sao?”

Lôi Hạo là biết Tiểu Mễ đã biết tính hướng của mình, cậu hỏi hắn như vậy nhất định là muốn hỏi có người yêu chưa.

“Ừ……” Lôi Hạo hừ một tiếng, không trực tiếp trả lời.

“Kia…… Người nhà đâu?” Tiểu Mễ lại hỏi.

Thấy Lôi Hạo nhíu mày nhìn mình, Tiểu Mễ giải thích, “Thực xin lỗi, em không có ý gì khác, em chỉ …… Em không nên hỏi.”

Thấy Tiểu Mễ lộ ra biểu tình ủy khuất, nghĩ chỉ là nói chuyện phiếm bình thường, dù sao nói chuyện về người nhà cũng không sao cả, vì thế Lôi Hạo nói với Tiểu Mễ.

“Tôi lớn lên ở nông thôn, lúc nhỏ ba mẹ ta ly hôn, tôi theo mẹ. Mười tám tuổi tham gia quân đội, xuất ngũ vốn tính về lại quê nhà, kết quả là trở về không lâu mẹ liền sinh bệnh qua đời, sau đó tôi một mình đến Hương Đảo, ở lại tìm công việc.” Nói đơn giản, Lôi Hạo kể lại cuộc sống trước đây.

“Thực xin lỗi……” Biết đã khiến Lôi Hạo chuyện thương tâm, Tiểu Mễ vội vàng áy náy nói.

“Không có gì……” Lôi Hạo khụ một tiếng, che dấu tâm tình của mình.

Tiểu Mễ thầm nghĩ, thì ra Lôi Hạo thật sự độc thân, cũng giống như cậu đều là người cô đơn một mình, khác biệt chỉ là Lôi Hạo có bản lĩnh, có thể chăm sóc tốt chính mình, còn có công việc đàng hoàng, mà chính cậu cái gì cũng không có, cũng chỉ có thể bán mình để mà sống.

Ăn qua bữa sáng, Tiễu Mễ tính phải đi.

“Thực sự tin tưởng tôi như vậy?” Lôi Hạo nhìn Tiểu Mễ hỏi lại lần nữa.

Tiểu Mễ gật đầu, “Anh ở nơi này rất an toàn, hơn nữa, số tiền này cũng chỉ là số lẻ trong tài khoản của anh.”

Lôi Hạo nghĩ cậu nói cũng đúng, tiền của mình gửi ngân hàng so với số tiền của Tiểu Mễ dài hơn bốn con số.

“Cậu yên tâm, cậu đã tín nhiệm tôi như vậy, tôi sẽ thay cậu giữ gìn tốt.” Lôi Hạo cam đoan nói.

Tiểu Mễ lưu luyến không muốn mà rời khỏi nhà Lôi Hạo.

Lôi Hạo một mình ngã trên sô pha, đột nhiên không biết nên làm gì. Phòng khách thực im lặng, Lôi Hạo mở ti vi ra tạo chút âm thanh, sau đó lười biếng nằm nửa ngày, hắn lại đứng lên, lấy ra đồ lau nhà, chuẩn bị đem sàn nhà lau sạch.

Mỗi khi phiền não hoặc buồn rầu, Lôi Hạo sẽ làm việc nhà, hoặc lau chùi, hoặc giặt quần áo, vệ sinh phòng bếp và phòng tắm hay lau cửa sổ…… Một ít chuyện vặt vãnh, để dời đi suy nghĩ của mình, làm cho mình thoát khỏi cảm giác chán ghét sự cô đơn này, đấy cũng là nguyên nhân nhà Lôi Hạo luôn sạch sẽ.

Một mình như Lôi Hạo, thời gian phiền não nhiều lắm.

Đột nhiên cảm thấy ba ngày nghỉ hơi dài, Lôi Hạo tính nghỉ hai ngày sẽ trở về công ty nói đội trưởng bỏ đi một ngày, nghĩ rằng dù ở nhà, không bằng đi theo bảo vệ Tam công tử, như vậy sẽ làm Lôi Hạo cảm thấy dù không nói gì nhưng cũng có cảm giác có thành tựu.

Ở làng chơi, tại quán bar “Mèo Ba Tư”, Khải một phen kéo áo Tiểu Mễ, “Nói! Tối hôm qua chạy đi đâu! Như thế nào lại không trở về?”

