Sáng ra, cũng vẫn là thân ảnh tóc tai bù xù, miệng ngáp dài ngáp ngắn. Nhưng có điều là đầu hôm nay lại đau lên từng cơn
Uống rượu lần nào cũng vậy. Đúng là hại não thật!
Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi mang theo cơn đau đầu bước xuống nhà.
"Ba, mẹ!"
Gì vậy? Sao ba me lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất trìu mến? Tôi chỉ chào hỏi họ một câu thôi mà?
Không khí nhà này hôm nay hơi u ám à nha!!!
"Lâm Dục Thần anh ấy đi đâu rồi ạ?"
Tôi ngồi xuống, không thấy lão đâu hết. Hay là lão lại đi gặp Nhã Yên Ninh kia rồi???
Tôi nhìn ba mẹ hỏi. Nhưng là kì quái họ lại nhíu mài nhìn tôi? Mẹ thì thở dài lắc đầu ngao ngán, ba thì nhìn nhìn tôi như muốn nói gì đó nhưng rồi cũng chỉ lắc đầu mà thở dài.
Lòng tôi nổi lên một tầng hồi hộp.
Xong rồi! Xong rồi! Nhất định là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi!
Mà cái chuyện đó chắc chắn là có liên quan đến tôi rồi! Hôm qua tôi say có làm cái gì bậy bạ không vậy trời?
Hay là lão và bà chị kia đã... hai người đã... với nhau...
"Ba! Mẹ! Lâm Dục Thần đâu rồi? Có phải là anh và bà chị...."
"An... Di! Con không nhớ tối hôm qua đã... đã xảy ra chuyện gì à?"
"Dạ không! Hôm qua con say quá nên không nhớ chuyện gì cả. Mà tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì à?"
"À... thôi! Nếu con không nhớ thì đừng có cố nhớ nửa. Vào bếp ăn sáng đi"
"Không! Con muốn biết rốt cục tối hôm qua khi con say đã xảy ra chuyện gì?"
"Được! Nếu như con muốn biết thì đi theo mẹ vào bếp!"
Tôi đứng dậy đi theo mẹ, thì thấy Lâm Dục Thần từ trên lầu đang đi xuống.
Haha thì ra là lão ở nhà, lão không đi với bà chị đó?
Tôi nhìn lão, nhưng kì quái là lão thấy tôi rồi lại đứng chửng ở đó, mặt bắt đầu đỏ lên.
Trời ạ! Tối hôm qua tôi đã làm cái gì mà ngay cả lão cũng như vậy???
"An Di! Mẹ hỏi con lại lần nửa... Con thật sự muốn biết chuyện tối hôm qua?"
"Vâng!"
"Con tối hôm qua con... con muốn ăn cây kẹo của... của Dục Thần!"
"Hả? Lâm Dục Thần anh ấy có kẹo à?" Tôi hỏi rồi cầm chai nước uống.
"Không... không phải! Mà là con... con muốn ăn cái đó đó của Dục Thần!"
"Phụtttttttttttt..... khụ... khụ... khụ"
What????? Tôi đã làm cái gì vậy trời???
"Con? Ý... ý mẹ nói là... là con? Cái... cái đó đó của Lâm Dục Thần???"
Đau lòng nhìn mẹ tôi gật đầu. Trời ơi nhục quá, tôi thật sự không thể tưởng tượng được là tôi lại đi đòi cái đó của lão???
Tôi chạy lại trước bếp cầm con dao lên...
Mẹ kiếp! Làm sao mà nhìn mặt lão đây? Thà chết quách đi cho xong...
"An Di! Con làm gì vậy??? An Thành! Dục Thần!!! Mau... mau vào đây nhanh lên!"
"Xảy ra chuyện gì vậy? Hả? An Di... con mau bỏ dao xuống!!!" Ba tôi hét lên.
"Lâm An Di! Em đang làm cái gì vậy? Nhanh... mau bỏ dao xuống! Có gì rồi từ từ mình nói. Có được không???"
Tôi nhìn ba người đứng trước mặt xanh lét đang khuyên ngăn. Tôi mặt cũng xanh lét, vội ném con dao xuống.
Chết vì chuyện này thật không đáng tí nào! Bình tĩnh như không có chuyện gì cười ha hả.
"Con đùa đấy! Tại sao con phải chết vì cái chuyện cỏn con này được? Haha... ha..."
Tuy cười như vậy! Nhưng có trời mới biết lòng tôi đang xấu hổ đến thế nào!
Sau khi cái sự kiện ăn kẹo kia trôi qua đi. Đến cả một tuần tôi cũng không dám gặp lão.
Loay hoay một cái, cũng đã đến ngày tôi phải đi học rồi.
Ngày nhập học, tôi nhìn cả lớp. Có người thì mập ra, có người thì cao lên.
Còn tôi thì hình như vẫn cứ như vậy, không cao cũng không mập ra.
Ngồi ngồi nghe đám bà tám bàn tán nói rằng hình như có giáo viên mới đến trường chúng tôi thì phải.
Lúc này thì Lâm Dục Thần bước vào lại còn dắt theo một người nửa. Mà người đó lại là nữ.
Cả lớp đột nhiên hít không khí. Bởi vì sao? Bởi vì nhìn từ ở dưới lên thì hai người đứng trên bục giản rất là xứng đôi.
Tôi thì há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn lên bảng. Tại sao chị ta lại xuất hiện ở đây?
"Cả lớp! Nghỉ hè kì vừa qua có vui không?"
"Có ạ!"
"Tôi muốn thông báo đến các em một chuyện. Bởi vì cô Liên dạy môn ngữ văn của trường hiện đang có một chút chuyện cần giải quyết, tạm thời sẽ ngưng dạy học. Nên từ nay lớp chúng ta sẽ có giáo viên mới dạy thay môn này! Đây là giáo viên mới!!!"
"Chào các em! Cô tên Nhã Yên Ninh, là giáo viên mới đến. Từ nay sẽ dạy các em môn ngữ văn. Mong được các em giúp đở!"