"Chuyện hôm qua thật sự mình rất biết ơn cậu".Châu Ái Linh nhìn cô nói,khiến cho Hoàng Thái Trân phải dính líu tới chuyện này cô thật sự cảm thấy rất có lỗi.
"Cô không cần phải cám ơn tôi".Hoàng Thái Trân lạnh lùng nói.
"Nhưng...".Chuyện này ít nhiều gì cũng phải liên quan tới cô chứ ?Đầu đuôi đều là do cô mà ra mà.
"Chuyện này không liên quan gì tới cô cả ".Hoàng Thái Trân lạnh nhạt nói,từ đầu đã chẳng dính gì tới cô gái trước mắt này rồi.
"Dù sao thì..."Cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này chứ ?Làm sao cô có thể phủi bỏ được ?
"Được rồi,cô đi đi đừng nói gì nữa".Hoàng Thái Trân thật sự không muốn nghe cô gái này lại tiếp tục ở đây lảm nhảm.
Châu Ái Linh áy này nhìn cô,ảo não nghĩ.Có lẽ cô sẽ không bao giờ làm bạn được với cô gái lạnh nhạt trước mắt này rồi.
"Nè mọi người biết chuyện gì chưa ?".Một cô gái vội vàng chạy vào lớp phao tin.
"Chuyện gì xảy ra cơ?".Bộ có gì đặc sắc à?
"Diệp Lam Nghi nghỉ học rồi".
Mọi người trong lớp học đều lần lượt há hốc mồm không thể tin được.Họ nghe lầm sao ?
"Tại sao lại như vậy ?".
"Nghe nói là do công ty phá sản".
"Gì?Công ty họ làm ăn rất lớn !"Có lầm không sao tự nhiên lại thế.
"Làm sao mình biết được có lẽ là do đã đắc tội với cao nhân phương nào rồi".
Bàn luận đến đây mọi người không hẹn mà củng nhìn về phía cô gái xinh đẹp ngồi ở góc bàn đằng kia .Chuyện này nhất định có liên quan tới cô gái đó !
Cảm nhận được cái nhìn châm chú của người khác ,Hoàng Thái Trân khẽ cau mày bỏ quyển tập trên ta xuống bàn,lạnh lùng nhìn đám người nọ hỏi:"Nhìn cái gì?"
Lập tức đám người nào đó lần nữa không hẹn mà cùng hoảng sợ thu lại ánh mắt.Cô gái này thật sự không đơn giản ,họ phải tránh xa ra mới được !
....Phân cách.....
"Hoàng Thái Trân".Một giọng nói thâm thúy khẽ vang lên phía sau lưng của cô.Hoàng Trân quay người về nơi phát ra giọng nói.
"Anh gọi tôi?".Cô khó hiểu nhìn người đàn ông điển trai trước mắt hỏi.Hai người họ quen nhau sao?
"Ừ ,tôi đang gọi cô".Người nào đó nhàn nhạt trả lời.
"Chúng ta biết nhau sao ?".Cô có chút mờ mịt hỏi,sao cô lại không có ấn tượng gì hết vậy ?
"Không quen,nhưng tôi biết cô".Người nào đó thông thả nói.
Hả ?Không quen nhưng hắn biết cô ?Là ý gì ?
"Anh gọi tôi làm gì?".
"Tôi có việc muốn tìm cô".Tưởng hắn ăn nó rảnh rỗi không có việc gì làm à?
"Anh có việc gì mà muốn tìm tôi?".Cô thật sự không hiểu hai người họ không quen nhau thì có việc gì chứ?
"Ở đây nói chuyện không tiện ,chúng ta qua quán cà phê bên kia đường nói chuyện đi".Hắn nhàn nhạt đưa ra đề nghị.
Hoàng Thái Trân nghi ngờ đề phòng nhìn hắn,hồi lâu cô vẫn gật đầu đồng ý theo hắn qua bên kia đường.Cô thật sự muốn biết người đàn ông này sẽ giở trò gì!
....Phân cách.......
Hoàng Thái Trân ngồi trước mặt người nào đó chậm rãi quan sát hắn,hắn thoạt nhìn trong rất nho nhã lịch sự,còn nghiêm túc không giống kẻ xấu.
"Có gì anh nói lẹ đi".Cô không có nhiều thời gian.
"Trước tiên tôi xin tự giới thiệu tôi họ Huỳnh tên là Thiên Huy,cảnh sát hình sự".Hắn nho nhã nói vói Hoàng Thái Trân lý lịch của mình,phòng ngừa cô nghi ngờ.