“Ở…… nhà anh Hạo……” Phát hiện Khải thực sự tức giận, Tiểu Mễ nhỏ giọng nói.

“Mày…… Thật không chịu ở yên mà!” Khải giơ tay lên, nhưng không có đánh xuống.

“Đợi năm ngày, rốt cục đợi được?” Kiều ở một bên hỏi.

Tiểu Mễ gật đầu, “Anh ấy mấy ngày hôm trước ở…… Kí túc xá của công ty, nói là có công việc không về nhà.”

“Lời này ngươi cũng tin!” Khải kêu lên, “Hắn nói cái gì ngươi đều tin! Có biết hay không đời này bọn bịp bợm giang hồ nhiều thế nào!”

Tiểu Mễ gật đầu liên tục, “Biết, biết.”

“Mày biết cái rắm!”

“Người kia không nói cho mày biết hắn đang làm cái gì?” Kiều cảm thấy hứng thú hỏi.

“Vệ sĩ tư nhân.”

Vừa nghe Tiểu Mễ nói như vậy, Khải cùng Kiều đều nở nụ cười,

Kiều đầu tiên khó dễ hỏi, “Hắn vì sao không nói cho mày hắn là cảnh sát trưởng, có ý nghĩa hơn, lại còn nói là vệ sĩ, ha ha ha……”

Tiểu Mễ nóng nảy, bắt lấy Kiều, “Thật sự mà! Là thật, em đã thấy thẻ nhân viên của anh ấy.”

Kiều ngăn tay Tiểu Mễ, “Thôi đi! Giấy chứng nhận một trăm đồng một tá, muốn cái gì có cái nấy, ngay cả chủ tịch tập đoàn cũng có, vệ sĩ tư nhân…… Vương tử như tao, khi nào cũng phải kêu hắn bảo vệ tao một tí, ha ha ha……”

Tiểu Mễ chu miệng lên, trừng mắt với Kiều, không hé răng.

“Mày tìm hắn làm gì? Cư nhiên còn lưu mày lại một đêm, ngươi…… Có hay không…” Kiều nghiêng người ngắm Tiểu Mễ hỏi.

Từ lúc biết Lôi Hạo, Tiểu Mễ có vài lần ở trước bạn bè nói qua Lôi Hạo anh tuấn thế nào. Tuy rằng Kiều và Khải đều không tin, nhưng do Tiểu Mễ si mê, nên bọn họ cũng chú ý.

“Nói, có hay không……? Cái kia kia nha?” Kiều đụng đụng tay Tiểu Mễ, vẻ mặt xấu xa.

Tiểu Mễ lắc đầu, “Anh ấy còn không thèm nhìn em.”

Khải một bên nghe vậy, liền kêu lên, “Chính mày không biết tốt xấu, đi nhìn gương xem, cái dạng như mày, nếu hắn thực sự tốt như mày nói, mới không thèm nhìn đến mày, mày nằm mơ đi!”

Tiểu Mễ cúi đầu.

Kiều nhẹ nhàng đụng Khải một chút, ý bảo hắn đừng đả kích Tiểu Mễ nữa, “Được rồi, Tiểu Mễ đang nằm mơ, cho nó mơ đi! Không bị chiếm tiện nghi là tốt rồi, nếu thật muốn làm thì nhớ mang đồ bảo hộ, còn có, nhớ phải lấy tiền.”

Lời của Kiều làm Khải nở nụ cười, đúng vậy, lấy cá tính Tiểu Mễ, nếu thật sự là bị người kia ăn, chỉ sợ là Tiểu Mễ lập tức dán vào, nhất định không lấy tiền.

“Theo tao, nó lấy cho người ta mới đúng.” Khải nói.

Kiều đột nhiên biến sắc, hỏi thẳng, “Tiểu Mễ, mày không phải là……Cho hắn cái gì chứ?”

“Không phải nói người ta không cần sao?” Khải có điểm không hiểu ý Kiều.

Kiểu ở ghế thẳng lưng vặn vẹo, sốt ruột hỏi, “Tiểu Mễ, nói! Ta thấy ngươi mở ngăn kéo, cũng không khóa lại, đem cái gì cho hắn rồi!”

Tiểu Mễ cúi đầu, “Em đem chi phiếu giao cho hắn.”

Khải vừa nghe, mở to hai mắt nhìn, bóp chặt tay như muốn đánh Tiểu Mễ, bị Kiều ngăn lại.

