Rốt cuộc đêm hôm đó, vừa nằm nghĩ lại cái giây phút thấy lão "bán khỏa thân" bước ra khỏi phòng tắm, vừa nghĩ đến câu nói lấp lửng của lão, cả đêm bấn loạn, chẳng tài nào ngủ được.
Hời.
Nằm đếm trăng sao chán chường cái bụng không hiểu sao vô duyên réo rắt kêu lên òn ọt. Sau đó đau khổ phát hiện ra rằng, tôi...
Đói!
Đói vô cùng đói!
Mở điện thoại ra nhìn, giờ sáng rồi.
Đấu tranh tư tưởng ghê lắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định... xuống bếp kiếm gì ăn. ^^
Lúc đi qua phòng bố mẹ, còn cố nhón chân nhẹ nhàng, sợ bố mẹ phát hiện, ăn chửi sml như chơi.
Ăn đêm, là thói quen xấu mà!
Đi qua phòng mới biết, hai "anh chị" còn bận tâm sự chưa ngủ luôn.
Tôi che miệng cười hí hí, vợ chồng già mà cứ như vợ chồng son vậy, thật đáng ghen tỵ.
Vừa định rọi đèn pin tìm thức ăn, đã nghe thấy tiếng mẹ nói nhỏ nhỏ trong phòng:
-"Chuyện này khó lắm, thằng bé Vũ Minh nhà mình ngoan vậy chứ nó đã không thích gì thì ép nó cũng không chịu đâu!"
Nghe hai cái chữ Vũ Minh làm cơn đói bụng của tôi xẹp xuống một nửa, tôi nuốt nước bọt, tò mò áp tai vô cánh cửa nghe ngóng.
-"Không phải ép, nó sắp thi đại học rồi, trước sau cũng không ở nhà được bao lâu nữa, với lại cô Vân nói cũng đúng, thằng bé học giỏi như vậy, phải cho nó cơ hội đi xa để phát triển!"
Là giọng bố, bố đang nói gì vậy, là nói Lâm Vũ Minh sao, cái gì mà không ở nhà được bao lâu, bố tính đuổi lão ra khỏi nhà à?
Nuốt nước bọt, hai bàn tay tôi đã bóp chặt vào nhau.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của mẹ, chắc mẹ xót ruột lắm.
Bố lại nói thêm:
-"Vũ Minh nó ở nhà mình, là thiệt thòi cho nó nhiều lắm, qua bên đó với mẹ ruột đảm bảo tương lai sáng lạng hơn nhiều, bà hay nói chuyện với nó, thì thuyết phục nó xem!"
Mẹ nghẹn ngào:
-"Tôi biết, ông không cần nói nữa, nhưng mà lần trước chúng ta ép nó, nó bỏ nhà đi, bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn sợ lắm, với cả, có phải cái gì nó cũng nghe lời tôi đâu, nó cá tính hơn ông tưởng nhiều!"
-"Vũ Minh lớn rồi, không ở nhà mãi được, thằng bé nhà mình lành quá, cứ như hôm nay, ai bảo nhận tội thay cũng nhận, có phải chết hay không? Dại lắm! Phải cho nó tiếp xúc xã hội nhiều hơn..."
Tôi gật gù tán dương bố nói có lí, Lâm Vũ Minh, anh dỏng tai lên nghe bố nói đi, anh đúng là có lớn mà không có khôn, dại lắm thôi anh trai ạ.
Chỉ là câu tiếp theo, bố làm tôi không vui được nữa:
"...hay là bà nói con bé Mai Hương nhà mình đi, Vũ Minh chiều nó như vậy, có lẽ nó nói chuyện, thằng bé sẽ nghe lời nó, bảo nó thuyết phục thằng bé về với mẹ ruột!"
What?
Sao bố mẹ lại lôi con vào chuyện này?
Trong phòng vang lên một khoảng lặng, tôi ngoài này thấy thời tiết bỗng nhiên hạ nhiệt độ hay sao ấy, da gà đồng loạt nổi lên, tôi khẽ rùng mình.
