-"Quân! Bỏ Nấm ra đi, tôi với cậu, chúng ta nói chuyện!"
Tiếng cười của thằng cha Quân lập tức tràn ngập căn phòng, hắn cười như điên dại rồi túm chặt cằm tôi, nhưng mắt thì nhìn Lâm Vũ Minh, hắn quát lên:
-"Mẹ kiếp! Mày đùa tao đấy à thằng ngu! Tao cất công gọi mày đến đây, để mày cho mày yêu cầu một điều ngu xuẩn như thế à?"
Hắn bóp chặt cằm tôi, bàn tay hắn tệ thật, cứng như thép, hắn làm tôi đau đến mức, mặt đã nhăn lại, cuối cùng chịu không nổi, tinh thần quả cảm của tôi rốt cuộc cũng bị cái đau quật nghã, tôi vô thức á lên một cái đau đớn.
Lâm Vũ Minh thay vì đứng yên yêu cầu, lập tức lao tới, tôi thấy lão đang thật sự mất bình tĩnh. Lão to tiếng:
-"LÀ mệnh lệnh, không phải là yêu cầu,LẬP TỨC THẢ EM ẤY RA!"
Thật sự không phải lúc, nhưng mà các bác không biết chứ lúc Lâm Vũ Minh lao tới như một vị thần đó, tôi có một cảm tưởng rằng, không một nam diễn viên hành động nào có cái thần thái như lão lúc đó. Phải, rất đẹp!
-"Ái chà khẩu khí lớn nhỉ, mày có giỏi thì lại đây! Tao cho nó một nhát, tao không tin là con dao này chậm hơn mày!"
Đ, tôi chẳng biết đâu, hắn ta chơi thật đấy, là dao thật đấy, là dao sắc ngọt luôn đấy, thằng cha Quân này rõ ràng không phải con người rồi, tôi nhìn về phía Lâm Vũ Minh, thật sự là rất muốn khóc lắm rồi, muốn gào thật to "Cứu mạng!" nhưng rồi nửa vì sợ người trước mặt vì quá khích mà xuống tay, nửa vì sợ hét to một cái nhỡ chạm phải cái lưỡi dao, nên đành ngậm miệng chặt.
-"Đừng sợ, Nấm! Anh ở đây rồi!" Lâm Vũ Minh đột ngột dừng bước, cách tôi đúng bước chân, nhưng sao mà tôi thấy xa vời đến vậy, lão không nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng lại bất giác cất lời. Là lão muốn giúp tôi bình tĩnh hơn. Tôi biết chứ, rồi thì sẽ không sợ, cùng lắm là chết chứ gì?
-"Cảm động nhỉ, cảm động quá nhỉ, tình cảm thắm thiết quá, bọn mày làm tao muốn khóc rồi đấy!
-"Quân, cậu...rốt cuộc muốn gì?"
-"Muốn......mày..."
-"Chết!!!"
What, tôi nghe hắn nói, bất chấp, vùng vằng hét lên:
-"Anh điên rồi! Anh bị điên rồi à?"
"Báp!"
Đáp lại sự phẫn nộ của tôi là một cái tát trời giáng, hắn gằn lên: "Câm miệng đi!!"
-"Quân! Đủ rồi đấy, Nấm không can hệ đến chuyện này, cậu đừng giận cá chém thớt, tôi ở đây rồi, cậu muốn gì, có thể trực tiếp nói chuyện với tôi! Đừng lôi em ấy vào chuyện chúng ta!"
"Ha hahahahahahahahahahahaha "
"Ha hahahahahhaah"
Hắn cười như điên dại sau khi nghe Lâm Vũ Minh yêu cầu, còn tôi, ngoài khuôn mặt đang đau đến tê tái ra thì...chỉ có một ý nghĩa duy nhất, ai đó làm ơn nhanh chóng bắt thằng điên này đi~
-"Mày xót lắm à, haha, mày xót lắm phải không? Mày xót em gái mày, thế tại sao, tại sao mày lại dám đùa giỡn, dám hành hạ, dám lôi em gái tao ra đùa, hả, Mày nói đi, thằng chó chết, mày nói đi!!!"
