Edit by Mặc Hàm
Chu Lạp không biết mình nên có biểu tình gì, bị một dứa nhóc nhỏ tuỏi hơn tỏ tình với mình, trái tim đập thình thịch.
Liên Tranh kiên trì làm cho anh có chút sợ hãi, truy hỏi không ngớt, “Anh…em thích anh… Không muốn ai khác… Không được sao?”
“Không phải…” Chu Lạp quay đầu đi, Liên Tranh thích ai anh cũng không can thiệp được, cho dù đối tượng thích là mình, anh cũng không có cách thay đổi hắn.
“Anh có ghét em không?” Đừng đuổi em đi…” Trời sinh Liên Tranh có bộ mặt vô hại hiền lành, mang theo vài phần đáng thương, có tính lừa gạt rất mạnh.
Vừa lúc đối với tật xấu mềm lòng của Chu Lạp, không nỡ nổi giận với hắn, không nỡ tranh cao thấp với hắn.
“Không…” Chu Lạp muốn chạy trốn, anh không đáp lại Liên Tranh, đầu óc thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi nơi bức bách này.
“Vậy anh…” Liên Tranh cố chấp gạt cằm Chu Lạp qua, ép anh và mình nhìn nhau, “Có thể hay…thích em một chút không…”
Chu Lạp chưa bao giờ nghe qua lời thổ lộ lộ liễu như vậy, đầu óc nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ.
Liên Tranh không chịu buông tha, dán Chu Lạp gần hơn một chút, quạt điện thổi ra gió nóng, trên lưng Chu Lạp đều bị ướt đẫm.
“Có được hay không…” Khóe mắt Liên Tranh rủ xuống, giống như một cún con làm sai, đang cố gắng lấy lòng chủ nhân.
Đối mặt với Liên Tranh như vậy, mình căn bản không từ chối được, ánh mắt Chu Lạp bối rối quét loạn một trận, “Tôi… Không… Không biết…”
“Vậy đừng đuổi em đi được không?” Liên Tranh đổi phương thức hỏi anh.
Chu Lạp máy móc gật đầu.
“Em muốn hôn anh, được không? Anh.
”
Chu Lạp không trả lời hắn, cả người ở trong trạng thái sẵn có, không trả lời, Liên Tranh coi anh là chấp nhận.
Đem người áp sát sô pha, Liên Tranh nắm lấy cằm Chu Lạp, hơi cúi đầu hôn lên.
Ở người lạnh lẽo, môi đều mềm nhũn, huống chi là người ôn nhu như Chu Lạp.
Không biết từ chối, cũng sẽ không nghênh đón, khẽ mở môi tùy ý Liên Tranh ra vào.
Chu Lạp chưa từng yêu đương, ngay cả nắm tay nữ sinh cũng chưa từng, giờ phút này lại bị một cậu bé mấy tuổi, hôn mơ mơ màng màng, sống lưng tê dại.
Hai tay vòng lên vai Liên Tranh, cằm hơi nâng lên, cả người mềm nhũn trên sô pha, giống như là đắm chìm trong phần tình cảm kinh hãi thế tục này
Dần dần, Chu Lạp ngầm đồng ý tất cả hành vi của Liên Tranh, vô luận là hôn nhau trong lúc bất chợt, hay là nửa đêm vuốt ve lẫn nhau trong chăn.
Băng trên đùi đã được tháo ra, hôm nay lại tháo thạch cao, Liên Tranh đã có thể độc lập đi vệ sinh tắm rửa.
Học sinh cũng lục tục đi học, thời tiết cũng không nóng nữa, nhưng Liên Tranh cũng không chịu thả Chu Lạp về phòng ngủ của mình.
Lúc Liên Tranh một tay, Chu Lạp không thể thoát khỏi hắn, chứ đừng nói là hiện tại hắn sắp khỏi hẳn.
Lãnh đạo công trường tới một lần, đưa một ít thuốc bổ và bồi thường, bàn bạc cùng Chu Lạp, một nửa tiền để Liên Tranh gửi về nhà, nửa còn lại giữ lại dùng.
Mắt thấy hành động của Liên Tranh tự nhiên, chỉ là tạm thời không thể làm công việc nặng nhọc, Chu Lạp bàn với hắn, “Ngày mai cậu ở nhà được không? Buổi tối tôi đi mở quầy.
”
“Em đi theo anh.
” Giúp Chu Lạp phơi quần áo xong, thời gian cũng gần mười giờ.
“Cậu đi làm gì, tay còn chưa khỏi hẳn.
”
Liên Tranh rất cố chấp, “Giúp anh đóng hộp, không muốn ở nhà một mình.
”
Không mở điều hòa, nhưng hai người vẫn ngủ chung giường.
Vừa mới nằm xuống, Liên Tranh liền dính lên, hiện tại chân cũng tốt lắm, ôm Chu Lạp thuận tiện hơn.
Bị người ta kẹp ở , Chu Lạp không chiu, giật giật, “Đừng náo loạn… Ngày mai đi chợ sớm…”
“Anh…” lại nữa rồi, hiện giờ Chu Lạp vừa nghe Liên Tranh gọi anh, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu giống như bị điện giật một chút, tê dại mềm nhũn.
Liên Tranh không cho anh trốn, lật người lại, mặt dán mặt mài mài anh, “Anh…”
Dưới hông cọ cọ đùi Chu Lạp, Chu Lạp theo bản năng túm lấy góc áo Liên Tranh.
Số lần hai người ôm hôn ôm nhau càng nhiều, Liên Tranh lại càng tò mò, không chỉ là môi, hai má.
Hắn sẽ được một tấc tiến một thước liếm đến cổ, gặm xương quai xanh của Chu Lạp, gần đây lại mê luyến ngực Chu Lạp.
Ngực đàn ông đều giống nhau, bằng phẳng lại không có gì đặc sắc, nhưng Chu Lạp nơi này làm cho Liên Tranh không dời được mắt.
Ngón tay mò mẫm vào trong quần áo Chu Lạp, xúc cảm lạnh lẽo làm cho thanh âm của Chu Lạp đều thay đổi, “Liên Tranh… Đừng làm ầm ĩ…”
Ngoài miệng từ chối nói không cần, thân thể lại không có kháng cự hắn, đây là để Liên Tranh tùy ý làm bậy.
Bỗng nhiên, chui vào trong chăn, vén quần áo Chu Lạp lên, liên tục nhằm vào ngực hắn, đã đứng thẳng lên.
…
Bị Liên Tranh ôm, vừa hôn môi, vừa nghe hắn gọi anh.
Chu Lạp có chút ảo não, hiện tại quan hệ giữa anh và Liên Tranh là gì, không rõ ràng, ở trên giường làm những chuyện khó có thể mở miệng.
.