anh_trai:
: Vũ Minh...bố mẹ có chuyện muốn nói với con!
Mai Hương đây, Mai Hương đang lo lắng phát điên lên đây.
Ông anh trai đáng kính của tôi vừa bị chính tôi...hạ độc.
Hu hu huh u...khốn nạn thật, tôi nào đâu biết lão bị dị ứng với hạt tiêu chứ!
Cảm giác gì thế này không biết, tội lỗi, tội lỗi lắm!
-"Em gọi điện cho mẹ nhé, anh có đúng là chỉ bị dị ứng thôi không đấy, sao trông anh tệ hại thế!"
Lâm Vũ Minh mà tôi quen, đâu có như thế này, trông lão như sắp chết tới nơi, ăn có tý ớt tiêu mà đã ra nông nỗi này sao. Tôi tính rút điện thoại gọi cho mẹ lão đã túm lấy tay, ngăn cản:
-"Nấm đừng gọi, anh không sao, ổn rồi!"
Lão nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, thế mà vẫn dám kêu ổn.
Lão càng nói vậy, tôi càng lo.
Mà...
Tôi lo á, tôi đang lo cho lão sao, ơ, từ bao giờ tôi lại nảy sinh cái loại cảm giác lo lắng này nhỉ, chắc là vì đạo đức con người thôi. Tôi nhân hậu mà!
-"Uống thuốc nhé!"
-"Không, anh không uống!"
-"Ăn chút bánh nhé, anh chưa ăn gì mà!"
-"Không, anh không muốn ăn!"
-"Hay uống sữa!"
-"Không...anh không muốn uống!"
Sự bình tĩnh của tôi chuẩn bị đi đến giới hạn, lão là trẻ con à, mẹ kiếp, tôi chỉ là trót dại cho lão ăn ớt tiêu thôi mà, có cần phải hành hạ tôi thế này không?
-"Lâm Vũ Minh, anh ngứa đòn à, nói mau, bây giờ anh muốn cái gì?"
Lão cười cười:
-"Nấm...xoa đầu cho anh nhé!"
Lại xoa đầu, tôi là vì cảm giác tội lỗi thôi nhé, anh trai thân mến, tôi chuyển sang làm osin cho anh từ bao giờ?
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cho lão, mà mãi lão vẫn không ngủ được.
Cuối cùng thì...
Sáng ra, tôi lại thấy chính mình ngủ say sưa trên giường lão, còn lão thì mất dạng ở đâu rồi.
Hay đêm qua lão lại bị ngộ độc tiếp, lại chạy bất tỉnh trong nhà vệ sinh, nghĩ vậy tôi lao vào xem, thì quả nhiên là.... Trí tưởng tượng của tôi phong phú!
Ông anh trai đáng kính của tôi ở đâu rồi?
-"Nấm...xuống ăn sáng đi học!"
Haha, đấy, lão đã bình phục rồi!!! Con trâu nhà tôi mà, không thể nào ốm quá lâu được, tôi chạy cong đít xuống nhà, trông cái mặt lão hồng hào, cảm giác tội lỗi nhanh chóng qua đi!
Bình phục rồi có nghĩa là gì, có nghĩa là chúng tôi bình đẳng!
Tôi nhìn lại bài kiểm tra điểm của lão, trong lòng cười thầm, lần này, mẹ sẽ hết đường bênh vực lão, hahaha, Mai HƯơng ác độc đã quay trở lại!!
Nhưng mà số lão cũng nhọ, tôi chưa kịp méc mẹ cái vụ điểm kém, mẹ đã gọi lão xuống nhà:
-"Vũ Minh, xuống nhà cho mẹ!"
Nghe giọng điệu, có vẻ mẹ đang hơi bị bực mình đấy, hí hí, tôi lò dò đi theo xem kịch hay.
-"Mẹ nhờ con gửi bưu phẩm cho gì Hạnh, con còn chưa gửi sao, gì vừa gọi điện trách mẹ đây này!"
Lão bối rối, phải rồi, hình tượng con ngoan bị sụp đổ không bối rối mới lạ.
-"Con xin lỗi, con quên mất, bây giờ con sẽ đi gửi ngay!"
Mẹ có vẻ không vui, cầm hộp bưu phẩm, nói lại:
-"Con ở nhà học bài, mẹ sẽ tự đi!"
Mẹ đi ra khỏi nhà, tôi đã đứng cười ngắt ngẻo ở chân cầu thang:
-"anh trai, sao anh lại đãng trí như vậy chứ, lần này thì hỏng, hỏng hết cả hình tượng rồi!"
Lão chẳng nói gì, nhưng mặt lão trông thảm thương đến tội nghiệp!
-"Vũ Minh, anh điên à, đang đèn đỏ đó, anh có bị điên không mà dám vượt!"
Tôi phát hoảng khi ông anh trai tính vượt đèn đỏ, anh trai kính mến làm ơn hãy nhớ cho rõ, em đang ngồi sau xe của anh đấy, anh đang chở tương lai của Tổ quốc đấy, cẩn thận đi!
Lão thắng xe giữa đường, thế rồi bị người ta chửi cho trận lút mặt, lút mày, hại tôi ngồi sau cũng phải xấu hổ, úp mặt vào lưng lão, mong sao đừng ai thấy.
-"Vũ Minh, anh dạo này sao vậy, đầu óc cứ không tập trung là thế nào?"
Anh trai đáng kính của tôi dạo gần đây cứ bị sao sao ấy, đầu óc lúc nào cũng trên mây trên mưa, kể từ hôm gặp người lạ đó tới giờ, có lần mẹ kêu lão đi mua muối thế nào mà lão xách về một túi đường, rồi có lần bố nhờ lão cất chùm chìa khóa xe, lão bỏ luôn trong tủ lạnh, tới lúc bố bảo đưa chìa khóa thì không tìm thấy, hại cả nhà phải đi tìm cho hoa hết cả mắt lên. Thay vì tìm cách chọc lão như mọi khi, tôi lại bắt đầu thấy lo lắng cho lão nhiều hơn. Đỉnh điểm là hôm nay, chị Như tìm tới lớp tôi và hỏi:
-Ở nhà em xảy ra chuyện gì sao, tại sao anh trai em dạo này lên lớp luôn ngủ gà ngủ gật và kém tập trung vậy, thầy cô đang phản ánh nhiều lắm rồi, có chuyện gì, thì báo cho chị biết với nhé, chị giúp được gì, chị sẽ giúp!
Tôi còn đang tò mò xem rốt cuộc có chuyên gì với lão thì đã thấy về tới nhà. Trước cửa nhà là chiếc xe ô tô Lexus đen bóng hôm nọ, tôi thấy lão khẽ rùng mình một cái. Đột nhiên lão quay xe:
-"Nấm, đi với anh!"
-"Đi đâu!"
-"Đi trốn!"
Lão vừa kịp cất lời, thì mẹ tôi đã chạy ra, túm lấy tay lão, trông mặt mẹ buồn buồn và nghiêm trọng lắm:
-"Vũ Minh, vào nhà đi, bố mẹ có chuyện muốn nói với con!"
Còn....
p/s: vừa đi học về và vừa edit lại truyện cho các nàng, ta có tâm lắm, nhưng mà máy tính hỏng rồi, khổ thân ta lắm các baby ơi.
bgj%