Chết tiệt thật, bảo tôi thuyết phục lão về với mẹ ruột hả?
Còn lâu!
Không có cái mùa xuân ấy đâu thưa bố mẹ thân yêu của con!
Nói vậy thôi, điều bố mẹ nói là hoàn toàn chính xác mà, cứ cái đà này, tôi e lão chẳng mấy chốc nữa mà lại bị "đuổi" ra khỏi nhà... hời.
Tự nhiên trong lòng thấy trống trải vô cùng, chẳng biết nữa, năm, chưa sống xa lão một ngày nào, nếu mà một ngày, lão cứ thế, biến mất khỏi tầm mắt của tôi, thì sao nhỉ?
Bỗng nhiên trong lòng, dội lên cảm giác khó chịu, khó chịu kinh khủng.
Tôi chán chường phủi mông đứng dậy, thì lại giật mình suýt nữa ngã vật ra giữa nhà, may mà lão nhanh tay túm lấy chứ không thì xác định... ngã vỡ mông. T___T
Hừm... Lâm Vũ Minh, bị thần kinh, dẫm phải đinh kia, anh như âm hồn bất tán vậy?
Không đâu xuất hiện lù lù sau lưng người khác, lại còn im lặng mới sợ chứ, cứ cái đà này, chẳng mấy chốc tôi vỡ tim chết mất thôi.
Lão vẫn giữ im lặng.
. Lúc đó không bật đèn, tôi chỉ nhìn thấy lão mờ mờ nên chẳng đoán được trên khuôn mặt ấy là biểu cảm gì.
Thay vì tức giận, tôi bỗng thấy sợ, sợ lão nghe thấy chuyện bố mẹ nói từ nãy đến giờ, sẽ làm lão buồn mất.
Tiếc là tôi hình như lúc nào cũng lo lắng thừa thãi, lão chẳng nghe thấy gì đâu. Thật!
Vì sao tôi chắc như vậy à?
Vì tôi thấy lão nhanh chóng... bịt mắt tôi rồi kéo đi ra chỗ khác, xong còn xuống giọng thì thào:
-"Nấm làm cái trò gì vậy, em tính nhìn lén... bố mẹ hả, hư quá đi mất thôi!"
Đến khi hiểu hai cái chữ "nhìn lén" mà lão nói, tôi mới biết Lâm Vũ Minh đang hiểu lầm tôi trầm trọng, gì mà "nhìn lén" chứ, haha, đùa, nhìn cái gì, nhìn cái gì mà nhìn hả? Anh tưởng em có sở thích biến thái đó hay sao?
Tôi cau có thì thào:
-"Lâm Vũ Minh điên khùng, anh nói linh tinh gì vậy, em là đói bụng xuống bếp kiếm gì ăn thôi, còn anh, không ngủ, mò xuống đây làm quái gì?"
Dưới ánh đèn điện thoại mờ mờ, tôi thấy lão thở phào ra một cái...đầy nhẹ nhõm.
(hahaha, LVM anh có đúng là nghĩ vừa rồi em.... Trời ơi, LVM đúng là bị điên rồi!!!)
Xong xuôi, lão cũng hồn nhiên đáp lời:
-"Nấm đói hả, anh cũng đói... Tối nay không kịp ăn gì, bây giờ anh cũng đói quá, không ngủ được, hay là anh nấu đại cái gì đó, hai đứa mình ăn nhé!"
Mua hahahaha...Thì ra là lão cũng đói:)))
Tư tưởng lớn gặp nhau rồi. ^^
Tôi nghe đến cái chữ "ăn" thôi mà đã phấn khích đến cái độ không biết xấu hổ nhảy tót lên ôm chầm lấy lão, lúc đó chỉ thiếu hét lên:"Lâm Vũ Minh muôn năm!" @@
Dưới căn bếp với chút ánh sáng yếu ớt của đèn điện thoại, tôi chống cằm nhìn lão âm thầm nấu ăn. Cảm giác gì đó vừa len lỏi trong tim, ấm áp, ấm áp đến lạ lùng!
Giá, cứ như thế này mãi nhỉ, có thể được hằng ngày ngồi ở đây, im lặng, nhìn lão nấu ăn. Thật tốt biết bao!
Lời bố nói với mẹ hồi nãy lại hiện về, tôi khẽ rùng mình.
Đột nhiên tôi sợ, nếu một ngày nào đó, cái bóng lưng cao cao này không đứng ở đây nấu ăn cho tôi nữa, thì tôi sẽ phải làm sao?
Phải làm sao hả Lâm Vũ Minh?
Có phải anh rồi cũng sẽ rời xa chỗ này, phải không?
Thế rồi tôi chán chường nằm bò ra bàn than thở:
-"Lâm Vũ Minh à, nếu sau này không được ăn cơm anh nấu nữa, em có lẽ, sẽ nhớ lắm đó!"
Lão bê bát thức ăn nghi ngút khói đặt trước mặt tôi hỏi với cái giọng cái kỉnh:
-"Nấm nói linh tinh gì vậy, sao lại không được ăn cơm anh nấu nữa, em có ý gì?"
Hời, tôi chẳng muốn nói cho lão cái kế hoạch "kinh khủng khiếp" của bố mẹ, thế rồi vu vơ đáp:
-"Linh tinh gì, em nói thật mà, sau này lớn lên, em phải đi lấy chồng, anh cũng phải đi lấy vợ, đến lúc đó chắc không có cơ hội được ăn cơm anh nấu nữa..."
Chưa nghe hết câu, Lâm Vũ Minh nhéo má tôi, cười hiền:
-"Vậy Nấm đừng đi lấy chồng, anh cũng không đi lấy vợ, Nấm ở nhà với anh, anh sẽ nấu cho Nấm ăn cả đời, chịu không?"
Hahaha, Lâm Vũ Minh, anh là đang "thả thính" em sao???
Chả hiểu sao, nghe lão nói vậy thấy vui ghê gớm, cuối cùng ngoan ngoãn, nửa đùa nửa thật:
-"Thôi được rồi, miễn là anh chịu nấu cơm cho em ngày ba bữa đầy đủ, em chịu thiệt thòi ở với anh... cả đời vậy!"
Lão đỏ bừng mặt, nhìn tôi, nụ cười đầy hạnh phúc.
Đêm hôm đó, chúng tôi, vừa thì thào, vừa cười, vừa ăn uống dưới bếp. Lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác, nhìn một người dưới ánh đèn mờ mờ lại đẹp đến thế, lần đầu tiên tôi biết cảm giác, ăn món ăn nấu rất đơn giản nhưng lại ngon đến thế, lần đầu tiên tôi biết, trái tim này, dù rất lì lợm, nhưng cuối cùng thực sự đã rung động mất rồi.
Chắc sẽ còn nhiều khó khăn lắm, chắc điều ước lúc này của tôi sẽ thật khó để thành hiện thực, nhưng đó là chuyện tương lai, bây giờ tôi chỉ muốn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này, ở bên cạnh Lâm Vũ Minh, thế là quá đủ.
-"Lâm Vũ Minh, kể chuyện cho em nghe, em vẫn không ngủ được!"
Lão ghém chăn rồi ngồi xuống bên cạnh, cất cái giọng nhẹ nhẹ lên kể chuyện:
-"Ngày xửa ngày xưa, có một chàng hoàng tử bị bố mẹ ruột bỏ rơi. Anh được quốc vương nước láng giềng nhận làm con nuôi, ở đó, anh gặp được công chúa của nước láng giềng, một cô công chúa xinh đẹp, hát hay nhưng mà cực kì bướng bỉnh. Thế rồi, anh đem lòng yêu cô công chúa bướng bỉnh đó, nhưng cô thì mãi mãi chỉ xem anh là anh trai..."
Haha, Lâm Vũ Minh, anh cũng khéo đùa đấy nhỉ?
-"Thế rồi cuối cùng, hoàng tử đó với công chúa xinh đẹp kia có đến được với nhau hay không?"
-"Có, họ đến với nhau, sinh được tiểu bảo bối, sống hạnh phúc bên nhau đến suốt đời!"