Từng ngày rồi lại từng ngày trôi qua, rốt cục tôi cũng đã thi xong học kì.
Kì thi đã xong, với lại sắp được nghỉ, nên cả trường rất là vui mừng. Còn tôi thì uể oải nằm lăn dài ra bàn....
Từ sau khi vụ việc tôi và lão hôn môi, tôi cảm thấy mình như bị điên vậy? Hể mà gặp Lâm Dục Thần là tôi lại đỏ mặt? Không đỏ mặt thì tim cũng đập loạn xạ lên???
Còn có nhiều lúc, thấy lão thì tôi lại né đi! Nhưng mà khi không thấy lão thì lòng tôi lại bắt đầu thấy nhớ? Lại bắt đầu tìm kiếm lão???
Cái cảm giác chết tiệt này!!!
Trời ạ! Có phải tôi bị điên rồi không?
"An Di, mày sao vậy? Lại có chuyện gì à?"
"Ừa... ừa! Tao đang rối não đây này!" Tôi liếc nhìn Minh Anh mà than thở.
"Kể nghe? Hựm... Bà đây sẽ tư vấn cho!" Minh Anh hắng giọng, ngồi đang hoàng lại, mắt lé lên lấp lánh nhìn.
Tôi nhìn nó háo hức hóng chuyện liền nghỉ lại là không nói. Nhưng mà thật sự không nói thì không được, vì ngoài nó ra thì không có ai giỏi hơn chúng tôi về việc chuyên gia tư vấn cả.
"Minh Anh, có phải tao bị điên rồi không?" Kể xong rồi, tôi nhăn nhăn mặt nhìn nó mếu máo.
"Không phải...! Mày không có bị điên... mà là mày đã biết yêu!" Minh Anh vỗ vỗ trán, khinh thường nhìn tôi
"Vậy chứ tao...."
Hả?
Yêu??
Tôi yêu Lâm Dục Thần???
"Đùa à! Rõ ràng cái cảm giác hiện giờ khác hẳn so với lúc trước tao và Trương Huy..." Tôi trợn mắt, lắc đầu, lắp bắp nói, không thể nào! Sao tôi có thể yêu Lão được?
"Lâm An Di! Về việc của Trương Huy, đó chỉ là mày cảm nắng, mày thích anh ấy mà thôi. Còn cái cảm giác này nó không phải là thích, mà là yêu!"
Minh Anh vừa sửa sửa móng tay vừa nói, rồi lại nhìn cái mặt đơ của tôi mà cười lớn...
"Haha... An Di, bây giờ mày đã biết yêu rồi con à! Chúc mừng mày đã đến với con đường yêu đương!!!"
Tôi nghệch mặt nghe nó phân tích. Bây giờ lòng tôi có thể nói là..... rối loạn đến cực điểm. Chỉ còn vài dòng suy nghĩ mơ hồ bay trong đầu.
Tôi thật sự đã yêu Lâm Dục Thần rồi sao???
Sau khi thi xong, thì nhà trường cho tất cả học sinh được nghỉ ba ngày.
Mà ba ngày này tôi đều ở nhà làm trạch nữ. Tất tần tật các cuộc hẹn, tôi đều nói không!
Tôi muốn bù lại những ngày gian khổ mà tôi đã ôn thì vừa rồi.
Ở nhà, tôi hết ôm điện thoại, rồi lại đến máy tính. Hết máy tính rồi lại đến tivi, hết ăn rồi lại lăn ra ngủ!
Ba ngày này cũng rất nhanh trôi qua, nhưng trong ba ngày này cũng đủ để tôi ngẫm nghỉ thật kĩ về vụ việc đó.
Lâm Dục Thần! Em lỡ yêu anh rồi thì phải làm sao bây giờ???
Tôi tự hỏi chính mình!
Nhưng...
Nhưng là tôi sẽ không nói cho lão biết đâu!
Bởi vì tôi không biết phải nói với lão như thế nào. Chẳng lẽ, tôi đột nhiên chạy đến trước mặt lão, e dè mắc cở hay lớn tiếng tuyên bố, nói ba từ:
Em yêu anh???
Quan trọng hơn hết! Tôi... tôi cũng không biết là lão có yêu tôi hay không?
Mặc dù hôn thì đã hôn rồi nhưng lỡ nếu như tối hôm đó vì lão muốn thưởng hay lão lên cơn động kinh mà đi hôn tôi thì thế nào?
Cho nên tôi vẫn cứ y như những ngày bình thường, sáng đi học rồi trưa lại về nhà thôi!
"Lâm Dục Thần! Anh có biết sắp tới là ngày gì không?" Tôi ngồi ở phòng khách cầm lấy miếng dưa hấu mà lão mới vừa đem ra ăn.
"Làm sao anh quên ngày đó được!" Lâm Dục Thần ngồi xuống, đưa tay nhéo nhẹ mặt tôi cười cười...
"Thế anh định tặng quà gì cho em?" Gần đây lão rất hay nhéo mặt tôi à nha!
"Quà thì đương nhiên là sẽ có. Tới hôm đó, sáng anh sẽ dẫn em đi chơi rồi tối sẽ tạo cho em một bất ngờ!"
Nghe lão nói vậy, tôi lại càng mong sinh nhật mau mau đến thật nhanh!
Nhưng ông trời cũng không phụ lòng kì vọng của tôi...
Trước ngày sinh nhật, đêm đó tôi ngủ nằm mơ thấy một khung cảnh. Tôi và lão ngồi trên bàn ăn lãng mạng dưới ánh nến lấp lánh!
Tôi cười e thẹn nhìn lão cầm hộp quà bước đến gần chổ tôi.....
Rồi sau đó! Rồi sau đó!
Tôi dựt mình tỉnh mộng, thật là CMN làm mất giấc mơ đẹp của bà!
Nhìn lại là điện thoại tôi đang reo vang khắp phòng. Mắt nhắm mắt mở ngó nhìn thì thấy tên lão đập ngay vào mắt.
Kì lạ sao lão lại điện thoại cho tôi? Chẳng phải lão ở phòng kế bên tôi hay sao?
Đang định áp lên tai nghe nhưng điện thoại lại im lặng. Tôi tính điện lại cho lão nhưng máy lại báo có tin nhắn mới!
"An Di! Anh bây giờ có việc đột xuất phải ra ngoài gấp. Em ở nhà chờ anh, một lát nửa anh về rồi mình cùng đi! Có được không?"
Ps: Cái cháp này nhạt, rất nhạt, rất rất là nhạt. Xóa đi xóa lại không biết bao nhiêu lần. Mọi người thông cảm đọc đở đi nhá! ^.^