Edit by Mặc Hàm
Chu Lạp cuối cùng không còn ý thức, chỉ cảm giác được phía sau thẳng thành một đường, không biết Liên Tranh ôm anh làm bao lâu, lúc tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.
Nhìn Liên Tranh còn đang ngủ bên cạnh anh, Chu Lạp có chút mờ mịt, đẩy ngực hắn, Liên Tranh ngẩng đầu nhìn anh.
“Em không đi làm à?” Kêu cả đêm, giọng nói khàn khàn kì lạ.
“Tết dương lịch được nghỉ rồi.
” Liên Tranh giật giật, cọ từ ngực đến trên mặt Chu Lạp.
Mình là tiểu thương, không có cảm giác nhiều với ngày nghỉ lễ, Chu Lạp gật đầu.
Không xấu hổ như mong đợi, Liên Tranh cọ cọ Chu Lạp làm nũng, Chu Lạp không hiểu sao cảm thấy mềm lòng.
“Có thoải mái không? Anh.
” Chó con rất quan tâm đến cảm xúc của Chu Lạp.
Khó chịu nhưng vẫn thoải mái, Chu Lạp nói không nên lời, làm thì cũng không có gánh nặng tâm lý gì, không cảm thấy bị Liên Tranh đè dưới thân liền xấu hổ, nhưng nếu không muốn nói, anh cũng không mở miệng được.
Nhỏ hơn mình vài tuổi đúng là không biết xấu hổ gì, Liên Tranh nhìn thành thật thận trọng, nhưng bản chất vẫn là ấu trĩ cố chấp, đuổi theo hỏi Chu Lạp không dứt.
“Không thoải mái sao? Anh … Anh nói với em thì em sẽ thay đổi.
” Chỉ nói còn chưa đủ, còn sờ loạn với Chu Lạp một hồi.
Bị sờ đến quanh người nóng lên, Chu Lạp vội vàng đè tay hắn lại, trấn an, “Không nói không thoải mái…”
“Vậy thì thoải mái, anh thích không?”
Vừa nghe câu hỏi rõ ràng như vậy, Chu Lạp mất tự nhiên vặn vẹo thân thể, đối diện với đôi mắt sáng ngời, ngay cả lời phủ nhận cũng nói không nên lời, “Ừm.
”
Liên Tranh rất vui vẻ, trên tay siết chặt, hôn Chu Lạp nói, “Em nấu cháo cho anh.
”
Chu Lạp giãy dụa muốn ngăn cản hắn, “Anh làm cho.
”
Ấn Chu Lạp trở lại trên giường, Liên Tranh mặc quần áo, “Lần này sẽ không khét.
”
Chu Lạp nằm trên giường, bỏ qua những vấn đề khiến anh mâu thuẫn, bộ dáng hiện tại, cũng không tệ lắm.
Không đợi Chu Lạp xoắn xuýt, tiếng điện thoại vang lên, anh nhìn id người gọi, là Lý Vi.
“Chị.
”
“Ở nhà à?”
“Ừm, lần trước xem ảnh chụp, Mộc Mộc lớn hơn nhiều rồi.
”
Lý Vi cười nói, “Hôm nay dẫn nó đến thăm em”
Chu Lạp cả kinh, “Giờ à… Bây giờ? Ở đâu? ”
Lý Vi giật mình phản ứng của Chu Lạp, “Vẫn còn ở nhà, đến trễ một chút, sao cậu lại như vậy? Ờ…”
“Không…” Chu Lạp xấu hổ sờ sờ mũi, “Lại đây ăn cơm đi.
”
“Ừm, vừa lúc có việc cần nói với cậu.
”
Cúp điện thoại, Chu Lạp lau mặt, trong đầu cũng thanh tỉnh không ít.
Liên Tranh đang nấu cháo nhìn Chu Lạp ăn mặc chỉnh tề, cau mày, “Sao lại ra đây?”
“Đi ra ngoài mua đồ ăn, lát có khách đến, em đi không?”
Tắt bếp gas, Liên Tranh cũng không quay lại mặc quần áo, “Đi, em đạp xe chở anh.
”
Trên đường trở về, Liên Tranh mới biết là chị họ của Chu Lạp đến còn mang theo cháu gái mới đầy tháng.
Ở chỗ Chu Lạp cũng gần nửa năm, đây là lần đầu tiên có người thân đến nhà anh, hồi tưởng lại, Chu Lạp tựa hồ rất ít khi nhắc tới người thân bạn bè, ngay cả cha mẹ cũng không thấy anh gọi điện hỏi thăm.
Về đến nhà giúp Chu Lạp nấu ăn, nấu thức ăn xong không bao lâu, có tiếng gõ cửa.
“Em đi mở cửa.
” Chu Lạp canh nồi không đi được, Liên Tranh buông đồ đạc trong tay xuống, trực tiếp đi mở cửa.
Lúc Lý Vi nhìn thấy Liên Tranh sửng sốt, “Chu Lạp…”
“Chị, vào đi!” Nghe được thanh âm của Chu Lạp, Lý Vi mới khẽ gật đầu.
Lại thấy cậu nhóc cao lớn mang đồ cô mang tới vào nhà, nhẹ nhàng quen thuộc tìm dép lê cho cô.
“Xin chào.
” Khi Liên Tranh đối mặt với người ngoài, tính cách vẫn tương đối nội liễm.
Lý Vi gật đầu, “Xin chào.
