Mai Hương nhận ra một điều, rằng trong chuyện tình cảm, cứ có đứa thứ chõ mũi vào là y như rằng... chẳng đâu vào đâu cả.
Tôi là đang muốn nói đến con bé chết tiệt nhà hàng xóm, tên khai sinh là Lê Nguyễn Bảo Trâm, và tên thường gọi của nó là Bơ.
Cái con con nhỏ đi ị quên lau đít đó, vừa rồi phát ngôn bừa bãi vô cùng, hại tôi suýt thì đứng tim chết, lại nói, khổ cho Lâm Vũ Minh, nghe xong thì lão nghệt mặt ra, chẳng nói được gì nữa, tôi thề, chắc lão đã ghen phát điên lên bên kia rồi.
-"Vũ Minh, này...anh đừng có tin lời con ranh con này!"
-"........ Nấm à...thằng đó là thằng nào?
-"Là anh gì đó cao cao, đẹp trai lắm anh Vũ Minh ạ!"
-"...."
-"Nhóc có im ngay cho chị không, ranh con, mới tý tuổi, mày biết thế nào là đẹp là xấu hả, đi về liền, về nhà đi ngủ đi!"- Tôi nổi quạu lên.
-"Chị Nấm còn cãi nữa, anh ấy đẹp trai thật mà!"- Nó vẫn cố nhọn cái mỏ lên phản tôi.
Ây, nếu nó không phải là con ranh con mới tuổi và mới nhận được giấy khen bé khỏe bé ngoan thì tôi thề, tôi muốn đá đít nó ra khỏi phòng lắm rồi đấy, con nhỏ này, nó còn tai hại hơn cả mấy con tiểu tam chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. =.=
-"Nấm! Nói chuyện với anh này, nói anh nghe, rốt cuộc... thằng ấy là ai??"- Lâm Vũ Minh cuối cùng hết bình tĩnh, lão hỏi tôi, cái giọng dù đã cố gắng đè xuống nhưng tôi vẫn nhận thấy sự...khó chịu trong lời nói, Lâm Vũ Minh nhà tôi, hình như máu ghen chắc cũng chả thua kém Hoạn Thư là mấy.
Tôi cười khổ, cuối cùng thì đành phải khai thật:
-"Vũ Minh....Anh có nhớ thằng Hiền con nhà cô Thái Hoa bán đồ vàng mã ở dưới chợ Chông không?"
-"Thằng đấy là thằng nào?"
-"Anh không nhớ thật hay giả vờ không nhớ?"
-"Không nhớ thật!"
-"Cái thằng lớp C hôm nó đón đường....tỏ tình với anh, anh còn không có lấy một chút ấn tượng à, nó mà biết anh không nhớ cả tên của nó thì chắc nó buồn lắm đấy, Lâm Vũ Minh, sáng qua nó qua chỉ để hỏi xin số điện thoại mới của anh thôi, giờ thì anh đã nhớ ra...người tình dấu mặt ngày nào của anh chưa hả?"
-"Ơ...!!!"
Tôi nói xong, nhìn cái mặt méo xệch của Lâm Vũ Minh bên kia, lại không nín được cười, tôi cố tình châm chọc thêm.
-"Lâm Vũ Minh nhà mình nguy hiểm quá, hết con gái xin số, rồi đến cả "con chai" cũng xin số điện thoại, biết đâu một ngày đẹp trời, thằng nào đó sẽ cướp anh ra khỏi tay em nhỉ?"
-"Nấm...em đừng đùa vậy, không vui đâu!"
-"Em đùa đâu, em đang nghiêm túc mà, hahaha!"
-"NẤM!?!"
-"Được rồi, được rồi, em không trêu anh nữa, nhưng mà Lâm Vũ Minh này, anh có thấy là....bạn Hiền đó chung tình với anh lắm không, em rất ngưỡng mộ!"
-"Nấm...đủ rồi!"