"Sao cơ?" cả Lâm Vũ Minh, cả tôi đồng loát á khẩu ngạc nhiên. Hắn ta nói cái gì vậy?
-"Mày còn tỏ ra ngạc nhiên, tao hỏi thật, mày đã đưa cái khuôn mặt vô tội của mày đi lừa bao nhiêu người rồi?"
"Mày lừa em tao, mày lừa bạn tao, mày lừa cả người tao thích, mày lừa cả thầy cô, mày cướp vị trí hội trưởng mà đáng lẽ đã thuộc về tao, mày cướp suất đi thi học olimpic vật lý mà đáng lẽ nó cũng thuộc về tao, mày cướp cả Giang, mà cướp cả người tao thích, mày còn cướp cả em gái tao, mày xem, con bé nó thích mày như vậy, mày lại đương tâm lợi dụng nó, mày xem... ngay cả lúc nó bị tai nạn giao thông gần chết, nó không gọi cho , nó cũng không gọi cho tao, mà nó lại gọi cho mày, là tại sao??? Thế mà, mày xem, mày làm gì với nó, mày lại ân ái cùng con Giang đến đám tang nó, bày bộ mặt thương tâm giả tạo ra, phải, phải phải, mày nổi, mày hot, mày đào hoa, mày cuốn hút người khác, nhưng nếu mày không thích em gái tao, làm ơn đừng quan tâm nó, làm ơn đừng cho nó ảo tưởng, rồi thì mày lại đi vui vẻ với đứa con gái khác, Khốn nạn, tao đã hận mày đến mức, tao muốn giết mày ngay trong ngày đám tang em tao....mày xem tao nên làm gì với mày??? Có phải là mày nên chết đi hay không?"
-"Cậu...nói cái gì vậy?"
-"Mẹ kiếp, đừng giả vờ nữa, mày thắng rồi, mày thắng tao rồi! Mày có tất cả rồi đó! Mày xem, giờ tao cái d gì nữa không? Thậm chí thằng cha bác sĩ còn khăng khăng bảo tao bị trầm cảm, trầm cảm cái l nhé, là tao điên rồi, là tao bị mày ép đến phát điên lên rồi đây!"
-"Tao không chịu nổi cảnh, phải chứng kiến mày sống hạnh phúc! Loại mày, không xứng đáng được hạnh phúc! Mày có hiểu không? Hả??? Mày không hiểu đâu, mày không hiểu được đâu!"
Hắn phẫn nộ trút giận lên tôi, mái tóc tôi vốn đã ngắn, bị hắn túm lấy như thể nó có thể đứt hết lúc nào đó, tôi vừa sợ, vừa đau lòng, vừa có cái gì đó...vụn vỡ trong lòng.
Lâm Vũ Minh à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra những chuyên gì vậy? Sao em cứ ngu ngơ làm người ngoài cuộc lâu nay mà không hay biết chuyện gì thế này?
Nói đi anh! Anh nói cho em biết đi! Lâm Vũ Minh???
-"Quân! Tôi hiểu! Là tôi quá hiểu cậu!"
-"Mày hiểu tao? Mày hiểu được những gì?"
-"Ngu-ngốc, ấu-trĩ, ích-kỉ và hèn-hạ!"-Lâm Vũ Minh đanh giọng!
-"Mày nói ai?"
-"Ngoài cậu ra, còn ai vào đây nữa!"
Quân nghe Lâm Vũ MInh đả kích, hắn như điên loạn vùng lên, lao thẳng về phía Lâm Vũ Minh.
-"Mày dám nói lại??"
(Vì có bạn yêu cầu không viết chữ còn ở cuối mỗi chap, nên Măng quyết định lược bỏ chữ đó:)