“Mày thật ngu ngốc quá đi! Đó là toàn bộ tài sản của mày! Vài năm nay mày kiếm được chút tiền như vậy, toàn bộ đều giao cho hắn sao? Mấy tờ chi phiếu kia đều đem cho hắn? Mày là heo à! Vì sao lại giao cho hắn? Hắn là ai, mày còn chưa biết gì về hắn! mày muốn chết hả! Vạn nhất bị tên sói kia nuốt mất, mày chờ mà nhảy xuống biển luôn đi!” Khải nhịn không được kêu to, thu hút nhiều ánh mắt.

Kiều nhanh đè Khải lại, che miệng hắn.

Khải bị Kiều che lại vẫn tiếp tục ô ô nói, trừng mắt với Tiểu Mễ.

Kéo tay Kiều ra, Khải nhìn chung quanh một chút, lại hạ giọng nói, “Mày không phải nói muốn dành tiền mua phòng ở sao? Tốt, hiện tại lại đưa cho thằng kia, mày đúng là có vấn đề! Cút, thật không biết mày nghĩ gì! Ngu chết đi được! Dễ dàng tin người lạ, chờ lúc người khóc lóc, tao không them an ủi gì mày đâu!”

Bị Khải chửi bới một phen, Tiểu Mễ miễn cưỡng biện lại, “Anh Hạo không phải người xấu, em tin anh ấy!”

Kiều ở một bên cười, “Anh Hạo …”

“Đúng vậy, em có xem quá chứng minh thư, thẻ nhân viên, cũng đã đi tới nhà anh ấy, anh ấy tốt lắm, thật sự! Anh ấy sẽ không để ý đến số tiền của em đâu.”

Khải oán hận hừ một tiếng, “Nói mày ngốc chính là ngốc mà, hiện tại cái gì cũng đều giả được, ngay cả ngực cùng mông còn có thể làm giả, giấy chứng nhận là gì? Hừ! Phòng ở? Thuê cũng có thể nha, mày thật sự là đầu heo mà.”

“Anh ấy nếu thật muốn gạt em, em…… sẽ biết……” Tiểu Mễ cúi đầu nói.

Kiều khẽ nhích vai Khải, ý bảo hắn đừng nói thêm gì nữa.

“Mày liền như vậy đã mê hắn?” Kiều hỏi.

Tiểu Mễ gật đầu.

Kiểu dựng một ngón tay, đi đến kết luận, “Không chừng hắn cùng chúng ta giống nhau, thật sự là…… Cao thủ.”

Tiểu Mễ túm lấy vai Khải, “Anh…… anh!Anh quá đáng rồi!”

Tiểu Mễ biết Khải nói như vậy là quan tâm mình, tất cả mọi người chỉ sợ mình bị lừa, trong mắt Kiều với Khải, chính mình giống như một đứa trẻ nhỏ, vô cùng khờ khạo, nhưng là Tiểu Mễ nguyện ý tin tưởng Lôi Hạo.

Kiều xua tay, “Quên đi, đưa cũng đã đưa rồi, không còn cách nào khác.”

“Anh ấy có viết biên laic ho em, còn đưa cho em số điện thoại……”

Khải hừ mạnh một tiếng, có ý xoay mặt đi không thèm nhìn Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ lại cúi đầu.

“Vì sao lại muốn giao cho hắn? Hắn nói muốn?” Kiều hỏi.

“Không có, là chính em tự bày ra. Hơn nữa lúc bị đánh, kỳ thật em không sợ bọn đó đánh em, mà lúc đó em chỉ sợ bọn đó lấy mất tiền của em, vốn đã không có bao nhiêu tiền, lại bị lấy mất……”

Khải xoay người lại, “Nói cái gì! Người quan trọng hay tiền quan trọng? Người bị thương nằm viện còn không nghĩ lại nghĩ đến tiền! May trong đầu suy nghĩ cái gì vậy?”

Kiều trấn an Khải, để hắn ngồi vào ghế xoay, đưa lưng về phía Tiểu Mễ.

“Cho nên muốn đưa cho hắn?”