Tôi húng hắng mãi mà vẫn không tài nào nín được cười, cmn chứ, nghĩ đến cái chuyện valentine năm ngoái, Lâm Vũ Minh "được" thằng Hiền tỏ tình làm tôi lại không tài nào nhịn cười được, một Lâm Vũ Minh trên trường chẳng sợ ai vậy mà hôm đó đã phải cầu cứu tôi!
-"Lâm Vũ Minh, anh đừng lo, bây giờ anh là của em rồi, thằng nào con nào muốn tiếp cận anh thì phải qua em trước!"
-"Chị Nấm..và anh Vũ Minh....yêu nhau à?"
Hả?????
Con Bơ nó đùng đùng lên tiếng, khiến cả tôi với Lâm Vũ Minh đứng hình, tôi quên mất, là trong phòng còn có nó. Chết thật! Có phải nãy giờ nó nghe ra cái gì rồi không?
-"Anh Vũ Minh, anh với chị Nấm...yêu nhau thật đấy à???" -Mặt con bé đầy vẻ ưu tư.
-"Nhóc hỏi làm cái gì, con nít, lo học đi, nhóc còn hỏi linh tinh vậy nữa, là chị đuổi cổ về luôn, từ nay cấm sang nhà chơi nữa!"
-"
Con bé Bơ mặt nó trông đến thương, cả tôi cả Lâm Vũ Minh rõ ràng là không nói thêm được cái gì cả, nhưng cái con bé này, nó khôn lắm, cứ mà để lọt tai nó cái gì rồi, thì chẳng mấy chốc mà ai cũng biết chuyện của tôi với Lâm Vũ Minh. Cuối cùng hết cách tôi phải nhẹ giọng với nó.
-"Anh Vũ Minh là anh trai chị Nấm, chẳng yêu chị Nấm thì yêu ai, anh Vũ Minh cũng yêu Bơ mà, phải không Vũ Minh!"
-"Phải, phải, anh thương Bơ lắm!!" -Lâm Vũ Minh cũng hùa theo tôi; hai đứa chúng tôi bây giờ, nói không phải chứ, cứ y như một cặp vợ chồng đang dỗ đứa con nhỏ vậy, nó cứ...hài hước thế nào ấy!
-"Nói dối, anh chị đúng là đang yêu nhau! Yêu như trong phim Vườn sao băng Bơ hay xem ấy!"
Thế mà con bé Bơ nó cứ gào toáng lên, tôi mà không nhanh tay bịt cái mỏ nó lại thì đảm bảo mẹ tôi dưới nhà nghe được là cái chắc.
-"Không phải vậy đâu mà!!!" -Lâm Vũ Minh thấy nó sắp khóc thì nhanh an ủi.
-"Tôi cái hôm trước hôm anh Vũ Minh đi lên tàu bay đi sang nước ngoài ấy, Bơ nói giận anh Vũ Minh không thèm sang, nhưng mà Bơ thật sự có sang đó,rồi lúc Bơ lên phòng anh, Bơ thấy..."
-"Thấy gì? Nói mau!!!"
Má nó chứ, nó làm tôi đau tim quá.
Con nhỏ mặt đỏ bừng bừng.
-".....Bơ thấy anh Vũ Minh hôn chị Nấm..rõ là hôn giống trong phim Vườn Sao Băng ấy!"
Hơ hơ hơ...cái cảm giác gì thế này bố mẹ ơi! Con là ai, và đây là đâu vậy? Bọn trẻ con bây giờ có phải là do uống quá nhiều sữa thông minh hay được quảng cáo trên VTV nên chúng nó thành tinh hết rồi không? Sao tôi nhớ hồi tôi bằng tuổi nó, tôi ngu lắm cơ mà!!
Một câu của con ranh con đó, làm tôi với Lâm Vũ Minh...im lặng toàn tập. Thì trong trường hợp đó, không im lặng chẳng lẽ nói được gì sao???
Không khí lúc đó, phải nói là vô cùng ngột ngạt!
Còn...