anh_trai:
: Lâm Vũ Minh với vạn câu hỏi vì sao của Nấm!
Tôi là Mai Hương. Tôi có ông anh trai đang bị ốm, nhưng mà sẽ không sao đâu, trong lúc chờ đợi lão. Kể cho mấy bạn nghe hồi bé của tôi với ông anh trai.
Hồi , tuôi, tôi vẫn bám anh trai tôi như sam, lão đi đâu, tôi đi theo đó, lão nói gì, tôi liền tin đó là sự thật. Chắc bởi vì ông anh trai của tôi tỏ ra là một người đáng tin cậy từ hồi nhỏ.
-"Anh ơi, tại sao chim sẻ bay được mà chim cánh cụt không bay được?"
-"Thì chim cánh cụt nó bị...cụt mà, làm sao mà bay được nữa!"
-"Anh ngốc lắm, cánh của nó dài hơn chim sẻ đó! Thế tại sao nó vẫn bị gọi là...cụt nhỉ, đáng lẽ phải là chim sẻ cụt chứ?"
Lão cười nhíu mày:
-"Ngày xưa, con chim cánh cụt có cánh dài lắm, nhưng rồi, chúng nó di cư hết về nam cực, vì bay xa quá, nên lúc tới nơi, nó đã bị...cụt cánh đi rồi, không bay nổi nữa, nên từ đó chim cánh cụt không biết bay, nó chuyển qua đi bộ và... trượt băng Nấm ạ!"
Tôi nghe lão giải thích, trong lòng vui sướng lắm, thì ra lão đi học, học được nhiều điều bổ ích như vậy ở trường.
-"Anh ơi, tại sao chim sẻ mẹ ăn hạt mà lại mớm cho chim con bằng sâu hả anh?"
Lão đang chơi bi, vẫn kiên nhẫn đứng dậy giải thích:
-"Thì nó cũng giống Nấm thôi, hồi bé mẹ cho Nấm bú sữa, lớn lên Nấm ăn cháo, bây giờ thì Nấm ăn cơm, đúng không nào?"
-"Thế thì tại sao, chim non không ăn sữa mẹ, mà lại ăn sâu hả anh, ăn như vậy, có đau bụng không?"
-"Không đau đâu Nấm, mỗi con vật có một loại thức ăn khác nhau mà, chim mẹ đâu có ti mà cho chim con bú!"
Lão còn đang giải thích, tôi vẫn còn đang thắc mắc nữa, định hỏi tiếp thì thằng Gia Bảo mũi hếch nó nổi khùng:
-"Vũ Minh, mày vác con em gái nhà mày về đi, hỏi gì mà hỏi nhiều như vậy, mày cũng vậy, không chơi nữa thì về với nó luôn đi, hai đứa chúng mày về nhà đóng cửa lại mà dạy nhau!"
Híc, thế là hôm đó, anh trai tôi bỏ chơi thật, lão cõng tôi về, tôi ngồi trên lưng lão cảm giác tội lỗi lắm:
-"Anh ơi, anh ghét em không?"
-"Nấm hỏi gì ngốc vậy?"
-"Vì em mà anh bị chúng nó ghét lây rồi!"
-"Haha, anh ở với Nấm chứ có ở với chúng nó đâu, chúng nó ghét, thì mặc chúng nó!"
Tôi ôm cổ lão, sung sướng cười tít mắt, vẫn kiên trì hỏi tiếp:
-"Nấm yêu anh quá....Vậy.... anh ơi.....tại sao con bê con nó lại bú sữa bò mẹ mà không ăn sâu như chim sẻ con nhỉ?"
Haha, hỏi xong câu này, lão tịt ngòi luôn....
-"Anh ơi, em bị muỗi cắn rồi!"
Lão còn đang học bài liền quẳng sách đó, cúi xuống cầm tay tôi lên xem, lão lôi tôi lại bàn, lấy dầu thơm, bôi lên rồi thổi nhè nhẹ:
-"Sau này, Nấm đừng chơi chỗ tối nhé, nhiều muỗi lắm!"
Tôi gật đầu, hỏi lão:
-"Anh này, tại sao con muỗi bé tí mà khi bay lại phát ra âm thanh, mà con bướm to thế khi bay lại im thin thít?"
Lão nhìn tôi, véo má tôi, nín cười hỏi lại:
-"Nấm cũng ghê nhỉ, hỏi toàn câu hóc búa à?"
-"Anh không trả lời được chứ gì?"