"Anh tới đây để làm quen à?".Hoàng Thái Trân nhìn hắn chế giễu hỏi.Ai cần hắn giới thiệu về bản thân chứ.
Huỳnh Thiên Huy thở dài,vô lực lắc đầu nhìn cô sau đó đi vào chủ đề chính :"Cô còn nhớ vụ tai nạn mười ba năm về trước chứ ?"
Tai nạn mười ba năm về trước ? Ý hắn có phải là.....tai nạn đã cướp đi mạng sống cả nhà cô ?
"Ý anh là..."
"Tai nạn của ba mẹ cô mười năm về trước".Hắn lạnh lùng nói.
"Sao tự nhiên anh lại hỏi điều đó?".Cũng đã qua rồi ,tai nạn là do không mai thôi.
"Cô không có ý định điều tra lại?".
"Tại sao phải làm vậy?"Hoàng Thái Trân mờ mịt hỏi.
"Cô không nhớ chuyện gì sao?".Hắn khó tin nhìn cô hỏi,nếu nhớ cô sẽ không nói ra những lời này.
Hoàng Thái Trân vô lực lắc đầu,mất mát nói:"Chuyện mười ba năm trước tôi...tôi cái gì cũng không nhớ !".
Huỳnh Thiên Huy mắt mở to nhìn cô,hắn hơi bất ngờ,nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Ba mẹ cô ngày trước là bị người khác gày bẫy nên mới qua đời".
"Anh nói cái gì ?".Hoàng Thái Trân không thể tin được nhìn hắn,cô nhất định nghe lầm.Nếu không...tại sao ?Tại sao cô lại không biết gì hết?
"Chú cô không nói gì với cô sao ?".Tại sao một người trong cuộc lại không biết gì về sự việc hết vậy ?
Người nào đó vô lựa lắc đầu một cái.
Hắn thở dài ,tiếp tục nói cho cô tất cả sự thật:"Ba mẹ cô là bị người khác tính kế,chuyện này mười ba năm trước ai cũng biết,chẳng qua không tìm được thủ phạm nên mới cho qua".
"...."Người nào đó trầm mặt ,cô thật sự không biết nói gì trong giờ phút này nữa.
"Tôi muốn cô giúp cho tôi một chuyện".Hắn lạnh nhạt đưa ra yêu cầu.
"Chuyện gì ?".Chỉ cần tìm được thủ phạm đừng nói là một chuyện...
"Giúp tôi điều tra một số người".Hắn nâng cốc trà lên môi nhấp nháp,ththu thản nói.
"Ai ?"
"Ngạo gia ".Người nào đó lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Tại sao lại là họ?"
"Ngạo Lâm Phong nói cô la em gái hắn có phải không?".Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt không thay đổi hỏi.
"..."
"Hắn không phải anh cô ".Hắn lạnh lùng nói.
"Nhưng chú tôi..."Cô có hơi ấp úng...chú đã nói hắn...
"Hắn họ Ngạo cô họ Hoàng hai người chẳng có chung một giọt máu nào cả".Huỳnh Thiên Huy đã sớm biết được phản ứng của cô nên hắn chỉ nhàn nhạt nói.
"Chuyện này có liên quan gì?"Hắn nói nảy giờ cũng không liên quan tới tai nạn của nhà cô.
"Trước kia ba của Ngạo Lâm Phong cùng ba cô Hoàng Minh Triết là đối thủ trên thương trường"Người nào đó thông thả nói.
"...."
"Trước khi ba cô mất họ có tranh dành nhau một họp đồng".Nói xong câu này ắn quay sang nhìn thấy cô sắc mặt đã tái nhợt.Trong lòng có chút dao động nhỏ,cô gái ngốc này không ngờ lại bị cả nhà lừa gạt.
"Đủ".Hoàng Thái Trân cơ hồ nghe thấy tiếng lòng mình tan nát,cô không muốn nghe nữa...
Nhưng người đán ông lịch lãm trước mắt này vốn không hế có ý định dừng lại hắn vẫ tiếp tục đánh đỗ niềm tin của cô:"Cô không cảm thấy là khi Ngạo Lâm Phong lại nhận là anh trai của cô hay sao ?"Lại còn đối xử tốt với cô như vậy nữa.
"Được rồi anh đừng nói nữa".Hoàng Thái Trân lạnh mặt ,tay cô đã nắm chặt thành quả đấm.Chuyện này,thật sự là như thế nào ?