“Vâng. Anh ấy ở đường Tĩnh Lộ, là khu trung cư cao tầng, phòng cũng rất lớn, bày biện cũng rất đẹp, cái gì cũng có. Nơi đó nhất định rất an toàn, cho nên em……”

Kiều vỗ vỗ tay Tiểu Mễ, “Quên đi, đưa cũng đã đưa rồi, cho dù mày đưa thằng đó, cũng là mày nguyện ý, chúng tao cũng không nói được gì, nhưng Tiểu Mễ, tao còn có một câu muốn khuyên mày, chúng ta làm việc này, da mặt phải dày, tâm cũng phải tàn nhẫn, bằng không không có đường lui. Mày muốn mua nhà, nghĩ có thể rời khỏi nơi này, không phải muốn như vậy là được, chọn khách hàng cũng không được.”

Biết bọn họ nói đều là thực, Tiểu Mễ gật đầu, “Em biết.”

“Mày có biết cái rắm!” Khải lại chửi một câu.

Kiều ở một bên cười duyên đứng lên, “Uy! Tiểu Mễ, người kia thực sự đẹp trai vậy sao? Làm mày mê hết biết.”

“Anh Hạo thật sự rất đẹp trai!”

“A, cư nhiên gọi hắn là anh Hạo, là tình lang mới đúng đó!”

Tiểu Mễ đỏ mặt, “Là thật, anh ấy rất đẹp trai, lại là vệ sĩ, thân thủ rất không tồi.”

“Dáng người được không?”

“Rất được.”

Kiều có ý đùa với Tiểu Mễ, vuốt hai má Tiểu Mễ, “Dáng người tốt? Mày đã thử qua? Còn nói không ngủ?”

Tiểu Mễ lắc đầu, “Thật sự không có! Anh ấy như vậy sẽ không coi trọng em…… Dáng đẹp, vừa nhìn là đã thấy, nếu các anh nhìn sẽ biết.”

Khải nhìn trần nhà hừ một tiếng.

Bị bọn họ phát hiện mình đem toàn bộ tiền ngân hàng giao cho Lôi Hạo, Tiểu Mễ cảm thấy có lỗi với họ, đây là chuyện mà bọn họ luôn nhắc nhở là tuyệt đối cẩn trọng.

Kiều cùng Khải đều có ý tốt, nơi này là làng chơi dơ bẩn không phân biệt tốt xấu, bọn họ là thật tâm đối xử với Tiểu Mễ.

Mơ ước của Tiểu Mễ trong mắt Kiều và Khải, luôn không thực tế như vậy, nhưng bọn họ quen biết lâu với Tiểu Mễ, sau cảm thấy có thể hiểu được giấc mộng kia. Tiểu Mễ thực hi vọng có thể có một gia đình, nhưng là có người không quan tâm xuất thân với năng lực của cậu, cho cậu một gia đình, chỉ sợ rất khó tìm, bọn họ sợ người đơn thuần lại cố chấp như Tiểu Mễ bị lừa.

Làng chơi có rất nhiều nam kĩ đều đã luyện tới trình” kim cương bất hoại thân”, trong tình cảm bọn họ không thật lòng, cho dù bị lừa mất thân mất tài, cũng có thể nhanh chóng đứng lên, Tiểu Mễ lại không giống như vậy, cậu là loại người một khi đã đưa đầu vào tình yêu, liền là thật lòng, toàn tâm toàn ý trả giá. Nếu Tiểu Mễ bị lừa, chỉ sợ kết cục sẽ là “tan xương nát thịt”. Cho nên Khải cùng Kiều đều coi chừng dùm cậu, sợ cậu bị lừa.

Tiểu Mễ đưa biên lai và số điện thoại cho Khải cất kĩ, lưu số điện thoại di động Lôi Hạo vào điện thoại. Cầm điện thoại, nhìn dãy số ấy, Tiểu Mễ cảm thấy trong lòng thực ngọt ngào.

Nghĩ đến bộ dáng Lôi Hạo, dáng đi, ánh mắt cúi đầu nhìn mình, lời nói ân cần, Tiểu Mễ liền cảm thấy tim đập mạnh.

Tư vị thầm mến ấy…… Dãy số điện thoại này thực giống một cây kẹo, mà Tiểu Mễ giống như một đứa nhỏ, mỗi một hồi, liền nhịn không được muốn liếm một chút, ngọt thật ngọt, nhưng chỉ có thể liếm mà thôi, không thể ăn, cũng luyến tiếc ăn.

Nhìn Tiểu Mễ cầm di động ngẩn người, Kiều chỉ biết lắc đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio