Ùi, Mai Hương tôi đầu đội trời chân đạp... dép, năm không sợ trời không sợ đất, cuối cùng hôm nay đau thương nhận ra, tôi hình như có sợ...ma. T___T
Nhưng mà tôi lúc nào cũng tự cho mình là nữ trung hào kiệt, có chết cũng chết lẫm liệt nên nhiều khi luôn cố oằn mình ra thể hiện mình mạnh mẽ, nhưng thực chất nói một câu cho nó vuông thì dù sao "Nấm cũng chỉ là con gái thôi!"
Tôi cũng biết sợ! Sợ chứ!
Những lúc sợ, lại chẳng phải gọi mẹ ơi cứu con, hay bố ơi cứu con, cứ như thói quen, cứ lúc nào hoảng loạn là nhớ tên thằng anh trai mà gào thật to:
-"Lâm Vũ Minh! CÓ MAAAAAAAAAAAAAAAAA, cứu em!!!!!!"
Bình thường kêu tên cái, có làm gì lão cũng lao ra nhanh.
Thế mà hôm nay, tới lúc tối xón cả ra quần cũng chẳng thấy mặt mũi lão đâu cả. Cuôi cùng khi cái bóng trắng ngoài của sổ vờn lại một lần nữa, bỏ của chạy lấy người, tôi lao bắn ra khỏi phòng, trời tối, va đầu vô cánh cửa, đau đến choáng váng.
Phía sau cái rèm cửa sổ cứ bay phần phật, sống lưng tôi lạnh ngắt, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía ngoài kia, ai đó, mặc áo trắng T____T.
Chắc tai do tôi cũng xem lắm phim kinh dị, bây giờ thì trí tưởng tưởng cũng có thêm , phần phong phú.
Mà, Lâm Vũ Minh, những lúc thế này thì anh làm cái khỉ gió gì chứ, tôi lần mò chạy sang phòng lão, trời tối thui, kêu tên mà chẳng thấy lão trả lời, sợ lại càng sợ hơn.
Tôi gào to hơn nữa:
-"Lâm Vũ Minh! ANh còn không ra đây đi!"
Tiếc là, lão chẳng xuất hiện thật!
Tôi siết chặt cái rao rọc giấy vớ được trên bàn lão, cái ánh đèn nhợ nhợ của màn hình điện thoại chẳng đủ cho tôi soi sáng bất cứ một cái gì. Trong không gian gần như tĩnh mịch đó, tôi nghe thấy tiếng ai nói thì thào, nghe thật đáng sợ.
Cả người bủn rủn sợ sệt thì chớ, bàn tay ai đó lại bất ngờ khẽ chạm vô vai tôi, tôi giật thót người theo phản xạ lập tức quay người, đập mạnh "người" phía sau rồi hét toán lên:
-"Ai?"
Chỉ khi nghe người đó "úi" lên một cái, tôi mới biết, đó là giọng... Lâm Vũ Minh.
Nghe giọng lão, trái tim đang vô cùng bấn loạn bỗng nhiên thấy bớt sợ đi nhiều, nhưng vẫn cau có chửi một câu:
-"Lâm Vũ Minh khùng, anh đi đâu về, lại còn chơi trò dọa ma dọa quỷ, anh tính dọa chết em à?"
-"......"
Còn chưa kịp hỏi thêm câu tiếp theo đã thấy Lâm Vũ Minh lên tiếng, giọng có chút ngắt quãng:
-"Nấm...giật cầu dao điện... ở chân cầu thang....lên...cho anh, có...điện rồi!"
Nghe lời lão, tôi mò mẫm lại chân cầu thang, run run giật cái công tắc cầu dao điện, cả căn phòng tối thui bỗng nhiên sáng bừng sức sống.
Yeah! YEAHHHHHHHHHHHH!
Ánh điện đã về với buôn làng!
-"Lâm Vũ Minh, anh đi sửa điện về đấy hả, anh trai, anh giỏi thật đấy chứ, haha, thế này thì hết sợ rồi!"
Tôi đang vui mừng đến mức đang nhảy tưng tưng thì lại suýt chết ngất vì cảnh tưởng trước mặt.
Vâng, nó còn kinh dị hơn cả phim kinh dị tôi vẫn hay xem >