: (Đó, nghe cái title thấy có chất không, kiểu khẳng định chủ quyền lãnh thổ ấy nhỉ, hehe, cơ mà cái gì cũng có cái lí do của nó cả đấy!)
Hôm đó, Lâm Vũ Minh đưa tôi đến một quán nhạc cụ ở đường Hàm Nghi, nó to lắm, cửa kính bóng lộn, sang trọng. Chỗ này tôi cũng có đi qua mấy lần rồi lần nào đi qua cũng trầm trồ, thế mà đến hôm nay mới có cơ hội đặt chân vào.
Giá kể trước đây, Lâm Vũ Minh mà có hứng đưa tôi đi mua, với cái tính của tôi, có lẽ tôi sẽ vui mừng đến cái mức nhảy loi nhoi rồi hét toáng lên mất. Nhưng chẳng hiểu sao lần này, cây đàn piano không còn đủ sức hấp dẫn tâm trí tôi được nữa. Ấy thế mà ai đó chả hiểu cho lòng tôi, cứ kéo tôi chạy từ tầng một đến tầng hai, chốc chốc lại hỏi han:
-"Nấm...Nấm thấy cái này như thế nào, đẹp không, Nấm thích không?"
Haha, chả hiểu ra làm sao đi mua đàn mà Lâm Vũ Minh cứ hỏi tôi xem "Nấm thấy màu nó đẹp không", "Nấm có thích kiểu hình dáng này không", khổ! lão chẳng hỏi xem...tôi sẽ phải chơi nó như thế nào! >.----