”
Chu Lạp từ phòng bếp ló đầu ra, “Chị, chị ngồi chơi chút, sắp có cơm rồi”
Còn muốn hỏi chuyện của cậu bé này, Lý Vi nuốt lời vào bụng, chậm rãi đi về phía phòng khách, ánh mắt nhịn không được đánh giá cậu bé đi vào phòng bếp.
Nhà Chu Lạp sao lại có người ngoài.
Khoảng cách đến phòng khách không xa, Lý Vi cố ý thả chậm lại tốc độ, nghe được cậu bé cúi người nói chuyện với Chu Lạp, “Anh làm được, em ra phòng khách đi.
”
Lý Vi liếc mắt một cái, cậu bé đang vòng qua eo Chu Lạp đi cướp xẻng cơm, mơ hồ cảm thấy có chút quái dị, lại không nghĩ ra là lạ chỗ nào.
“Vậy được rồi, múc xong bưng ra.
” Chu Lạp thế nhưng không khách khí với hắn.
Lý Vi vội vàng thu lại ánh mắt, thong dong ngồi xuống sô pha.
“Chị.
” Chu Lạp cười từ phòng bếp đi ra, “Mộc Mộc.
”
Nhìn đứa nhỏ trong lòng Lý Vi, Chu Lạp nhịn không được muốn ôm nó, “Có phải ngủ không?”
“Không ngủ, không chịu mở mắt, em ôm đi.
” Lý Vi đưa đứa bé vào lòng Chu Lạp.
“Để chú nhìn cái nào”
“Thằng nhóc này là ai?” Vẻn vẹn chỉ đánh giá phòng một chút, Lý Vi đã phát giác, Chu Lạp không ở một mình.
“Người… Người thuê nhà…” Chu Lạp dừng một chút, nhìn cháu gái nhỏ không ngẩng đầu, lại nói, “Cho cậu ấy thuê phòng, vừa lúc có phòng trống.
”
Tâm tư phụ nữ vừa mẫn cảm lại linh động, mơ hồ cảm thấy Chu Lạp có điều giấu diếm, nhưng Lý Vi không tiện gặng hỏi, đang muốn mở miệng nói chuyện, thấy cậu nhóc đi ra từ phòng bếp.
“Ăn cơm thôi.
” Liên Tranh vội vàng bưng bát đũa.
Lý Vi đứng dậy nói, “Để tôi giúp cậu.
”
“Không cần.
” Liên Tranh cự tuyệt nói.
Không nghĩ tới ngay cả Chu Lạp cũng mở miệng, “Không có việc gì, chị, chị ngồi, em đi.
”
Bầu không khí trong bữa ăn coi như hòa hợp, hoặc là nói, không thích hợp tránh né.
“Đây là chị họ của anh, Lý Vi, đây này là Liên Tranh, tạm thời ở chỗ em.
”
Liên Tranh nghe hai chữ tạm thời liền nhướng mày, biết Chu Lạp khó nói, ở cùng một chỗ với một người đàn ông, cũng không thể giải thích với người trong nhà, nhưng trong lòng hắn vẫn hoảng hốt.
Sau bữa ăn, Liên Tranh cũng tranh thủ rửa chén, dành thời gian cho Chu Lạp cùng chị họ nói chuyện phiếm.
Mộc Mộc vừa ngủ, Lý Vi đặt cô bé ở phòng Chu Lạp, lúc đi ra lại liếc sang phòng ngủ khác.
“Lắp điều hòa à?.
”
“A… A…” Chu Lạp sợ chị mình nhìn ra manh mối gì, hối hận không đóng cửa phòng ngủ lại.
Thấy bộ dáng che giấu này của Chu Lạp, Lý Vi cũng không hỏi tới, cô tới vì chuyện khác.
“Ba mẹ em tìm chị.
” Lý Vi quan sát phản ứng của Chu Lạp.
Nét buồn bã thoáng qua trên mặt Chu Lạp, rất nhanh lại nở một nụ cười khó coi, “Phải không?”
“Nghe nói anh của em nằm viện, cho nên tìm em khắp nơi, chị không nói với bọn họ chỗ của em.
”
Lý Vi vỗ vỗ mu bàn tay anh, “Chu Lạp, mặc kệ bọn họ muốn làm gì, em không thể mềm lòng.
”
Biết tính cách Chu Lạp mềm mại, đối với người ngoài anh đều có lòng trắc ẩn, chứ đừng nói là cha mẹ của mình.
“Bây giờ rất tốt, vì mình mà sống, chờ qua một thời gian nữa, chị giới thiệu đối tượng cho em.
”
Nói xong, Lý Vi nghiêng đầu, vừa lúc nhìn dấu ấn dưới vành tai Chu Lạp, màu sắc ửng đỏ, còn mang theo dấu răng nhạt.
“Được…” Chu Lạp cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc, đã lâu không nghe được tin tức của cha mẹ, anh cho rằng mình có thể thong dong đối mặt, nhưng trong lòng trống rỗng.
Liên Tranh thu dọn phòng bếp xong, đứng một hồi mới đi ra ngoài, “Anh, đã thu dọn sạch sẽ.
”
Lý Vi nhịn không được đánh giá Liên Tranh một cái, bộ dáng quen thuộc, giống như thường xuyên giúp Chu Lạp làm việc, người thuê nhà như vậy, có phải quá siêng năng hay không.
Lý Vi ở lại không lâu, dặn dò xong, liền ôm Mộc Mộc rời đi.
Chịu không nổi bộ dáng thất hồn lạc phách này của Chu Lạp, Liên Tranh hỏi, “Anh, anh làm sao vậy?”.