Lão không phục, cười cười:
-"Bởi vì con muỗi nó hôi quá, đi đâu nó cũng phải phát ra âm thanh để "ra uy" báo hiệu cho mọi người, "tôi đang tơi đây, làm ơn tránh xa, tôi hôi lắm", còn con bướm nó đẹp thế, nó phải tỏ ra dịu dàng nữ tính, nên mới im thin thít, Nấm hiểu không?"
Tôi nhíu mày:
-"Lâm Vũ Minh, anh sai rồi, tại vì con bướm nó đập cánh chậm nên không phát ra âm thanh chứ!"
Lão nghe tôi giải thích, có vẻ hứng thú lắm, tôi thừa thắng vênh mặt lên:
-"Tưởng anh giỏi thế nào, thì ra vẫn... dốt hơn em!"
Lão nghe xong, cười tươi:
-"Nấm của anh giỏi quá, nhất định sau này sẽ học rất giỏi!"
Hừm, lời lão nói, thật chẳng linh nghiệm chút nào, sau này, tôi học ngu nhất chính là môn sinh học! T___T
Có lần thằng Bẹo con ông Chiến cho tôi một nắm hạt đẹp lắm, nhiều màu, bảo tôi là kẹo hoa quả, tôi liền tin, cho vào miệng ăn thử viên, thấy vị rất khó chịu, tôi liền cầm về hỏi ông anh trai tôi.
-"Anh ơi... cái này là kẹo phải không?"
Lão đang đọc sách, thấy tôi xòe tay ra, lão giật mình:
-"Không phải...cái này là long não, ai cho Nấm vậy, vứt ngay!"
-"Không phải kẹo ạ...nhưng em..."
-"Nấm sao?"
-"Em bị thằng Bẹo dụ, lỡ nuốt mất một viên rồi!"
Lão tái mặt, xách tôi đi vào nhà vệ sinh, móc họng nôn ra, hôm đó tôi đó sợ quá, khóc không còn nước mắt nữa.
Lão bực mình lắm, cõng tôi ra chỗ đầu xóm, gọi hết đám trẻ con ra, mặt lão đầy nghiêm trọng:
-"Thằng Bẹo đâu? Tất cả chúng mày nữa, nghe cho rõ đây, sau này đứa nào còn dám lừa Nấm ăn linh tinh, thì đừng trách tao, nghe rõ chưa?"
Cả đám sợ mất mật, tôi thì cứ ở trên vai lão, khóc đầm đìa, tôi sợ bị...chết!!!
Lâm Vũ Minh à, tại sao có nhiều điều anh làm cho em như vậy, mà em lại chẳng đoái hoài cũng chẳng để tâm chứ? Tại sao lại đi ngốc ngếch mà dày vò anh suốt mấy năm qua, ngốc quá, em ích kỉ quá rồi! Anh mau khỏe đi, rồi em sẽ ngoan ngoãn và nghe lời anh như hồi bé.
Lâm Vũ Minh, anh nghe em nói không?
Không, bây giờ anh chẳng thể nghe em nói đâu, anh chắc đang còn chịu đau đớn trong kia rồi, liệu, lúc tỉnh dậy anh có còn nhận ra, em là Nấm nữa hay không?
Kể cả không nhận ra được em, cũng không sao, em sẽ làm anh từ từ nhớ lại, tuy là, em sẽ rất buồn đấy!
Lâm Vũ Minh à, em...hình như,, hình như em cũng bắt đầu thích anh rồi hay sao ấy, "thích" là "thích" ấy chứ không phải là tình cảm anh em đâu.
Đèn phẫu thuật vụt tắt, tim tôi thoáng ngừng đập, cảm giác hồi hộp đến mức tôi sắp không đứng vững nữa. Bác sĩ xuất hiện, khuôn mặt đầy mệt mỏi, tiếng, đúng là mệt mỏi that, anh trai tôi đã bị người ta dày vò cả tiếng đấy. Tôi thật bất ngờ vì tôi hoàn toàn.... im lặng, phải, tôi đang cố gắng im lặng để chờ đợi tin vui từ bác sĩ. Ông bỏ khẩu trang ra, ánh mắt đầy thất vọng:
-"Chúng tôi xin lỗi, khối u của cháu nhà lớn hơn dự tính...!"
Bàn tay tôi run lẩy bẩy, mắt tôi đang hoa lên, ông ta đang nói cái gì vậy?
Câu tiếp theo của bác sĩ, đánh gục hoàn toàn hi vọng của tôi:
-"Gia đình...vào gặp bệnh nhân lần cuối đi ạ, chúng tôi rất tiếc!"
Cái gì?