"Bây giờ tôi nói cho chị biết! Nhã Yên Ninh. Tôi thật sự không phải là em gái ruột của Lâm Dục Thần!!!"
Nói ra rồi....
Chuyện này đến cả Thẩm Kình cũng biết rồi, tôi còn sợ chị ta gì nửa?
Nhưng là... nhìn vẻ mặt ngơ ngác, mắt mở to ra hết cở của chị ta...
Tôi nở một nụ cười khó coi, mở miệng hỏi...
"Lâm Dục Thần chưa nói chuyện này cho chị biết đúng không?"
"Đúng... đúng vậy! Hai... hai người thật sự không phải là anh em ruột???"
Quả nhiên!
Lâm Dục Thần thì ra anh không nói cho Nhã Yên Ninh biết... chúng ta không phải là anh em ruột...
"Đúng! Ba mẹ của Lâm Dục Thần là hàng xóm với nhà tôi... nhưng không may là ba mẹ anh ấy mất. Nên ba mẹ tôi mới nhận Lâm Dục Thần làm con!"
"Vậy còn họ thì sao...?" Nhã Yên Ninh nhẹ giọng hỏi
"Đó là do hai nhà của chúng tôi trùng hợp đều mang họ Lâm. Thế thôi!"
Tôi nói rồi, bình tĩnh lại ngồi nhìn chị ta...
Qua một lúc lâu...
"Hóa ra mọi chuyện là như vậy!"
Tôi nhìn chị ta đang cười khó hiểu nhìn lên tiếng hỏi.
"Hả?"
"Ngay từ đầu khi gặp mặt, em đã không thích chị. Chị biết, nhưng chị cứ nghĩ... em không thích chị là do về tính cách. Còn bây giờ thì chị đã rõ... An Di, em yêu anh ấy phải không?"
Nhã Yên Ninh khẳng định cười nhìn tôi hỏi.
"Đúng đấy! Tôi yêu Lâm Dục Thần thì thế nào?"
"Nhưng là... Dục Thần đâu có...."
"À... quên nói với chị! Tôi và Lâm Dục Thần vốn đã có hôn ước với nhau từ nhỏ rồi! Cho nên chị không có cơ hội nửa đâu"
Tôi ngắt lời, mở miệng cười thách thức nhìn chị ta.
Nhã Yên Ninh cứng người lại, sau đó khẽ thả lỏng, nụ cười thông minh lại xuất hiện trên môi...
"Cho dù đã có hôn ước thì sao? Đồng ý là em yêu anh ấy. Nhưng mà Dục Thần có yêu em hay không? Chỉ riêng ở điểm này... thì chị vẫn sẽ còn cơ hội!"
Tôi đơ mặt nhìn chị ta...
Đúng vậy!!!
Tay thì đã nắm rồi, hôn môi thì cũng đã hôn rồi...
Nhưng là... lão có yêu tôi hay không thì có trời mới biết a...
"Lúc nảy bác gái có gọi điện về cho Dục Thần, chắc có lẽ họ sắp về. Được rồi, không nói chuyện với em nửa, bây giờ chị cũng phải về nhà đây!"
Nhã Yên Ninh cười nhẹ rồi đứng dậy ra về...
Tôi đứng đó khó chịu, buồn bực, tức giận...
Nhã Yên Ninh! Tôi và chị từ bây giờ sẽ cùng nhau cạch tranh công bằng!
Tôi đi vào phòng vốn là muốn xem Lâm Dục Thần đã thế nào rồi.
Vậy mà nào ngờ lão đã ngủ mất tiêu rồi....
Tôi buồn phiền ngồi ở mép giường. Một tay chống lên càm, một tay chọt chọt má của Lâm Dục Thần. Thở dài, lòng thầm nghĩ...
Lâm Dục Thần rốt cục thì là anh có yêu em hay không vậy???
Hay là....
Lâm Dục Thần anh đã yêu Nhã Yên Ninh rồi???
Hành động chọt má của tôi đột nhiên bị một cánh tay bắt lại.
"An Di! Sao lại thở dài? Có chuyện gì vậy?"
"Không phải anh đã ngủ rồi à? Trong người anh thấy thế nào rồi?"
"Bị em chọc nên mới thức! Hừm... anh thấy đỡ rồi!"
"Ách...! Em xin lỗi. Vậy anh ngủ tiếp đi, bây giờ em về phòng!"
"Này... này! Đang nói chuyện mà? Anh hỏi em sao lại thở dài?" Lâm Dục Thần ngồi dậy, kéo tay tôi lại cười hỏi...
"Hả? À...ừm, cháo của Nhã Yên Ninh nấu ăn có ngon không?"
"Ưm... ngon!"
"Này! Lâm Dục Thần... tại sao lúc nảy em nấu mà anh lại không cho?"
Tôi khó chịu mở miệng.
"Em không biết nấu, lại là lần đầu vào bếp, động vào tay chân sẽ luống cuống. Rồi nếu lỡ bị cái gì thì sao đây?"
"Là vì vậy, nên anh không cho em nấu?"
Cho dù là lão sợ tôi bị gì đi nửa... nhưng là lão lại chê tôi trước mặt của chị ta!
Tôi vẫn rất khó chịu a~!
Nhất định có ngày tôi sẽ chứng minh cho lão thấy. Tôi nấu ăn còn ngon hơn Nhã Yên Ninh!!!
"Ừm! Nhưng là chỉ có chuyện đó thôi mà em phải thở dài?"
Lâm Dục Thần, một tay nhéo nhéo má tôi, miệng khẽ nở nụ cười
"Không! Còn một chuyện nửa!"
"Hử? Chuyện gì?"
"Ưm... Lâm Dục Thần! Anh có yêu Nhã Yên Ninh không vậy???"